Chúng thần trong lòng trầm xuống.
Chu Hậu Chiếu tất nhiên không phải vô duyên vô cớ nói với bọn họ chuyện xưa này, tất nhiên là có mục đích.
Thấy chúng thần không đáp lời, Chu Hậu Chiếu: "Đêm qua thành cung kinh biến, biên quân Liêu Đông công thành kịch chiến với thủ quân, tất cả đều là ý chỉ của trẫm, Ninh Quốc Công Tần Kham thực ra là phụng chỉ mà làm, chư khanh mắng hắn là nghịch tặc soán vị thật sự là không ổn."
Quay đầu rất có thâm ý nhìn Tần Kham một cái, Chu Hậu Chiếu tăng trọng ngữ khí nói: "Tần Kham sẽ không soán vị, lại càng sẽ không xưng đế, trẫm... Tin tưởng hắn là trung thần."
" Nhưng... Bệ hạ điều động biên quân, giết vô số tướng sĩ thủ thành và đoàn doanh, việc này là không có đạo lý! Bệ hạ đường hoàng vào cung, chúng thần sao không tiếp nhận?" Lương Trữ bỗng nhiên phẫn hận nói.
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Trung và gian, trắng và đen, chưa tới lúc khẩn yếu quan đầu, trẫm sao có thể phân rõ ràng? Lương tiên sinh, chẳng lẽ ngươi phân được rõ à? Trong hoàng cung có một hoàng đế một cái khác đang ngồi, ngươi nếu là trẫm, thật sự dám một mình đường hoàng vào cung tranh với cùng hắn ư?"
" Lão thần... Không dám."
Tâm Chúng thần đã lạnh một nửa, Chu Hậu Chiếu nói ra những lời này, chẳng khác nào định tính cho trận chiến đêm qua, Tần Kham không còn là cướp đoạt chính quyền soán vị, ngược lại là trung thần lòng son máu đào.
Sau Cửa cung truyền đến tiếng bước chân vội vàng, tiếp theo là tiếng quỳ mạnh sau lưng Chu Hậu Chiếu.
" Hoàng đệ Hưng Hiến Vương chi hậu, Chu Hậu Thông bái kiến hoàng huynh bệ hạ, bệ hạ... Ngươi về rồi, thật sự là là tốt quá, đệ vui vô cùng." Nói xong, Chu Hậu Thông khóc không thành tiếng.
Những lời này cũng không phải là dối trá, Chu Hậu Thông thật sự đã sợ làm hoàng đế rồi, làm đến cuối cùng ngay cảcái mạng nhỏ của mình cũng nằm trong tay người khác, làm thêm vài năng nữa thì còn mạng không? !"
Chu Hậu Chiếu quay đầu lại, lẳng lặng nhìn vị đường đệ so với hắn nhỏ hơn tới mười tuổi này, hai vị hoàng đế lúc này cuối cùng cũng gặp mặt.
Trên Quảng trường trở nên yên tĩnh, ánh mắt các đại thần toàn bộ tụ tập trên người Chu Hậu Chiếu và Chu Hậu Thông, bọn họ đều là hoàng đế được vạn người quỳ lạy, cũng là đường huynh đệ.
Chu Hậu Chiếu lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt trong sự bình thản mang theo mấy phần uy thế khiếp người, Chu Hậu Thông cúi đầu quỳ trước mặt hắn, vẻ mặt vừa thấp thỏm vừa kính sợ, cả người bất giác run khẽ.
Thật lâu sau, Chu Hậu Chiếu từ từ mở miệng.
" Chu Hậu Thông, nhị tử của Hưng hoàng thúc, vì trưởng tử mất sớm nên được kế tục vương tước, năm Chính Đức thứ mười bốn được sắc phong làm Hưng Vương, năm mười bốn tuổi được triều thần kinh sư đón vào kinh sư, kết thừa vị trí hoàng đế, đăng cơ chưa tới hai tháng, vì lễ nghị với triều thần mà đại khai sát giới, ở trước cửa Thừa Thiên trượng sát một trăm mười ba triều thần trên tứ phẩm, chỉ vì không muốn truy tôn Hoằng Trị tiên đế làm cha, một lòng muốn phong Hưng Hiến vương làm tiên hoàng."
Chu Hậu Thông lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất và oán giận, cúi đầu quỳ gối, quyền đầu xiết chặt lại, giống như có oan khuất vô hạn.
Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Trẫm nói sai à?"
Chu Hậu Thông cắn răng, khi ánh mắt lưu chuyển tình cờ chạm phải cặp mắt lạnh như băng của Tần Kham, lại nghĩ tới tình cảnh trước mắt của mình, Chu Hậu Thông tuyệt vọng khóc nói: "Bệ hạ nói không sai, thần đệ vì tư dục của bản thân mà lạm sát triều thần, thực sự là tội ác tày trời."
Chính tai nghe thấy Chu Hậu Thông thừa nhận, trong đám đại thần lập tức phát ra tiếng hừ tức giận, vô số ánh mắt phẫn hận tập trung trên người Chu Hậu Thông.
Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nói: "Thần giả, quốc chi trọng khí dã, trẫm làm hoàng đế mười bốn năm, chính niệm cũng không hợp với triều thần, nhưng chưa bao giờ hạ chỉ vọng sát một vị đại thần nào, Đại Minh ta lập quốc hơn một trăm năm, từ Hồng Vũ Vĩnh Lạc tới Thành Hóa Hoằng Trị cũng chưa bao giờ có chuyện trong một ngày giết hơn một trăm vị đại thần, Chu Hậu Thông, trẫm không ngờ tiền lệ được mở ra ở trong tay ngươi, ngươi coi quốc khí trọng bảo của Đại Minh ta là cái gì?"
Đại thần nghe vậy lập tức khóc thành tiếng, trên quảng trường là một mảng bi thương.
Chu Hậu Thông mạng đang nằm trong tay người khác, dứt khoát nhận mệnh, tự giác gánh vụ huyết án này, khóc lớn nói: "Bệ hạ, thần đệ tội lớn, xin bệ hạ trừng phạt, thần đệ tuyệt không có ý kiến gì khác."
Chu Hậu Chiếu thương hại nhìn hắn, thở dài: "Chu Hậu Thông, ngươi mới mười hai tuổi. Dù sao cũng còn quá nhỏ, của những đạo lý trẫm lĩnh ngộ hơn mười năm, gần đây mới có thể hiểu được, mà ngươi mới mười hai tuổi, quyền bính một triều trong tay, ngôn hành bất kể hậu quả, chỉ sính cái nhanh nhất thời. Đại Minh nước lớn mênh mông, giang sơn vạn dặm lê dân ức triệu này nếu giao cho ngươi chấp chưởng, trẫm có thể yên tâm ư?"
Lời vừa nói ra, văn võ đại thần cả triều cả kinh.
Ba vị Đại học sĩ Nội các trong lòng trầm xuống, Kinh nghi bất định nhìn nhau mấy lần, ý tứ trong lời nói của Chu Hậu Chiếu không ổn, tối hôm qua biên quân Liêu Đông công chiếm kinh sư, giết cho núi thây biern máu, vất vả lắm mới đoạt lại được hoàng vị, hiện tại ý tứ trong lời nói rõ ràng vẫn muốn để Chu Hậu Thông tiếp tục làm hoàng đế, cái này... Sao có thể!
" Bệ hạ! Ý tứ của Bệ hạ..." Dương Đình Hòa cố nén kinh hãi trong lòng hỏi.
Chu Hậu Chiếu cười cười: "Trẫm không có ý gì cả, hiện tại chư khanh theo trẫm vào cung, tới cung Từ Ninh thỉnh an Thái Hậu, kịch chiến một đêm, kinh động tới loan giá của Thái Hậu, trẫm có tội."
Chư thần vội vàng nói phải, đều tự sửa sang lại y quan, xếp hàng vào trong cung.
Trong Cung Càn Thanh.
Chiến loạn đã bình ổn, đồ sứ vỡ, bàn ghế gãy, tranh chữ rách khi thái giám hoạn quan kinh sợ chạy trốn đã được khôi phục nguyên trạng, Chu Hậu Chiếu ngồi trong Noãn các, chậm rãi nhìn tất cả bài trí quen thuộc chugn quanh, mắt gấn lệ, vẻ mặt đầy đau thương.
Tần Kham không nói gì quỳ gối trước mặt Chu Hậu Chiếu, không khí trong điện áp lực đến mức tận cùng, quân thần quen nhau hơn mười năm, giữa hai người chưa bao giờ giống cứng lạnh tới thế này.
Chu Hậu Chiếu nhìn Tần Kham, ánh mắt rất phức tạp, có phẫn hận, cũng có không đành lòng, nhưng nhiều nhất là xa lạ va lãnh đạlà.
Quân thần tương giao hơn mười năm, từ đông cung Thái tử ngây thơ không biết thế sự ngây thơ cho tới hoàng đế Chính Đức trở nên trầm ổn sau khi ném đủ sự nóng lạnh của thế gian, từ Cẩm Y vệ Thiên hộ xuất thân tú tài cho tới quyền thần tay nắm quyền bính không kém gì hoàng đế, có thể một tay lật mây úp mưa bây giờ.
Mấy năm nay, kỳ thật mọi người đều thay đổi, thay đổi rất chậm, sớm chiều ở chung với nhau đều không phát giác, đợi cho mỗi bên càng đi càng xa, lúc quay đầu mới phát hiện, hướng đi của mọi người đã không còn là song song, mà là nam bắc xa vời.
Cách xa rồi, đột nhiên phát giác đối phương đã không phải là bộ dạng năm đó, trên khuôn mặt không tìm lại được những nét quen thuộc năm xa, cho dù muốn bỏ đi nguyên tắc để quay lại, chung quy đã cách quá xa rồi, muốn dduoir theo thì cũng không còn kịp.
Một thứ gọi là "vết rạn", lặng lẽ sinh ra giữa hai người, càng rạn càng to, không thể bổ khuyết.
Tư vị đau lòng Nhất không gì ngoài gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, bất đắc dĩ và bi thương nhìn vết rạn này mà lại không thể vãn hồi.
Thì ra, đây là cái giá của sự trưởng thành, giống như niết bàn trong liệt hỏa, vĩnh viễn chỉ có lột xác trong thống khổ dày vò tâm cốt, biến thành bộ dạng mà mình từng chán ghét khinh bỉ.
Chu Hậu Chiếu kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc nhưng lại xa lạ đó của Tần Kham, bỗng nhiên chảy nước mắt chảy xuống.
" Tần Kham, ta và ngươi quen nhau hơn mười năm, chưa từng biết ngươi có dã tâm như này, ngươi... Chẳng lẽ thật sự muốn làm hoàng đế à? Hôm nay nếu ta không xuất hiện ngoài cửa Thừa Thiên, giang sơn liệt tổ liệt tông Đại Minh truyền cho ta thật sự sẽ bị ngươi thu vào trong túi?"
Tần Kham cũng ửng đỏ, lắc đầu nói: "Bệ hạ, thần đã từng nói rất nhiều lần rồi, thần không muốn làm hoàng đế, quân chính của Đại Minh ta phân tách, từ Binh bộ triều đường kinh sư và ngũ quân Đô Đốc phủ đến hơn một ngàn vệ sở các nơi trong thiên hạ, từ ba mươi vạn đại quân tinh nhuệ bảo vệ xung quanh kinh sư đến lòng người của phiên vương họ Chu các nơi, thần nếu xưng đế, thiên hạ liệu có mấy ai hưởng ứng, mấy người chịu theo? Họ Chu đã được lòng người thiên hạ, thần là họ khác, xưng đế chẳng lẽ không phải là chi đạo tìm chết à?"
Vẻ mặt Chu Hậu Chiếu dần dần trở nên tức giận, vỗ bàn quát: "Ngươi nếu không muốn soán vị xưng đế, cớ gì lại hạ lệnh cho biên quân Liêu Đông công chiếm kinh sư? Giết cho kinh sư máu chảy thành sông? Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"
Tần Kham mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào hắn, gằn từng chữ: "Thần chỉ muốn bảo vệ thế đạo phục hưng này, giữ lấy sự thái bình mà biên trấn Đại Minh ta mấy năm nay vất vả lắm mới có được, giữ bát cơm mà cả ngàn vạn bách tính đã mất đất vất vả lắm mới tìm được sau khi mở cấm biển, giữ vị trí đứng đầu thế giới mà toàn bộ xã tắc hao phí tâm huyết cả một đời mới có được, nó đã cực khổ quá rồi, tuyệt đối không thể lui về phía sau nửa bước nữa!"