Từ Bằng Cử không chút do dự nói: "Trước tiên không nói chủ ý ngu xuẩn này có dùng được hay không. Nếu ngươi thật sự làm như vậy, như vậy sẽ chạm nọc của bệ hạ và và văn, bệ hạ không thích quan văn, chỉ muốn giết sạch họ, nhưng các quan văn xưa nay không sợ chết, ngang như sơn tặc thổ phỉ, rất khó lấy được bạc từ họ, đừng quên thổ mộc bảo chi biến lúc trước, Anh Tông hoàng đế lọt vào tay Ngoã Lạt cũng không thể khiến các đại thần kinh sư thỏa hiệp, ngược lại không chút do dự tự lập tân quân, đủ có thể đám gia hỏa này cường hãn cỡ nào."
Tần Kham suy nghĩ một lúc, cảm thấy chủ ý này quả thực không thể làm được, cuối cùng buồn bã từ bỏ.
"Nếu không thể bắt cóc tống tiền Hộ bộ đại thần, ta chỉ đành chuyển chủ ý sang đám huân quý các ngươi." Ánh mắt Từ Bằng Cử Từ Bằng Cử của Tần Kham rất tà ác.
Từ Bằng Cử lập tức có một loại dự cảm không ổn: "Ngươi muốn như thế nào?"
"Tục ngữ nói nếu tiếc con thì không thể làm sói, tạo chiến thuyền chiêu mộ huấn luyện thủy sư là chuyện lửa sém lông mày, nếu Hộ bộ không chịu chi tiền, đành phải do huân quý chúng ta góp tiền thôi."
Từ Bằng Cử thở dài: "Luyện một đội thủy sư là nói dễ hơn làm, không chỉ là chuyện tiền nong, cho dù có đủ tiền, thủy sư hàng năm tốn vô số bạc, bệ hạ đáp ứng ư? Các đại thần đáp ứng ư? Các Huân quý góp bạc lập thủy sư, sau này đội thủy sư tính là của tư nhân hay là của triều đình? có chạm tới kiêng kị của hoàng gia hay không?"
Vấn đề như pháo Liên châu khiến mặt Tần Kham càng chua chát, thở dài nặng nề nói: "Nếu so sánh thì phái người đánh cướp quốc khố tựa hồ đơn giản hơn một chút."
Trạng thái hôm nay của Từ Bằng Cử rất không tồi, mồm mép càng nói càng lưu loát, vừa nghe tới đánh cướp quốc khố, lập tức hứng trí bừng bừng tiếp tục phân tích: "Nói tới việc đánh cướp thì nó cũng không đơn giản đâu, đầu tiên phải có nội ứng, tiếp theo phải có kế hoạch tinh vi, đương nhiên, bản đồ và việc phân phối thủ vệ là khẳng định không thể thiếu."
Tần Kham lại cầm chén trà lên, dùng nắp chén gõ gõ.
"Người đâu, tiễn khách."
Việc nhỏ nhìn như không đáng kể mà càng nghĩ sau thì càng thấy là đại sự, ví dụ như rời bến mậu dịch với phiên quốc, nếu Tần Kham không muốn cho hải tặc giặc Oa lợi ích thì chỉ có thể lựa chọn thành lập một đội thủy sư được huấn luyện đầy đủ, hộ giá hộ tống cho đội tàu của mình, tiếp theo dẹp yên thế lực của giặc Oa hải tặc trên các hòn đảo vùng duyên hải Đại Minh mới là căn bản.
Tần Kham bề ngoài tao nhã, nhưng từ trong xương tủy lại rất không tao nhã, hắn có một loại ngạo khí so với văn nhân thì càng bẻ không gẫy, vặn không cong hơn, loại ngạo khí này rất ít khi lấy ra làm khẩu hiệu trên miệng, nhưng mà một khi gặp phải lực cản, ngạo khí tựa như nước suối phun ra.
Nếu đã động thủ thì nhất định không thể bị động, không nói tới mấy thứ như khí tiết, đường biển Đông hải nằm trong tay hải tặc lớn nhỏ, loại cảm giác giống như vận mệnh nằm trong tay người ta rất khó chịu. Tần Kham không thích loại bị động này.
Muốn hóa bị động làm chủ động, chỉ có triệt để tiễu trừ những thế lực này.
Việc nặng mà đường xa, người không sợ không ngại mới có thể đi hết con đường gian nan này.
Hôm qua trong thành lại đổ tuyết lớn, năm nay lão thiên gia rất nể tình, tuyết tuy rằng lớn, nhưng các châu phủ phía bắc vẫn chưa xuất hiện thiên tai lớn nào, lưu dân chết đói chết rét hàng năm đều có, nhưng năm nay không nheièu, quan phủ các nơi tất nhiên cũng sẽ không định tự bôi đen lên mặt mình, từng dạo tấu chương không đến nơi đến chốn đưa vào kinh sư, chỉ nói mấy câu sơ sài về lưu dân chết đói chết rét coi như báo cáo cho có, dưới không báo trên không xét.
Buổi trưa sau khi triều hội tan, Tần Kham chậm rãi đi qua cầu Kim Thủy, cúi đầu lặng lẽ nhìn chăm chú nước sông trong suốt róc rách chảy dưới cầu, các đại thần túm năm tụm ba, có người hơi chắp tay với Tần Kham như chào hỏi, còn phần lớn đại thần khi đi qua bên cạnh hắn thì hừ một tiếng đầy tức giận, cũng không hiểu tiếng hừ này của bọn họ rốt cuộc là vì mục đích gì, giống như khi đi qua đại gian nịnh được cả thiên hạ công nhân mà không hừ thì giống như không được tính là trung thần đầy khí tiết vậy.
Tần Kham chẳng hề để ý, ở trong lòng các đại thần, hắn tất nhiên không được coi là người tốt, mặt khác, ở trong lòng Tần Kham, những đại thần được gọi là trung trực này cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu trên đời thực sự có thuật đọc tâm, đem tâm tư của những người này ra xé rồi phơi nắng dưới ánh mặt trời, người trong thiên hạ sẽ ngạc nhiên phát hiện, tâm tư của những người được gọi là trung thần này so với phân người còn dơ bản hơn, mà Tần Kham... Tâm tư của hắn kỳ thật cũng chẳng sạch sẽ hơn phân người là bao.
Bất luận điểm mấu chốt đạo đức hay là tiết tháo nhân phẩm, Tần Kham kỳ thật đứng cùng độ cao với mọi người, cho dù không thể cùng tấu cao sơn lưu thủy, nhưng ít nhất cũng không nên tương tiên tương xích.
Các đại thần tốp năm tốp ba tản đi, Đinh Thuận mặc thường phục lúc này mới lén lút đi tới.
"Công gia, bệ hạ sau khi tan triều thì đổi xiêm y ở điện Cẩn Thân, mặc như gã sai vặt trong điếm lặng lẽ từ cửa Đông Hoa rời cung, tới tửu quán ở thành tây."
Trên mặt Tần Kham lập tức hiện ra vẻ mặt giống như ăn phải trứng thối: "Hồi kinh sau khi hồi kinh vẫn chưa tóm được Lưu Lương Nữ à?"
Đinh Thuận nhếch miệng cười nói: "Ngày hôm trước sau khi hiến phu ở Thái Miếu, bệ hạ đổi xiêm y rồi vội vàng tìm tiểu nương tử của tửu quán đó, về sau lại nghe huynh đệ Cẩm Y vệ âm thầm hộ vệ nói, bệ hạ vẫn giả trang là điếm tiểu nhị, tiểu nương tử của tửu quán vừa thấy hắn th mắt lập tức đỏ lên, nước mắt tuôn rơi, người mù cũng nhìn ra tiểu nương tử có tình ý với bệ hạ, nhưng bệ hạ còn tưởng rằng tiểu nương tử rơi lệ là vì lúc trước khi rời kinh cho hắn mười mấy lượng bạc, sợ hắn một đi không trở lại, khiến bệ hạ sợ quá vội vàng trả lại hai đồng bạc, kết quả tiểu nương tử giận tím mặt, bệ hạ và nàng ta đã ba ngày không nói câu nào với nhau rồi."
Tần Kham ngây người một lúc, đần độn thở dài: "Làm một nam nhân, bệ hạ quá thất bại, ngày hôm trước hiến phu ở Thái Miếu thì quang tông diệu tổ, xoay người cái lại làm một chuyện khiến tổ tông mất hết mặt mũi."
Đinh Thuận cười nói: "Công gia ngài không thấy bộ dạng làm việc ở ở hai ngày của bệ hạ đâu, Trương công công ti lễ giám cải trang đi cùng đau lòng tới rơi nước mắt, nói những thái giám bọn họ ở trước mặt bệ hạ cũng không nịnh nọt như vậy, bệ hạ cười nịnh suốt, nhưng tiểu nương tử đó vẫn không để ý tới hắn."
Ý thức được những lời này tựa hồ có hiềm nghi bất kính với quân thượng, Đinh Thuận vội vàng bổ sung: "Lời này là Trương công công nói."
Tần Kham ra sức xoa xoa mặt, cho dù không có gương, nhưng hắn cũng biết lúc này vẻ mặt của mình ngươi xấu hổ như tổ tông của Chu gia dc cung phụng trong Thái Miếu vậy, mà người nên xấu hổ lúc này lạ vẫn vô sỉ đón ý nói hùa v một nữ nhân, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được, tình cảnh đó ghê tởm ngột ngạt cỡ nào.
Nếu không phải hôm nay muốn bẩm tấu chuyện xây dựng thủy sư với Chu Hậu Chiếu, Tần Kham thật sự sẽ mặc kệ hắn.
"Tấu xong việc ta sẽ đi ngay, tuyệt đối sẽ không nhìn hắn thêm dù chỉ một cái." Tần Kham xốc lại tinh thần cho mình, ác ý nói: "Nếu qua hôm nay bệ hạ vẫn giữ cái bộ dạng như nhục nước mất chủ quyền, ta sẽ triệu các sử quan và ngự sử tới, mọi người cùng nhau tâm sự nhân sinh trong tửu quán, chủ đề là cái chữ "Tiện" có mấy cách viết."