"Hải thuyền rời bến phiêu lưu cực lớn, kiếm và mất thường thường là năm năm, Đông hải to như vậy có vô số thiên tai, ai có thể dảm bảo vạn vô nhất thất? Từ gia ta thế mộc thánh ân, tất nhiên không tiện trực tiếp tham dự, mà là qua mấy tầng quan hệ góp vốn với Chiết thương Giang Nam, không chỉ là ta, quan văn cũng vậy, thân ở địa vị này, tướng ăn không thể quá khso coi, thật sự làm việc vẫn là những thương nhân kia."
"Thương nhân làm thế nào để dảm bảo hải thuyền và hàng hóa an toàn?"
"Rất đơn giản, thương nhân rời bến đi đường cố định, trên đường có thế lực cố định, giặc Oa bất luận là Oa thật hay là Oa giả, bọn họ không nhất định cứ phải giết người cướp hàng, nông phu cũng biết muốn ăn thịt trước tiên phải nuôi lợn cho béo đã, giặc Oa tất nhiên sẽ không thật sự bóp chết đường đi của thương nhân, như vậy đối với chính bọn họ càng không có lợi, hàng năm chỉ cần thoải mái ngồi trên dảo, tất nhiên có thương nhân sẽ đưa bạc trắng đến cửa."
Tần Kham có chút đăm chiêu: "Nói cách khác, thương nhân dựa vào giao phí bảo kê mới có thể tự bảo vệ mình?"
"Phí bảo kê? Từ này mới, nhưng ý tứ rất chuẩn, nói trắng ra là giống Hán Vệ theo các ngươi thu bạc bình an của tửu lâu thanh lâu, thu tiền thì tất nhiên sẽ không làm gì thương nhân, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ đụng phải một số giặc Oa trơ trẽn, thu bạc rồi lại giết sạch người trên thuyền, sau đó độc chiếm hàng hóa, đụng phải loại giặc Oa này thì coi như là tự nhận xui xẻo, cho nên nói ra biển phiêu lưu quá lớn, không ai dám vỗ ngực nói là vạn vô nhất thất cả."
Từ Bằng Cử nói tới khô cả miệng, cầm chén trà lên uống một ngụm cho trơn cổ, rồi nói tiếp: "Chúng ta nếu muốn kiếm bạc c phiên quốc thì chỉ có thể học theo quan văn và thương nhân, trước tiên phải xác định đường an toàn, sau đó phái người liên lạc với hải giặc Oa trên đảo gần đường, tặng một phần hậu lễ, sau này vận chuyển hàng chắc sẽ không xảy ra vấn đề lớn."
Tần Kham cười lạnh: "Mấy nhóm hải giặc Oa chẳng ra gì, muốn ta đường đường là Quốc Công Đại Minh mà phải cúng chúng như cúng tổ tông à?"
"Biết ngươi là Quốc Công, nhưng tục ngữ nói trời cao hoàng đế xa, quyền thế của chúng ta có lớn tới máy thì giặc Oa trên hải đảo xa xôi lại sợ ngươi à? Một khi đã ra biển thì danh hào công hầu của chúng ta là chẳng có ý nghĩa gì."
Hàn ý trên mặt Tần Kham dần sâu: "Ta từ lúc vào triều tới nay, đấu v quan văn, đấu với võ tướng, đấu với phiên vương, đấu với thái giám, bọn họ chẳng ai có thể khiến ta phải cúi đầu cả, ta chẳng lẽ lại đi khuất phục trước mấy tốp hải tặc à?"
"Ngươi tính làm như thế nào?"
Trong mắt Tần Kham hiện ra sát khí: "Ai cản đường ta, ta sẽ giết hắn, quan văn như thế, hải tặc cũng thế."
" Giết hải tặc Như thế nào?"
"Triệu tập thủy sư Đăng châu và Toàn châu, trên chiến hạm lắp hỏa pháo Phật Lãng Cơ chế tạo cục mới chế ra, súng điểu và kình nỏ, xuất phát từ cảng Thiên Tân, một đường đánh tới Nhật Bản! Giống như cày đất vậy, trước tiên cày đường từ Thiên Tân đến Nhật Bản mấy lần, sau đó lại tập trung binh lực đánh tan từng hải đảo có giặc Oa chiếm cứ, chỉ có khiến Đông Hải sóng yên, mới đảm bảo hải thuyền của chúng ta vạn vô nhất thất."
Từ Bằng Cử chấn động, không dám tin trợn tròn cả mắt: "Triệu tập thủy sư hai nơi chủ động xuất kích hải đảo?... Đại Minh lập quốc hơn trăm năm chưa từng thấy cảnh như vậy."
Tần Kham thở dài: "Quan văn vì tư lợi mà đấu đá hãm chân, vệ sở có quy tắc, quan tướng vô năng, nếu không có ai chủ động đứng ra cho kẻ địch một kích đón đầu thì Đại Minh chúng ta thật sự không có hy vọng nữa rồi."
Quốc triều hơn trăm năm, lúc mới thịnh luôn tràn ngập tính xâm lược, từ thái tổ đến Vĩnh Lạc, bọn họ thân chinh đánh địch, phát huy quốc uy, đồng thời cũng mang đến mấy chục năm hòa bình cho Đại Minh mới sinh, để con dân bách tính có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, dựng cơ sở cho Hoằng Trị phục hưng.
Nhưng mà hòa bình không phải vĩnh cửu, trăm năm qua luôn luôn có chiến sự lớn nhỏ, giống như thủy triều hết lần này tới lần khác gột rửa biên cảnh Đại Minh, bất luận là bộ lạc Mông Cổ phía bắc hay là giặc Oa vùng duyên hải đông nam, chúng giống như cỏ dại phạt không hết, cứ có gió thổi qua là nẩy mầm, sinh sản lớn mạnh, dã tâm lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Sau Vĩnh Lạc đã trăm năm, trong hơn một trăm năm này, Đại Minh không có một người như vậy đứng ra, dùng dũng khí và trí tuệ vô cùng đánh cho kẻ địch một kích trầm trọng, có chăng chỉ là một đoạn lịch sử khuất nhục tại Thổ mộc bảo và trận chiến bảo vệ kinh sư.
Tần Kham muốn làm người đầu tiên sau trăm năm này, đối với Mông Cổ, đối với giặc Oa, đánh mấy trận chỉ là thắng nhỏ, không hy vọng vào vĩnh viễn giải trừ được sự gian nan khổ cực của Đại Minh, ít nhất là như thái tổ Vĩnh Lạc, dùng mấy trận chiến tranh để đổi lấy mấy chục năm hòa bình cho Đại Minh, mấy chục năm này đối với Đại Minh và mà nói mà nói f quá trọng yếu.
Từ Bằng Cử dù sao cũng là đệ tử huân quý chính quy được từ lão Quốc Công giáo dục mười mấy năm, người như thế chú định f không thể quá tầm thường, Tần Kham vừa mới dứt lời, Từ Bằng Cử liền nghĩ sâu hơn.
"Bạc là mấu chốt..." Từ Bằng Cử bất đắc dĩ cười khổ: "Rời bến giao dịch với phiên quốc, không đơn giản chỉ là đóng thuyền biển, bán hàng hóa, đây chỉ là việc thứ yếu, quan trọng là thủy sư hộ tống, ngươi chưởng quản Cẩm Y vệ, chắc biết thủy sư Đại Minh ta hiện giờ rách nát đến mức nào. Nói thật, Nam Kinh Từ gia ta mấy năm nay hợp tác với thương nhân rời bến buôn bán. Trừ cho cướp biển lợi ích lớn ra, bản thân cũng đóng không ít chiến thuyền, trạng bị rất nhiều hỏa khí, gặp phải giặc Oa hoặc hải tặc không giảng cứu, hoặc là liều mạng, hoặc là thỏa hiệp cấp bạc, tóm lại, chúng ta trước giờ không hy vọng gì vào thủy sư."
Vẻ mặt Tần Kham cũng mang theo mấy phần chua chát: "Ta sớm đã định ra phương lược ra biển rồi. Tất nhiên cũng hiểu rõ thủy sư vùng duyên hải Đại Minh ta, Cẩm Y vệ đã điều tra về họ rất cẩn thận, những thủy sư này hiện giờ đã không thể gọi là thủy sư, chỉ có thể tính là một đám ngư dân nhẫn nhục chịu đựng, luận chiến lực thì thậm chí ngay cả tào bang cũng không bằng, cho nên nếu muốn rời bến buôn bán, đầu tiên tất phải diệt giặc Oa trên đường. Nếu muốn tru trừ giặc Oa, đầu tiên tất phải tạo chiến thuyền chiến hạm, hỏa pháo và hỏa pháo kiểu mới, một lần nữa chiêu mộ huấn luyện tướng sĩ thủy sư, tất cả đều phải bắt đầu từ đầu."
Từ Bằng Cử thở dài: "Vấn đề lại vòng về, nếu muốn tạo chiến thuyền mộ thủy sư. Bạc từ đâu mà có? Một lần nữa tạo ra thủy sư không đơn giản như mua bánh bao trên đường, một đội thủy sư hoàn mỹ nói không chừng sẽ tiêu tốn tiền thuế gần nửa năm của Đại Minh ta, Hộ bộ liệu có phê chuẩn không?"
Tần Kham vuốt cằm trầm ngâm, suy nghĩ như gió: "Ngươi nói ta sẽ sai người âm thầm bắt cóc tống tiền Hộ bộ Hàn thượng thư và đám Thị Lang chủ sự liên can, sau đó cho nội các triều đình ký giấy nợ. Đòi họ bỏ ra tám trăm lượng bạc, nếu không sẽ giết con tin."