Đứng ngoài tửu quán quen thuộc ở thành tây, Tần Kham tưu mấy thấy được cái tiện của Chu Hậu Chiếu khiến người ta giận sôi tới mức nào.
Vẫn ăn mặc như điếm tiểu nhị tầm thường, trên vai vắt một cái khăn nhấm nhem bẩn thỉu, đầu không đội mũ, tóc được búi lung tung dùng châm gỗ cố định, bộ dạng tiểu dân phố phường giãy dụa trong nghèo khó sống qua ngày kiểu điển hình, hoàn toàn không còn khí chất cao quý ngồi trên điện Kim Loan được quần thần tam hô vạn tuế, diễn thế này mà không tặng cho hắn một tượng Oscar thì đúng là có lỗi với nhân vật điếm tiểu nhị mà hắn ngày đêm nghiền ngẫm luyện tập.
Lưu Lương Nữ vẫn mặc váy bằng vải thô, bộ dạng lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh đứng trong tửu quán, giơ cao gầu múc rượu hoa hạnh từ trong thùng gỗ vào trong bầu rượu, mắt đẹp thỉnh thoảng lại liếc Chu Hậu Chiếu, trong mắt hiện lên một cỗ nhu tình có lẽ ngay cả chính bản thân nàng ta cũng chưa từng phát giác ra.
Tần Kham lẳng lặng đứng xa xa nhìn bọn họ hồi lâu, bỗng nhiên phát giác dôi này kỳ thực rất hợp, một người hồ đồ mà giả vờ minh bạch, một người minh bạch lại giả vờ hồ đồ. Nếu lúc này nụ cười trên mặt Chu Hậu Chiếu không đê tiện như vậy, hình ảnh trong tửu quán có thể nói là hoàn mỹ.
Khóe miệng cong lên, Tần Kham vừa cất bước, một đạo thân ảnh vù một cái lướt tới trước mặt hắn.
Trương Vĩnh ăn mặc như nhàn hán phố phường, áo gắn bằng vải thô màu vàng đất, hông dùng dây thừng kết bằng cỏ tùy tiện buộc lại, khuôn mặt vốn trắng nõn lại cố ý bôi bẩn, từ nhìn giống như thằng trộm mộ vừa từ trong cổ mộ thắng lợi trở về.
"Trương công công đi đường rơi vào hố phân à?" Tần Kham chắp tay làm lễ.
Trương Vĩnh khóe miệng giật giật, than: "Thôi đừng nhắc nữa. Bệ hạ còn làm điếm tiểu nhị, Tạp gia nếu mặc áo mãng bào đứng ngoài tửu quán này, bệ hạ chắc nuốt sống Tạp gia mất."
Nói xong Trương Vĩnh cúi đầu nhìn xiêm y bằng vải thô đã biến thành màu vàng đất, giống như ở trên người mình bôi một lớp phân vậy.
"Công gia, ngài và bệ hạ thân thiết như vậy, đi khuyên nhủ bệ hạ đi, bệ hạ là đương kim thiên tử, không phải tiểu nhị tửu quán, cứ làm như vậy không được đâu. May mà chung quanh tửu quán có Hán Vệ bảo hộ nghiêm mật. Cho nên việc này chưa truyền ra, nhưng giấy thì sớm muộn gì cũng không gói được lửa, vạn nhất ngày nào đó bị ngôn quan ngự sử trong triều biết được, không lớn không nhỏ vẫn là một trường phong ba. Tấu chương mắng bệ hạ sẽ lại phô thiên cái địa bay đến ti lễ giám. Không chừng còn kéo cả Công gia và Tạp gia vào."
Tần Kham cũng chán lắm: "Bệ hạ yêu Lưu Lương Nữ, chỉ muốn dùng thật lòng đổi thật lòng, không muốn dùng quyền thế địa vị để dụ dỗ, bệ hạ cứ khăng khăng như vậy. Ta còn biết làm gì."
Trương Vĩnh giậm chân thật mạnh: "Tác nghiệt mà! Tạp gia tuy là hoạn quan, nhưng cũng biết nước chảy thành sông, bệ hạ và tiểu nương tử đó rõ ràng hỏa hậu đã trọn, theo Tạp gia thấy, bệ hạ kéo nàng ta về nhà động phòng, tiểu nương tử nếu cự tuyệt th Tạp gia sẽ tự móc mắt mình ra rồi nuốt sống."
Tần Kham thở dài.
Một tình yêu nam nữ mà ngay cả thái giám cũng nhìn rõ, Chu Hậu Chiếu thật sự nên kiểm điểm một chút để xem từng này tuổi rồi mà có phải là sống trong bụng chó hay không.
Khi Tần Kham đi vào tửu quán, Chu Hậu Chiếu đang dùng cái khăn lấm lem lau bàn, động tác phi thường thuần thục, cái bàn cũ bị hắn lau tới bóng loáng.
Lưu Lương Nữ đang đưa lưng về phía Chu Hậu Chiếu lặng lẽ múc rượu ngẩng lên, thấy Tần Kham đi vào, mặt Lưu Lương Nữ lập tức hiện lên mấy phần kích động, lờ mờ mang theo vẻ sợ hãi, cước bộ thậm chí bất giác lui lại hai bước.
Tất cả đều lọt vào trong mắt Tần Kham, Tần Kham không khỏi ngẩn người, rất nhanh hắn liền nghĩ ra nguyên nhân thật sự.
Thân phận của Chu Hậu Chiếu và hắn chỉ sợ đã sớm lòi ra rồi, một hoàng đế một Quốc Công, bất đồng là Chu Hậu Chiếu mỗi ngày đều gặp nàng ta, hơn nữa nhìn trông đê tiện như vậy, Lưu Lương Nữ lại có tình ý với hắn, cho nên không sợ Chu Hậu Chiếu, nhưng Tần Kham thì khác, hắn là Quốc Công, hơn nữa là Quốc Công giết người như ma, trong kinh sư tràn ngập đủ loại truyền thuyết về hắn, hung danh hiển hách như vậy, một nữ nhân bình thường đều sẽ sợ, từ biểu hiện của Lưu Lương Nữ cho thấy, nàng ta hẳn là nữ nhân trong nữ nhân.
Cười cười Ôn hòa với Lưu Lương Nữ, Lưu Lương Nữ cúi người thi lễ một cách cứng ngắc, Tần Kham còn chưa nói gì thì Chu Hậu Chiếu đã đi tới, khăn trắng rất lưu loát vắt lên vai, sống lưng đồng thời cong xuống, bộ động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, ai nếu nói hắn không phải là điếm tiểu nhị trời sinh thì Hán Vệ sẽ không đồng ý.
"Mời Khách quan vào trong, bên trong có chỗ trống đấy."
Tần Kham thở dài, không nói hai lời túm Chu Hậu Chiếu Chu Hậu Chiếu kéo ra ngoài.
Lưu Lương Nữ mím môi, trong nụ cười mang theo mấy phần sầu lo.
Tần Kham kéo Chu Hậu Chiếu tới ngõ nhỏ ngoài tửu quán mới buông ra, sau đó xoay người nhìn hắn: "Bệ hạ, thần muốn nói chuyện nhân sinh với ngươi."
"Ngươi hôm nay rảnh quá à? Rảnh thì vào trong ngồi giúp ta đi, gần đây sinh ý không được tốt, ngươi vào ủng hộ, uống xong thuận tiện thưởng cho nàng ta mấy chục lượng bạc."
"Thần hôm nay không muốn uống rượu, chỉ muốn bàn về nhân sinh với ngươi."
"Được rồi, bàn nhanh lên, ta phải về làm việc, ta hỏi ngươi trước, mỗi ngày ta có một nửa thời gian làm hoàng đế, một nửa thời gian làm điếm tiểu nhị, nhân sinh như vậy ngươi cảm thấy có thành công không?"
Tần Kham ngây ra, rất khó tưởng tượng một vị hôn quân lưu danh thiên cổ mở miệng ra lại có thể hỏi một vấn đề tuyên truyền giác ngộ thâm thúy như vậy, mấy ngày nay làm điếm tiểu nhị không vô ích, trí tuệ quả nhiên đến từ nhân dân lao động.
"... Thành công."
Tần Kham không thể không thừa nhận, nhân sinh của Chu Hậu Chiếu quả thật rất thành công.
"Cho nên, nhân sinh thành công không cần bàn, nhìn từ xa là được rồi, còn có việc gì không?"
"Có. Thần còn muốn tâm sự về lý tưởng với bệ hạ."
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Trẫm cúi đầu khom lưng chiêu đãi tửu khách, ngươi lại bàn lý tưởng với ta, trẫm rất bận!"
"Thần vụng miệng, nếu bệ hạ không rảnh bàn lý tưởng với thần, thần định về tìm mấy vị ngự sử và sử quan đến nói chuyện lý tưởng với bệ hạ."
lần này đến phiên Chu Hậu Chiếu ngây người, trầm mặc hồi lâu, buồn bực nói: "Trẫm phát giác nhân sinh của ngươi so với trẫm còn thành công hơn. Nói đi, hôm nay ngươi uống nhầm thuốc à, chạy tới chỗ ta toàn nói những lời không đầu không đuôi."
Tần Kham sửa sang lại y quan, chính thức vái Chu Hậu Chiếu thật dài, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ, nhân sinh thành công ít nhất cần một đội thủy sư bách chiến bách thắng, bằng không nhân sinh của ngươi sẽ giống như là..."
Vòng tới vòng lui, Tần Kham mắt sáng lên, vươn tay ra chỉ vào Trương Vĩnh đứng nhìn ở xa xa không dám bước tới, tìm được một so sánh rất chuẩn xác: ".. Tựa như Trương công công, là không trọn vẹn, không hoàn chỉnh."
Đông giao Kinh sư tuyết trắng phau phau, phóng mắt nhìn chỉ thấy một mảng trắng xóa.
Chu Hậu Chiếu bị một câu của Tần Kham khiến cho ngớ ra, thế là không thể không quyết định bỏ bê công việc.
Đổi sang một thân áo lông đẹp đẽ, dưới chân giẫm tuyến dày nửa thước, Chu Hậu Chiếu nổi tính trẻ con, cúi người tóm tuyết vo lại rồi dùng sức ném ra xa, sau đó dí tay bị cóng tới đỏ bừng lên miệng hà hơi thôi, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
"Nói đi, hôm nay bỗng nhiên nói tới thủy sư là sao? Vô duyên vô cớ, ngươi xây dựng thủy sư làm gì? Trẫm còn nhớ Đăng Châu, Ninh Ba, Phúc Châu Đại Minh chúng ta cũng có thủy sư mà."
Tần Kham thở dài: "Bệ hạ, mấy đội thủy sư đó thuyền hạm cũ nát, tướng kém binh ít, không dùng được, dựa vào bọn họ mà đánh giặc thì chẳng thà vẽ bùa nguyền rủa kẻ địch chết đuối còn hơn."