Giao xong môn kính lại giao tiếp đường kính, phủ Ninh Quốc Công tùy tiện không giảng quy củ, Tần Công Gia cũng là một vị huân quý tốt của Minh triều vừa hiền lành lại không câu nệ tiểu tiết, không chỉ hiền hoà, hơn nữa còn tùy tiện, nhưng mà khi Tần Công Gia không tùy tiện thì quả thực khiến người ta giận sôi.
Sắc mặt Từ Bằng Cử đã rất khó coi, nhưng tục ngữ nói vươn tay không đánh người tươi cười, nhìn thấy nụ cười trên mặt quản gia Tần phủ, Từ Bằng Cử cảm thấy nếu lúc này vươn tay ra tát hắn thì không khỏi quá bất lịch sự.
Hung hăng cắn răng một cái, tiểu công gia không thiếu tiền.
Từ trong ngực móc ra hai mươi lượng, sắc mặt kiêu ngạo "ta, đến ăn!", Từ Bằng Cử ném bạc cho quản gia.
Nụ cười của quản gia rất sáng lạn, trong mùa đông gió lạnh gào thét này, nụ cười của hắn hòa ái dễ gần giống như gió xuân tan tuyết.
"Cám ơn tiểu công gia đã thưởng, mời ngài vào tiền đường, xin mời ngồi." Quản gia cúi lưng, cười giống như lão quỷ bị tiền mua chuộc, mời Từ Bằng Cử vào tiền đường như bài vị tổ tông.
Từ Bằng Cử tức giận hừ một tiếng, không chút khách khí ngồi trên ghế ở tiền đường, tức giận vẩy bụi trần dính trên vạt áo, sau đó bắt chéo chân.
"Tiểu công gia xin chờ một chút, lão gia nhà ta sẽ ra ngay." Quản gia khi nói lưng thẳng tắp, giống như một con tôm già, thái độ rất thân thiết, bộ dạng rất ân cần. Từ Bằng Cử vui lắm, bỗng nhiên cảm thấy mình vừa bỏ ra bốn mươi lượng bạc kỳ thật không tính là oan, trong Tần phủ lần đầu tiên hưởng thụ cái gọi là tân khách chính là Thượng Đế.
Ngạo nghễ gõ bàn, Từ Bằng Cử bất mãn nói: "Lão gia nahf ngươi khi nào ra ta mặc kệ, khách nhân tới chơi thì ngươi nên dâng một chén trà nhỏ lên chứ? Có đạo đãi khách như vậy à?"
Quản gia lập tức lộ ra vẻ khó xử, lắp bắp một lúc nói không ra tiếng.
Từ Bằng Cử không ngu, không chỉ không ngu, hơn nữa rất thông minh, điểm một cái là hiểu, khi tâm trạng thì thì căn bản không cần điểm cũng thấu.
Nhìn bộ dạng của quản gia, Từ Bằng Cử ngây người một chút, tiếp theo trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.
"Vào cửa phải môn kính, vào tiền đường phải đường kính, ta uống chén trà chắc không phải còn dâng trà kính nữa chứ?"
Quản gia lập tức trên mặt nổi lên vẻ sảng khoái, kìm lòng không đậu khen: "Tiểu công gia cuối cùng cũng ngộ ra rồi."
Từ Bằng Cử giận tím mặt, vỗ bàn đứng lên hét ra sau bình phong: "Họ Tần, ngươi đừng khinh người quá đáng! Chơi đủ chưa? Mau lăn ra đây cho ta!"
Bóng người sau bình phong chớp động, Tần Kham mặc áo lông chồn thủng thẳng đi ra, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, vừa đi vừa chắp tay với Từ Bằng Cử: "Thì ra là là tiểu công gia đến chơi, chẳng trách sáng nay ta phát hiện tượng thần tài trong nội viện tỏa sáng."
Trên mặt Từ Bằng Cử cũng lờ mờ sáng lên, nhưng là ánh sáng xanh, lườm Tần Kham cắn răng nói: "Người khác thì khách khí nói buổi sáng nghe thấy tiếng chim khách kêu, đồ vô sỉ ngươi không ngờ nhìn thấy tượng thần tài phát sáng. Quy củ của phủ Ninh Quốc Công ngươi so với phủ Ngụy quốc công Nam Kinh ta còn lớn hơn, muốn gặp chủ nhân thì phải giao ra ba lượt bạc, ngay cả uống chén trà cũng phải tự bỏ tiền túi, Tần Kham, công lực vô sỉ của ngươi tinh tiến hơn rồi."
Tần Kham ngẩn ra, quay đầu trách mắng quản gia: "Ngươi bị tiền làm mờ mặt à Tiểu công gia chính là bạn tri kỉ nhiều năm của ta, bạn tri kỉ đăng môn bái phỏng vui biết bao, người ta chỉ muốn uống chén trà mà thôi,... Ngươi có thể ra giá rẻ một chút không?"
"Tần Kham!" Từ Bằng Cử tức giận đến cả người run rẩy.
Tần Kham nhìn vẻ mặt như sắp sụp đổ của Từ Bằng Cử, nghĩ nghĩ một lúc, đành phải buồn bã nói: "Thôi, miễn phí cho hắn chén trà đi, xem ra tượng thần tài ở nội viện sáng lên là ta gặp ảo giác, hôm nay e là phải lỗ vốn rồi."
Sắc mặt Từ Bằng Cử hơi hòa hoãn lại, ngồi xuống oán hận nói: "Ngươi đường đường là Quốc Công, không biết là tướng ăn rất khó nhìn sao?"
Tần Kham cười nói: "Nam Kinh đệ nhất hoàn khố Từ tiểu công gia không ngờ nói về quy củ với ta, bổn quốc công thụ sủng nhược kinh nên đành phải lấy chút bạc của ngươi để an ủi."
Nháy mắt mấy cái với Từ Bằng Cử, Tần Kham cười nói: "Trong phủ Bổn quốc công phủ còn có rất nhiều quy củ, ngươi muốn thưởng thức tất cả không?" Đảm bảo là hù chết ngươi."
"Không cần, chúng ta cứ thẳng thắn chút đi."
Rất nhanh hạ nhân dâng nước trà lên, Tần Kham khểnh chân nhấp một ngụm, liếc hắn nói: "Nói đi, hôm nay đăng môn lại đưa danh thiếp bày nghi trượng, ngươi mắc bệnh gì à?"
Từ Bằng Cử cười nói: " Lúc Thái Miếu hiến phu ngươi không phải nói đóng thuyền rời bến, muốn ta khi tan triều thì gặp ngươi thương nghị một chút sao? ? Đây chính là đại sự, tất nhiên phải trịnh trọng rồi. Hôm nay ta là đại biểu cho phủ Nam Kinh Ngụy quốc công đến chính thức bái phỏng ngươi."
Thở dài, Tần Kham lẩm bẩm nói: "Sắp sang năm mới rồi, ta còn tưởng rằng ngươi là vội tới tặng quà năm mới cho ta, không ngờ ngươi chỉ mang theo một cái miệng đăng môn."
Chưa từ bỏ ý định đứng dậy đi ra viện tử ngoài tiền đường nhìn nhìn, trong viện trống vắng rỗng tuếch, không có bất kỳ vật thể hư hư thực thực như hộp quà gánh quà nào cả, Tần Kham cuối cùng cũng triệt để thất vọng.
"Hiện tại người trẻ tuổi thật sự là rất không lễ phép..." Tần Kham thất vọng thở dài.
Từ Bằng Cử trán nổi gân xanh: "Tần Công Gia, cách lễ mừng năm mới còn lâu mà! Chúng ta có thể nói chính sự không?"
" Cảng đông Thiên Tân trước mắt đã đóng được bốn chiếc phúc thuyền lớn, hai ngàn súc gỗ, thuyền đã xuống nước, tất cả thuận lợi, bốn chiếc phúc thuyền này chỉ là bắt đầu, cảng đông hiện giờ vẫn ngày đêm không ngừng tiếp tục đóng thuyền, có điều bốn chiếc phúc thuyền không lớn không nhỏ cũng có thể làm ra một vụ mua bán lớn, cho nên ta mới mời mấy vị huân quý trong kinh góp tiền, ngày sau rời bến đông độ Nhật Bản." Tần Kham vừa uống trà vừa không nhanh không chậm nói.
Từ Bằng Cử cau mày, nói: "Bốn chiếc phúc thuyền Ninh Quốc Công ngươi một mình không phải là không nuốt nổi, vì sao mời những huân quý chúng ta cùng làm? Vốn nên ngươi một mình chiếm tất mà tự dưng phải chia bốn năm phần ra ngoài, ngươi nghĩ gì vậy?"
Tần Kham cười khổ nói: "Cổ nhân viết "người biết đủ thường vui'.
Từ Bằng Cử bỗng nhiên minh bạch, thế là vô cùng khinh bỉ liếc Tần Kham một cái, nói: "Đừng tự dát vàng lên mặt mình, chẳng qua là một mình ăn mảnh thì quá bắt mắt, đến lúc đó trong khố phòng chứ đầy bạc, để các quan văn hạch tội, huân quý đỏ mắt, bị người trong thiên hạ dè bỉu, biến thành trong ngoài đều không phải là người, thế là kéo đám huân quý chúng ta lên thuyền tặc, đúng không?"
Tần Kham thở dài: "Tiểu công gia quả thực là tri kỷ của ta, vừa rồi vào cửa thật thật sự là không nên thu bạc của ngươi."
Từ Bằng Cử cười lạnh: "Ta không chỉ là hạng tham ăn, mà cho dù có tham nàng thì cũng là hạng tham ăn có trí tuệ, ta chỉ hỏi ngươi, bốn chiếc phúc thuyền đông độ đến Nhật Bản, ngươi làm sao cam đoan đường xá vạn vô nhất thất? Hiện giờ giặc Oa Đông hải ngông cuồng cỡ nào, ngươi chắc rõ hơn ta, hàng hóa trên thuyền vạn nhất bị đánh chìm thì ngươi đền ta tiền à?"
Tần Kham cười nói: "Ta không phải người đầu tiên rời bến, trên thực tế trăm năm qua đã có vô số quan văn cấu kết với thương nhân lặng lẽ rời bến mậu dịch với phiên quốc, cùng chia lợi nhuận, bao gồm cả Từ gia ngươi, ngươi nói cho ta biết, hàng hóa các ngươi khi rời bến thì làm thế nào để đảm bảo vạn vô nhất thất?"