Tần Kham cười nói: "Chỉ cần lại gần bờ Nhật Bản thì vấn đề không lớn, Nhật Bản toàn là đảo nhỏ, ngươi cho rằng cái gọi là mộ phủ cắt cứ có thể cắt được bao nhiêu đất? Thường thường chỉ có hơn chục võ sĩ với mấy trăm nông phu vác quốc thôi, đó là một nhánh đại quân hiếm có rồi, giặc Oa tập kích quấy rối biên giới Đại Minh ta nhiều năm qua là võ sĩ lãng nhân thất thế, bọn họ không mua nợ của Đại Minh, bởi vì bọn họ không còn gì để mất cả, nhưng mộ phủ tướng quân bản thổ Nhật Bản vẫn phụng phụng Đại Minh ta là tông chủ, thứ nhất vì văn hóa, thứ hai vì thực lực, cho nên cái chúng ta phải lo là giặc Oa trên hải đồ, thuyền nếu bình an tới Nhật Bản, ngược lại không có gì phải lo lắng, Nhật Bản là cô huyền hải đảo, dân dụng rất thiếu, các tướng quân mộ phủ thích sản vật của chúng ta, chẳng ai ngu xuẩn ném hàng hóa Đại Minh đã đưa tới cửa ra ngoài."
Đinh Thuận thoải mái cười nói: "Nếu như thế, trạm thứ nhất rời bến của chúng ta chọn Nhật Bản đi."
Tần Kham híp mắt, ánh mắt lấp lánh không ngừng, không biết đang nghĩ gì, nụ cười không thiện lương cho lắm: "Trạm thứ nhất chọn Nhật Bản không thành vấn đề, có điều không thể liều lĩnh, ngươi trở về chọn mấy thủ hạ tâm phúc trà trộn vào hải thuyền Chiết thương, tới Nhật Bản tìm hiểu một phen trước đã, nắm rõ phong thổ và thế lực cắt cứ của các tướng quân mộ phủ của Nhật Bản, sau đó bảo họ bí mật tiếp xúc với những tướng quân lớn, sau khi bảo đảm vạn vô nhất thất thì chúng ta lại ra biển."
Đinh Thuận xoa xoa tay hưng phấn nói: "Vâng, thuộc hạ mơ hồ nhìn thấy từng đống bạc lớn đang vẫy tay gọi chúng ta, kiếm được bạc thì không nói, chúng ta trước tiên làm cho thiên hoàng Nhật Bản một cái khố vàng: "
Tần Kham cười nghen: "Hay."
"Vâng, chúng ta là tông chủ Đại Minh, sao nhẫn tâm nhìn thiên hoàng phiên quốc để mông trần."
Rời bến không chỉ đơn giản là tạo ra mấy hải thuyền chở đầy hàng hóa giương buồm ra khơi, phản ứng của các quan văn trong triều, các cổ đông huân quý yêu cầu chia hoa hồng có lý vô lý, trên đường cũng phải gánh vác phiêu lưu gặp phải giặc Oa, cùng với sau khi đến cảng từ trong các mộ phủ Nhật Bản đang hỗn loạn không chịu nổi chọn lựa người hợp tác thích hợp nhất, những cái này đều phải chuẩn bị trước khi hải thuyền giương buồm.
Không nói thì không thấy gì, đề tài vừa khơi ra, chuyện giống như loạn thành một mớ bòng bong, Tần Kham và Đinh Thuận càng nói càng đau đầu, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có một loại xung động giải tán về nhà.
Quản gia vội vàng đi vào tiền đường, vẻ mặt như thấy quỷ, trong tay cầm một tờ danh thiếp.
"Lão gia, có người đưa thiếp tới."
"Người nào?"
Quản gia vẻ mặt rất cổ quái, hai má giật giật: ".... Nam Kinh Ngụy quốc công tiểu công gia, Từ Bằng Cử."
Tần Kham và Đinh Thuận chấn động.
Kinh nghi một lúc, Tần Kham nói: "Từ Bằng Cử... gửi thiếp bái phỏng?"
Quản gia cười khổ nói: "Đúng, trên thiếp thiếp viết rõ, danh thiếp của tiểu công gia phi thường chính thức, đưa ra danh hào phủ Nam Kinh Ngụy quốc công, hiện tại người đang đứng ngoài cửa phủ chúng ta, mặc rất tử tế chính thức, ngay cả xe ngựa tùy tùng đều là nghi trượng Quốc Công."
Tần Kham ngạc nhiên nói: "Người này đến phủ chúng ta trước nay đều không báo mà tới, phá cửa mà vào, chưa từng coi mình là ngoại nhân, hôm nay không ngờ đưa thiếp chính thức như vậy. Từ Bằng Cử uống say hay là uống nhầm thuốc?"
Quản gia thở dài: "Cả hai đều không phải. Lúc này tiểu công gia đang đoan đoan chính chính đứng ngoài cửa phủ, vẻ mặt nghiêm trang như đi viếng mộ, lão hủ sợ tới mức hớt hải chạy vào đưa danh thiếp."
Cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt Tần Kham, quản gia nói tiếp: "Lão gia, Từ tiểu công gia đến vì chuyện gì thì không biết, có điều người ta nếu dùng danh nghĩa của phủ Ngụy quốc công chính thức đệ danh thiếp, theo quy củ, chúng ta phải mở rộng trung môn, dùng nghi trượng phủ Ninh Quốc Công đón chào, như vậy mới không bị người ta cười chê."
"Một người điên thì thôi, còn muốn ta điên cùng hắn à?" Tần Kham lạnh lùng lườm quản gia một cái. Trầm ngâm một lúc, cười lạnh nói: "Nếu hắn cứ thích chính thức như vậy thì bổn quốc công sẽ cho hắn một hồi quy củ."
Tần Công Gia bình thường chú trọng quy củ lễ nghi cho lắm, làm người khách khí quá cũng không tốt, rất dối trá. Khôm người vái chào, sau khi hoàn lễ với nhau thì trong lòng cách xa ngàn dặm, chỉ vào mũi nhau mà chửi.
Có điều nếu Từ công gia cứ thích vậy, Tần Kham tất nhiên phải chú trọng hơn cả hắn. Từ tiểu công gia rất nhanh sẽ biết, một khi phủ Ninh Quốc Công đã chú ý thì sẽ điên cuồng, khiến người ta giận sôi như thế nào.
Từ Bằng Cử mặc thanh sam, đứng yên ngoài cửa Tần phủ, vẻ mặt trang nghiêm khoanh tay mà đứng.
Ước chừng nửa canh giờ, cửa hông Tần phủ mới mở ra, một người gác cổng của Tần phủ từ bên trong lắc mình đi ra, mặt cười tươi rói.
Từ Bằng Cử càng nghiêm trang hơn, sửa sang lại y quan, khoan thai bước vào.
"Ninh Quốc Công có ở trong phủ không?"
Người gác cổng cười rất sáng lạn: "Hôm nay sau khi bệ hạ hiến phu ở Thái Miếu, lão gia đã hồi phủ."
"bảo hắn ra gặp ta."
"Ngài khách khí như vậy khiến tiểu nhân không biết phải làm sao, trước kia tiểu công gia khi đến thường trực tiếp đá cửa mà vào mà."
Từ Bằng Cử trừng mắt: "Ít nói nhảm thôi, đây là lễ nghi, có hiểu hay không?"
Người gác cổng cười nói: "Danh thiếp của Tiểu công gia đã đưa vào rồi, lão gia có phân phó, tiểu công gia bỗng nhiên nói về quy củ, Ninh Quốc Công không dám không theo, hôm nay tất cả án theo quy củ mà làm."
"Hôm nay là chính thức bái phỏng Ninh Quốc Công, tất nhiên phải chú trọng quy củ."
Người gác cổng cười tươi như hoa, rất không khách khí vươn tay ra về phía Từ Bằng Cử: "Theo quy củ của phủ Ninh Quốc Công, trong triều phàm là công hầu huân quý hay là thần công lớn nhỏ, người muốn gặp Ninh Quốc Công, vào cửa cần hai mươi lượng bạc môn kính, tiểu nhân cám ơn tiểu công gia thưởng trước."
Từ Bằng Cử lắp bắp kinh hãi: "Vào cửa còn thu bạc?"
Người gác cổng thở dài: "Tiểu công gia bác học đa tài, nhất định biết cái gì gọi là 'quan thất phẩm trước cửa tể tương', cái gì là ' Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi', hai mươi lượng bạc gặp Diêm Vương, thật sự là quá rẻ rồi."
Từ Bằng Cử mặt tái đi: "Có biết nói tiếng người không? Cái gì gọi là hai mươi lượng bạc gặp Diêm Vương?"
"Tiểu nhân lỡ lời, ha ha, tự vả miệng." Người gác cổng nhẹ nhàng tát vào má mình mấy cái, có điều người vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa, không có ý thả hắn vào.
Từ Bằng Cử hít sâu, giảng quy củ là tự hắn muốn làm, tất nhiên phải đến nơi đến chốn.
Hai thỏi bạc giữa không trung vẽ ra một đường cong, rất chuẩn xác rơi vào tay người gác cổng.
Người gác cổng nhận bạc liên tục cúi người: "Đa tạ tiểu công gia đã thưởng, mời ngài vào, lão gia nhà ta đã đợi rât slâu rồi."
Từ Bằng Cử chỉ vào người gác cổng, tựa hồ muốn mắng hai câu thô tục, nghĩ lại thấy hôm nay đầu óc dở chứng muốn giảng quy củ, đành phải phất tay áo thật mạnh phẫn nộ bước đi.
Vào phủ Quốc Công quen thuộc, Từ Bằng Cử mắt không nhìn nghiêng, vòng qua hành lang gấp khúc, đi thẳng tới tiền dường, vén vạt áo đang định bước qua cửa, quản gia Tần phủ như u hồn lặng lẽ lướt tới phía sau Từ Bằng Cử, thổi vào gáy hắn một cỗ âm phong.
"Tiểu công gia chân thon quá."
"A a..." Từ Bằng Cử sợ tới mức hét thảm một tiếng, lập tức bước lùi ra sau ngoài cửa tiền đường, vẻ mặt tái nhợt nhìn quản gia.
"Ngươi, ngươi từ chui ra vậy? Ngươi muốn làm gì?"
Quản gia vẫn phiêu miểu như tiên: " Tiểu công gia đã đưa môn kính chưa?"
"Giao rồi."
"Tương tự, muốn vào tiền đườngphải giao hai mươi lượng."
"Vì sao? Ta ta vào ổ phỉ à?" Từ Bằng Cử bỗng nhiên không muốn giảng quy củ nữa.
" Quy củ của phủ Ninh Quốc Công, vào cửa phải giao môn kính, vào tiền đường, đương nhiên phải giao một lần 'đường kính'.."