“… Huống hồ thượng quốc Hoa Hạ ta đất rộng của nhiều, đủ có thể tự cấp, rời bến tuần dương là không cần thiết, đốt sạch nhật ký và hải đồ mà năm đó Trịnh Hòa bảy lần tới Tây Dương mất cả đời ghi lại, nghe nói Lưu Đại Hạ năm đó sau khi đốt hải đồ, giành được sự tán tụng của quan văn cả triều, tiên đế cũng chỉ đành bịt mũi khen hắn là lão thành mưu quốc..."
Đinh Thuận nói xong mặt nổi lên mấy phần hung quang, cắn răng nói: "Lão già Lưu Đại Hạ ngu không ai bằng, tâm huyết cả đời của thái giám Tam Bảo tùy tiện bị hắn đốt sạch, làm hại chúng ta hiện giờ bất kể là đóng thuyền hay ra biển, tất cả đều phải làm lại từ đàu, chỉ đi tìm công tượng có tay nghề đóng thuyền Cẩm Y vệ đã mất bao nhiêu nhân lực vật lực, công nghệ tạo bảo thuyền năm đó đến bây giờ vẫn không tìm được, nhiều lắm chỉ có thể làm ra phúc thuyền hai ngàn súc gỗ, Công gia, lão già này quả thực là hại nước hại dân, không bằng xin Công gia hạ lệnh, thuộc hạ tới quê của Lưu Đại Hạ, đào mộ tổ nhà hắn lên, thuận tiện một đao chém chết lão gia hỏa này."
Tần Kham mắng: "Nói linh tinh! Ngươi nghiện đào mộ rồi à? Chuyện Tổn hại âm đức như thế sau này làm ít thôi, tương lai không chỉ họa tới con cháu, hơn nữa thanh danh cũng khó nghe, tương lai ngươi nếu được lưu danh sử sách, bảo sử quan phải viết về ngươi như thế nào? "Đinh hầu gia giỏi đào mộ tổ à', có thấy buồn nôn không?"
Đinh Thuận hai mắt tỏa sáng: "Giỏi đào mộ cũng chả sao, quan trọng là 'Đinh Hầu gia', ha ha, Công gia, thuộc hạ chẳng lẽ tương lai có một ngày dc phong hầu à?"
Tần Kham lạnh lùng cười nói: "Đi theo ta làm cho tốt, tương lai ta kiếm cho ngươi tước vị Hầu gia cũng không phải việc khó, có tước vị thì ngươi sẽ được tính là huân quý, hậu thế nếu không tạo phản, vạn thế đều được tước vị ấm hộ."
Đinh Thuận mừng rỡ, vội vàng khom người cảm ơn.
Tần Kham cười cười, trong lòng lại vạn phần bất đắc dĩ.
Một chuyện rõ ràng có thể trực lai trực khứ, bị Lưu Đại Hạ ngoáy trộn, đốt hải đồ, đốt nhật ký hàng hải, công nghệ đóng thuyền bị phế, thời đại vốn đã không phải là tiến bộ, lại bởi vì một số tiện nhân ngu muội mà thành ra thụt lùi vài năm thậm chí mấy chục năm, đã thế những tiện nhân này lại không biết là mình tiện!" Ngược lại đắc ý dào dạt, tự cho là làm được một chuyện tốt lợi nước lợi dân.
Lưu Đại Hạ tuy rằng đã trí sĩ ly khai triều đường, nhưng ai biết hiện giờ trong triều đường còn có bao nhiêu đại thần ngu muội như giống như Lưu Đại Hạ? Mở, cường quốc, cường quân, dân giàu... Những lý tưởng này muốn thực hiện, tương lai sẽ càng gian nan.
"Công gia, tuy rằng chỉ là phúc thuyền hai ngàn súc gỗ, nhưng rời biển tới những phiên quốc như Nhật Bản, Triều Tiên, Lưu Cầu vẫn đủ, hiện giờ thuyền của Chiết thương Mân thương lén rời biển không ít, cũng chỉ là phúc thuyền một hai ngàn súc gỗ, mỗi lần qua lại, thường thường thu lợi hơn mười vạn lượng, đúng là mua bán lớn một vốn bốn lời, Công gia, cảng đông Thiên Tân của chúng ta tạo được bốn chiếc phúc thuyền lớn, cộng với mấy chiếc lương thuyền hỏa thuyền, có thể tạo thành một hạm đội ra biển rồi, kiếm tiền là chuyện lớn, không thể chậm trễ được."
Đinh Thuận nói xong mũi nổi lên hồng quang, trong mắt lấp lánh vẻ hưng phấn, có điều tự biết tự biết chức quan địa vị của mình thấp, rời bến kiếm bạc là việc mà Tần Công Gia và các huân quý mới có tư cách làm, hắn căn bản không có tư cách xen vào.
Tần Kham nghĩ nghĩ, cười nói: "Bốn chiếc phúc thuyền miễn cưỡng đủ rồi, ngươi truyền tin cho Liêu Đông Diệp Cận Tuyền, b hắn đưa thêm nhiều cự mộc, công tượng xưởng đóng tàu không thể một ngày ngừng tay làm việc, Cẩm Y vệ cố tìm công tượng lưu lạc dân gian, tranh thủ khôi phục lại công nghệ đóng bảo thuyền năm ngàn súc gỗ năm xưa, chuyện này nếu làm, thanh thế phải lớn, xem như cho cấm biển một phục bút, gõ kẻng mở màn."
Tất cả chỉ vì mở cấm biển.
Người Siêu thoát thế tục quen đặt mình ở độ cao cứu thế chủ, dùng một loại tư thái ưu việt từ trên cao nhìn xuống để thay đổi thế đạo.
Tần Kham vĩnh viễn làm không ra loại tư thái này, hắn chưa từng coi mình là cứu thế chủ, thế đạo này vốn không nên có hắn tồn tại, thế giới không có hắn, lịch sử vẫn sẽ cuồn cuộn chảy về phía trước, Tần Kham chính như một vị khách không mời mà đến trên thịnh yến, có hắn cũng không nhiều, thiếu hắn cũng không ít, đơn giản là chuyện thêm một đôi đũa.
Đây là định vị của Tần Kham đối với bản thân, cho nên cho dù lý tưởng của hắn là thay đổi thế đạo này, nhưng hắn chưa bao giờ dám bày ra tư thái cứu thế chủ, ngay cả chuyện đường đường chính chính như mở cấm biển cũng khó tránh khỏi mang theo mấy phần vị đạo âm mưu quỷ kế.
Có đôi khi Tần Kham rất hâm mộ các giám sát ngự sử thất phẩm, bất kể có lý hay không, vẻ mặt luôn bày ra bộ dạng đúng lý hợp tình, trên kim điện cái gì cũng dám nói, người nào đều dám mắng, một lời không hợp liền quyền trái lăng quyền phải múc, nước miếng bắn tung tóe.
"Công gia, chọn ngày rời bến đi, bốn chiếc phúc thuyền nếu chở đày tơ lụa lá trà đồ sứ của Đại Minh chúng ta rời bến buôn bán, có thể thu lợi hơn hai mươi lần, Nhật Bản đang ở loạn thế, thiên hoàng của bọn họ bị tướng quân của phủ nào đó mất quyền lực, chỉ là cái thùng rỗng, đừng nói quyền quản lý đất nước, ngay cả ăn mặc chi tiêu trong hoàng cung bọn họ cũng thành vấn đề, đường đường là thiên hoàng mà nghèo không có khố mà mặc, có điều thiên hoàng tuy rằng không có tiền, nhưng này các tướng quân cắt cứ các nơi thì có tiền."
"Nói bậy! Có chút thường thức đi có được không? Người Nhật Bản không mặc khố, bọn họ chỉ trước sau treo hai cái vải che đít che chim."
"Thiên hoàng cũng thế à?" Đinh Thuận không dám tin mở to mắt.
"Theo hoàng thất Nhật Bản đang gia sản mà nói, thiên hoàng chưa chắc đã có vải mà che." Tần Kham nheo mắt lại nói: "Nếu đưa phúc thuyền tới Nhật Bản, phiêu lưu rất cao, chỉ giặc Oa trên đường đã là đại phiền toái rồi, bốn chiếc phúc thuyền không biết phải kèm bao nhiêu chiếc chiến thuyền thiết giáp mới có thể bảo đảm vạn vô nhất thất, nhưng nếu thuyền đến Nhật Bản, lợi ích thu được quả thật gấp mấy chục lần, Nhật Bản mặc dù nghèo, nhưng bọn họ bản thổ có rất nhiều mỏ bạc, không có tiền trả cũng không sao, bảo tướng quân mộ phủ đào hai mỏ bạc lên cho chúng ta cũng không thiệt."
Đinh Thuận hưng phấn tới hô hấp cũng trở nên ồ ồ: "Đâu chỉ không thiệt. Quả thực là kiếm to. Công gia, Đại Minh chúng ta thiếu bạc thiếu đồng, cho nên rất nhiều quan phủ địa phương không thể không dùng tiền giấy để lưu thông, thứ đó bên trên tuy rằng nói là thay bạc thay đồng. Ngay cả ngay cả giấy bản cũng không bằng. Một thuyền chở lá trà tơ lụa vận đến Nhật Bản. Ít nhất có thể đổi được nửa thuyền bạc trắng. Bạc này là thật đó, Công gia, Đây là mua bán lớn."
"Đúng là hồi báo cao thật, nhưng là phiêu lưu cũng cao, giặc Oa trên biển là phiền toái lớn nhất." Tần Kham thở dài, có một loại nuối tiếc thịt đến bên miệng rồi mà lại không dám cắn.
Đinh Thuận cũng thở dài: "Phiền toái không chỉ là giặc Oa, mộ phủ cắt cứ hỗn chiến các nơi cũng là đại phiền toái, thuyền Đại Minh chúng ta lại gần bờ Nhật Bản, nếu bị cướp thì không chỉ là chuyện mất của, tông chủ Đại Minh cũng mất hết mặt mũi."