Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 641: Công gia hồi phủ




Chu Hậu Chiếu và nghi trượng vào thành, ném lại cho các quan văn một bóng dáng lạnh lùng.

Huân quý và thái giám đi theo sau, các quan văn ngơ ngác nhìn nhau, nhìn nhau lắc đầu thở dài, cũng đi theo nghi trượng hoàng đế vào thành.

Trương Vĩnh và Đới Nghĩa cố ý đi ở phía sau, vừa rồi thánh giá ở phía trước nên không tiện nhiều lời, lúc này hai người mặt mày hớn hở chắp tay thi lễ với Tần Kham, Tần Kham cũng vội vàng cười cười hoàn lễ, ba người hàn huyên một phen, sau khi nói mấy chuyện vui vui, không khí lạnh lùng lập tức như gió xuân tuyết tan.

Ba người ôn chuyện một lát, lúc này mới chắp tay chia tay, Trương Vĩnh và Đới Nghĩa xoay người lại, khi nhìn quan văn nối đuôi nhau vào thành, hai người đang tươi cười trong nháy mắt lạnh lùng như băng sương, trong mắt nhìn chằm chằm quan văn lấp lánh hung quang.

Tần Kham mỉm cười, hoàng đế không vội là thật, thái giám không vội là giả, chuyện hôm nay, các quan văn đầu sỏ chắc sẽ không được yên, Trương Vĩnh và Đới Nghĩa xem ra định giết mấy quan văn để trút giận cho Chu Hậu Chiếu.

Kể ra thì thái giám quả thật là gia nô trung thành nhất của hoàng đế, quan niệm "chủ buồn thì thần nhục, chủ nhục thì thần chết" được thể hiện trực tiếp nhất trên người các thái giám, Chu Hậu Chiếu hôm nay ở cửa An Định chịu ủy khuất, Trương Vĩnh và Đới Nghĩa nếu không giúp hắn bù đắp, làm sao còn xứng là gia nô của thiên gia?

Trước kia khi Lưu Cẩn tại vị, Tần Kham giống như đội viên cứu hoả. Lưu Cẩn chân trước phóng hỏa, Tần Kham chân sau giập lửa, không biết dưới dao mổ của Lưu Cẩn đã cứu về bao nhiêu lão đồng chí cách mạng. Ai ngờ lòng người dễ thay đổi, Lưu Cẩn chết rồi, các quan văn giống như mắc chứng mất trí nhớ tập thể, không ai còn nhớ về những việc thiện mà Tần Kham đã làm, ai nấy đều coi Tần Kham thành cái đinh trong mắt, muốn trừ đi cho thống khoái.

May mắn Tần Kham không phải là thánh nhân, không cần phải ngốc như thánh nhân, bị người ta tát vào má trái xong lại giơ má phải ra cho người ta tát nốt.

Cho nên lần này khi trong mắt Trương Vĩnh và Đới Nghĩa lộ hung quang, Tần Kham quyết định khoanh tay đứng nhìn, khi cần thiết thì hắn không ngại bổ thêm cho quan văn mấy đao.

Đội ngũ nghi trượng của Chu Hậu Chiếu vào hoàng cung, cuối cùng sau khi lực sĩ khiêng cờ rồng đi vào cửa cung nguy nga trang nghiêm, cửa lớn hoàng cung rầm một tiếng đọng lại, cản văn võ cả triều ở ngoài cửa.

Các Quan văn kinh ngạc đứng ngoài cửa cung, đội ngũ im lặng không tiếng động, ba vị nội các Đại học sĩ nhìn nhau, cười khổ lắc đầu. Hơn mười ngôn quan ngự sử lấy Công bộ cấp sự trung Hồ Bạch cầm đầu sắc mặt tái nhợt đứng trong đội ngũ, cả người lạnh run, trong ánh mắt là một mảng đen tối, lúc này nếu có thầy tướng số đi qua. Chỉ cần liếc qua một cái trên mặt bọn họ là có thể kết luận, ấn đường của đám người này đã biến thành màu đen, dấu hiệu có đại hung.

Sau nửa canh giờ, các quan văn tốp năm tốp ba không nói gì tản đi, không lâu sau, phiên tử Đông Hán như hổ như lang cầm thủ lệnh của Đông Hán Đốc công Đới Nghĩan, như Hung thần ác sát xông vào nhà đám người Hồ Bạch, hơn mười ngôn quan bị bắt vào chiếu ngục, gia quyến cũng đều bị bắt.

Tần Kham cưỡi ngựa ra khỏi thành kinh sư, tặng lại phong quang gà bay chó sủa cho Đông Hán, hắn tin Đông Hán nhất định sẽ không khiến hắn thất vọng, lại càng không khiến Chu Hậu Chiếu thất vọng, đương nhiên việc gì cũng có tính hai mặt, các quan văn đại khái sẽ không quá vui, bọn họ rất nhanh sẽ nhìn thấy một màn tay sai quyền gian giết hại trung lương triều đình như thế nào, sau đó bi thiết gọi hồn tiên đế không biết đã đầu thai tới thế kỷ nào trở về.

Tâm tư rất nực cười, khi mình làm xằng làm bậy không coi hoàng đế ra gì thì không cảm thấy sai, một khi có người động đao với bọn họ thì liền bày ra bộ dạng như là người bị hại lớn tiếng kêu khóc, khóc nhỏ thì sợ thế nhân không biết dao cắt lên người họ thì đau như thế nào, tật xấu này đại thể là Tể tướng Văn Thiên Tường thời Nam Tống lây cho họ. Chỉ tiếc một thân trung can nghĩa đảm của Văn tướng thì lại thất truyền.

Quy tâm như tiên, nhất kỵ tuyệt trần. Tần Kham phóng ngựa chạy như điên trên quan đạo ở ngoài thành, bọn thị vệ ở sau lưng vội vàng quất ngựa theo sát.

Tính ngày thì rời kinh bình định loạn Ninh vương đã nửa năm, hôm nay mới hồi kinh, nỗi nhớ nhà như lửa thêm dầu, dập thế nào cũng không được.

Cảnh sắc hai bên quan đạo nhanh chóng lùi ra sau, Tần Kham đón gió lạnh gào thét, tuyết đập vào mặt hắn, tan thành bọt nước chảy xuống, nhưng Tần Kham lại chỉ cảm thấy trong lồng ngực là một mảng nóng rực.

Vó ngựa ù ù, tiếng gió vù vù. Đinh Thuận thở hổn hển quất ngựa mới chạy ngang được với Tần Kham.

"Công gia, Công gia ngài chậm một chút, cẩn thận sút vó ngựa." Đinh Thuận híp mắt chắn gió.

"Quy tâm như tên, không thể không cấp." Tần Kham nói xong lại ra sức quất roi ngựa.

"Công gia, tuy nói tiểu biệt hơn hôn, nhưng... Đại phu nhân và nhị phu nhân chỉ ở trong phủ không đi đâu được, giờ trời chưa tối mà..." Đinh Thuận khi nói những lời này thì trên mặt có một loại dâm đãng, tề mi lộng nhãn hết sức đáng đánh, Tần Kham hít sâu mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được vung roi lên quất hắn một cái, không quất thì có lỗi với lương tâm thuần khiết của bản thân.

"Bổn quốc công và phu nhân là lão phu lão thê nhiều năm." Tần Kham tức giận lườm hắn một cái.

"Nếu không vội thì đánh ngựa chạy chậm thôi, trời vừa đổ tuyết, đường trơn lắm, Công gia phải cẩn thận."

Tần Kham thở dài: "Ta không thể không gấp, rời nhà nửa năm, cũng không biết tình thế trong nhà như thế nào, trong nhà không có chủ tâm cốt, ngươi cũng biết nhị phu nhân Kim Liễu của ta chỉ sinh nữ nhi cho ta, ai biết nhạc phụ nhạc mẫu của ta có nhân lúc ta không có ở nhà liệu có ném Kim Liễu xuống giếng không."

Đinh Thuận kinh hãi: "Đỗ đại nhân hắn... Hắn sẽ không tán tận lương tâm như vậy chứ?"

Tần Kham liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "Cái này thì khó nói lắm, lòng người cách da bụng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ làm như vậy, dù sao đối với hồ ly tinh uy hiếp tới nữ nhi của mình xử lý được ả nào hay ả nấy, phi thường hợp tình lý."

Đinh Thuận há to miệng, hai má run run, sống chết cũng không nghĩ ra được việc này làm sao là "Hợp tình lý" cho được.

"Công gia, tôn nhạc đời trước nhất định nợi ngài rất nhiều tiền..." Đinh Thuận thở dài nói.

"Ta cũng cho rằng như vậy." Tần Kham thở dài.

Nhớ lại ánh mắt không có thiện ý của Đỗ Hoành lúc ở ngoài thành nghênh giá, Tần Kham càng nghĩ càng thấy không ổn.

Lão gia hỏa này chắc sẽ không thật sự ném Kim Liễu xuống giếng chứ?

Hôm nay nếu trở về kinh, phải dằn mặt nhạc phụ một chút, lão nhân gia nhàn rỗi quá dễ gây chuyện lắm.

"Đinh Thuận, lát nữa ngươi giúp ta làm một chuyện."

"Công gia cứ phân phó."

Tần Kham nghĩ nghĩ, nói: "Phái người tới thanh lâu kinh sư tìm cô nương hoa khôi trẻ tuổi xinh đẹp, bảo nàng ta đưa cho một cái khăn thơm gì đó, bên trên thêu mấy câu buồn nôn như "chàng là gió ta là cát". Sau đó lặng lẽ nhét vào trên người nhạc phụ ta, nhét vào chỗ dễ bị nhạc mẫu ta phát hiện nhất ý."

Đinh Thuận kinh ngạc nhìn hắn, ngập ngừng nói: "Công gia, sẽ có tai nạn chết người đó."

"Không sao, ở nhà dưỡng dưỡng thương ít bữa thôi, khẳng định không chết được." Tần Kham vẻ mặt rát thoải mái, lộ ra vẻ tự tin với nhạc phụ đại nhân: "Nhân phẩm của Nhạc phụ có lẽ ở trên triều đường thì xếp không cao, nhưng năng lực chịu đòn thì lại là số một số hai đó."

Chạy như điên trên Quan đạo thời gian hai nén hương, đoàn người Tần Kham rất nhanh chạy tới trước cửa nhà.

Tần Kham ghìm ngựa, nhìn bảng hiệu phủ Quốc Công đầy quen thuộc, thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp.

Về nhà rồi.

Thấy đoàn người của Tần Kham xuống ngựa, hai hàng quân sĩ đứng trước cửa vội vàng quỳ một gối xuống, đồng thanh quát: "Cung nghênh Công gia khải hoàn hồi phủ!"

Vừa dứt lời, hai cánh cửa lớn của phủ Quốc Công từ từ mở ra, quản gia phó và nha hoàn đều bước nhanh tới, ở giữa mọi người là hai vị giai nhân tuyệt sắc.

"Tướng công."