Đinh Thuận quả nhiên nói không sai, sau nửa canh giờ, trong cửa An Định mơ hồ xuất hiện mấy đạo thân ảnh do dự nao núng, sau đó từ mấy đạo thân ảnh dần dần biến thành mười mấy đạo, mấy chục đạo, cuối cùng hội tụ thành hơn một trăm đạo, bọn họ ở cửa thành xếp hàng, nghiêm túc sửa sang lại y quan, dưới sự đi đầu của ba vị nội các Đại học sĩ Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, Lương Trữ, hơn một trăm người trầm trọng đi ra, đón gió lạnh gào rít, dưới cái nhìn chăm chú của hơn vạn bách tính, mọi người đi đến trước xa liễn của Chu Hậu Chiếu.
Tần Kham ngồi trên lưng ngựa, đứng lặng trước xa liễn nhìn những quan văn này, Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa đi qua trước ngựa Tần Kham, hai người đồng loạt nhìn thoáng qua Tần Kham, Tần Kham lặng lẽ mỉm cười đáp lại, ánh mắt giao nhau, tất cả đều hiểu ý.
Ánh mắt của Lý Đông Dương mang theo nét cười, ánh mắt của Dương Đình Hòa mặc dù không có nét cowfi, nhưng lại có chút thân mật, từ sau khi Tần Kham giữ chuyện không trong sạch giữa Chu Thần Hào và Dương Đình Hòa ở trong bụng, thái độ của Dương Đình Hòa đối với Tần Kham rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
Sự thân mật của Hai người đối với Tần Kham chỉ là ngoại lệ, các đại thần còn lại đối với Tần Kham thì không khách khí như vậy, đặc biệt là mọi người trong lòng biết rõ Lương phủ hôm nay gà bay chó sủa là do hắn khởi xướng, đối với hắn càng không hòa nhã gì.
Hơn một trăm đại thần đi qua trước ngựa Tần Kham! Tần Kham cũng không ngoài ý muốn thu hoạch được hơn một trăm tiếng hầm hừ tức giận.
Tần Kham ngồi trên lưng ngựa cười lạnh, quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ.
Vào triều đường càng lâu, càng cảm thấy đám người này ích kỷ và dối trá cỡ nào, Tần Kham đối với bọn họ cũng càng lúc càng phản cảm, đế quốc này đang dần dần hư thối, căn nguyên của hư thối chính là những quan văn này, không phải bởi vì bọn họ, chí hướng thay đổi thế đạo này của Tần Kham sao phải gian nan như vậy?
Dùng tiêu chuẩn của thánh nhân để cân nhắc người khác, dùng tiêu chuẩn tiện nhân để yêu cầu bản thân, quan hệ giữa quân thần sao có thể không giương cung bạt kiếm được? Giống như Tần Kham thì tốt biết bao, dùng tiêu chuẩn thánh nhân để yêu cầu bản thân, sau đó nhìn ai cũng giống tiện nhân.
Người Cuối cùng đi qua trước ngựa Tần Kham là nhạc phụ Đỗ Hoành của hắn, lão gia hỏa này cũng giống như các quan văn khác, chẳng hoà nhã gì với hắn cả, khi đi ngang qua trước ngựa hắn thì hung hăng lườm hắn một cái, sau đó hừ thật nặng, phẩy tay áo bỏ đi.
Khóe miệng Tần Kham giật giật, lẩm bẩm nói: "Cảnh đêm của Lão gia hỏa này nhất định rất thê lương, đặc biệt là loại không đẻ được con trai lại có lão bà lợi hại.
"Chúng thần cung nghênh bệ hạ khải hoàn hồi kinh, ngô hoàng uy vũ, vương sư vạn thắng!"
Trước ngự liễn của Hoàng đế, Lý Đông Dương dẫn đầu quỳ xuống, hơn một trăm quan văn phía sau cũng quỳ theo, đồng thanh chúc mừng.
Trong Xa liễn một lúc vẫn không có k động tĩnh, Chu Hậu Chiếu tựa hồ như đang ngủ ở bên trong.
Lý Đông Dương cười khổ, không thể không lập lại lần nữa.
Lại qua nửa nén hương, trong xa liễn cuối cùng từ từ truyền ra một đạo thanh âm lười biếng.
"Lý tiên sinh quá khách khí rồi, trẫm hà đức hà năng mà khiến văn võ cả triều cung nghênh trẫm? Ở ngoài thành đợi hai canh giờ, nói ra thì phải là trẫm đang cung nghênh các ngươi mới đúng chứ.
Lời này rất là tru tâm, các quan văn ở đây sắc mặt đều biến đổi.
Lý Đông Dương vội vàng nói: "Bệ hạ nói quá lời rồi, chúng thần nghênh giá chậm trễ, thần có tội."
Trong Xa liễn im lặng, sau một hồi, Chu Hậu Chiếu chậm rãi nói: "Chu Thần Hào mưu nghịch, trẫm ngự giá thân chinh, cuối cùng bình định nghịch tặc, đắc thắng về kinh, hôm nay lúc này trẫm cũng muốn hỏi các vị một chút, việc này sách sử sẽ bình luận như thế nào?"
Lý Đông Dương thở dài, nói: "Tất nhiên là bình luận chi tiết."
Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nói: "Trẫm là đắc thắng về kinh, hôm nay ngoài cửa An Định, chư thần công cớ sao lại ghẻ lạnh trẫm? Việc này Hôm nay, sách sử sẽ bình luận như thế nào?"
Câu hỏi này đến ngay cả Lý Đông Dương trán cũng toát mồ hôi lạnh.
Khóe miệng Tần Kham cong lên, nụ cười phơi phới. Tính tình của hôn quân tuy rằng vẫn hoang đường hồ nháo, nhưng hiển nhiên tài ăn nói đã càng lúc càng sắc bén, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nói, nếu Tần Kham là một thành viên trong các quan văn ở đây, câu hỏi này cũng không dễ trả lời.
Lý Đông Dương mồ hôi trán đầm đìa, mặt già cau lại.
Đúng như Tần Kham sở liệu, câu hỏi này dù là Lý Đông Dương túc trí đa mưu cũng rất khó trả lời, bất kể là đáp án nghiêng về bên nào cũng rất khó.
Lý Đông Dương trầm mặc, dảo mắt nhìn chung quanh, thấy Lương Trữ và Dương Đình Hòa cúi đầu không nói, các quan văn phía sau thì lại lúng ta lúng túng không nói gì, không một ai bước lên giúp hắn giải vây, trong lòng Lý Đông Dương không khỏi sinh ra mấy phần tức giận.
Vừa rồi trong Lương phủ ai nấy đều dõng dạc chỉ trích, lúc này trước ngự giá của hoàng đế thì lại ủ rũ cúi đầu, để một lão già sắp về hưu như lão phải một mình thừa nhận lửa giận của bệ hạ, tại sao?
Lông mi trắng của Lý Đông Dương nhướn lên, dứt khoát bỏ gánh, học các quan văn cúi đầu không nói gì.
Vì Lý Đông Dương không nói gì, trong đội ngũ quan văn lập tức là một mảng tĩnh lặng xấu hổ, trong đám người, hơn mười ngôn quan dẫn đầu kêu gọi ghẻ lạnh hoàng đế người cúi càng thấp, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu chột dạ nhìn xung quanh.
Chu Hậu Chiếu tựa hồ cũng không hy vọng có thể thật sự nhận được đáp án, trong xa liễn lạnh lùng cười hai tiếng, nói: "Trẫm bất kể hậu nhân bình luận, trong sách sử các ngươi muốn viết như thế nào thì cứ viết như thế, cứ nói trẫm xa hoa dâm dật, ngu ngốc hoang đường đi, trẫm cả đời sống trong tấu chương, sống trong an nguy của xã tắc, sống ở trong miệng thiên hạ, chỉ có không được sống cho bản thân, sách sử là để cho hậu nhân thiên hạ xem, chứ lại không phải là để cho trẫm xem..."
Ngữ khí buồn giận khựng lại, Chu Hậu Chiếu ở trong xa liễn im lặng một lát rồi thở dài: "Truyền chỉ vào thành đi."
Từ đầu đến cuối Quan văn ra nghênh đón, Chu Hậu Chiếu ngay cả xa liễn cũng không ra, các đại thần quỳ gối trong tuyết nhìn nghi trượng ngự liễn chậm rãi vào thành, mỗi người từ trong xương tủy cảm thấy rét lạnh.
Tần Kham cưỡi ngựa đi theo sau, cố ý dừng lại bên cạnh Lý Đông Dương.
Lý Đông Dương cười khổ, Tần Kham mỉm cười chắp tay với lão: "Ngày Tây Nhai tiên sinh ở lại chắc không còn nhiều nhỉ?"
Lý Đông Dương thở dài: "Ngày mai lão phu định đệ đơn xin từ chức
Tần Kham buồn bã lắc đầu, lại một vị danh thần túc lão vừa là thầy vừa là bạn sắp đi, người trong triều đường có thể cùng tương trợ hắn càng ngày càng ít, xem ra tình cảnh của mình sẽ gian nan hơn rồi.
Lý Đông Dương nhìn Tần Kham một cái, do dự nói: "Hôm nay bệ hạ mặt rồng giận dữ, không biết..."
Tần Kham lắc đầu: "Tây Nhai tiên sinh nên hiểu, việc này không phải do ta, chung quy vẫn phải truy cứu, có một số người khoác áo đạo đức nhân nghĩa để ngụy trang, lời nói hành động thì càng lúc càng quá phận, nếu không khiển trách, quốc pháp để làm gì, quân uy để vào đâu?"
Lý Đông Dương môi ngập ngừng mấy cái, cuối cùng thở dài buồn bã.
Triều đường vĩnh viễn không mưa thuận gió hòa, ngày mai không biết sẽ có bao nhiêu đầu người rơi xuống đất.