Hai tay ôm chặt Đỗ Yên và Kim Liễu, cảm thụ được nhiệt độ và thân hình của các nàng, Tần Kham lòng mới kiên định, thật sự về nhà rồi.
Nhị nữ một tả một hữu rúc trong lòng hắn, sớm đã khóc tới mắt đỏ bừng, cánh tay ôm chặt lấy lưng hắn, chặt đến nỗi hắn không thở nổi.
"Đi một cái là cả nửa năm, còn cho rằng chàng không cần cái nhà này nữa, trong phủ mỗi ngày đều vắng vẻ, một chủ tâm cốt có thể lo việc cũng không có, ta đây thật sự còn muốn một đuốc tốt nhà." Đỗ Yên oán hận đấm hắn hai quyền.
Kim Liễu thì không thô lỗ như vậy, dụi mắt sâu vào trong lòng Tần Kham không ngừng khóc, thật sự khiến người ta yêu thương.
"Nương tử nói quá lời, chỉ bằng vào quyết đoán dám đốt nhà của nàng, tướng công có trở về hay không thì nàng vẫn là chủ tâm cốt." Tần Kham ôn nhu lau nước mắt trên khuôn mặt Đỗ Yên.
Đỗ Yên cười xùy một tiếng, lại rất mất mặt khóc thút thít.
Vợ chồng ba người ở trước mắt bao người ôm nhau, hạ nhân và nha hoàn trong phủ ôm miệng cười vui, ngay cả các quân sĩ gác cửa cũng cười.
Một bàn tay bé mập mạp rụt rè kéo góc áo hắn, Tần Kham cúi đầu thì thấy nữ nhi Tần Nhạc đang ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt đen láy trong suốt, tò mò quan sát khuôn mặt nhìn như quen thuộc lại rất xa lạ của Tần Kham, nhìn hai vị mẫu thân và nam tử này ôm dính lấy nhau, ánh mắt Tần Nhạc lộ ra vẻ khó hiểu tới cực độ.
Tần Kham cười to, cúi người một tay bế Tần Nhạc, thơm vào má nó mấy cái, Tần Nhạc thoáng kinh ngạc, miệng toét ra sắp khóc.
Kim Liễu vội vàng gẩy gẩy cằm nó, cười nói: "Mới nửa năm đã quên rồi à? Mau gọi phụ thân đi."
Tần Nhạc nín khóc, mở to mắt quan sát Tần Kham một lúc, cuối cùng từ khuôn mặt ấm áp của hắn tìm được một tia hương vị quen thuộc, thế là rất vô tâm vô phế mỉm cười, hàm hồ gọi: "Ta ta."
Tần Kham cao hứng tới phát điên, nữ nhi không ngờ mở miệng gọi người được rồi, cho dù phát âm không chuẩn, nhưng dù sao cũng là nữ nhi lần đầu tiên mở miệng gọi hắn.
Tần Kham không nhịn được lại hôn Tần Nhạc hai cái, râu ngắn cọ lên mặt Tần Nhạc, Tần Nhạc cười khanh khách không ngừng. Chu cái miệng nhỏ lên.nước miếng trong suốt chảy xuống áo.
Phủ Ninh Quốc Công không giống các môn phiệt huân quý khác của kinh sư. Trong phủ rất ít người, nam đinh duy nhất chỉ có một mình Tần Kham, Tần Kham tòng giá xuất chinh, trong phủ chỉ có hai vị phu nhân chủ trì sự vụ. Thật là khổ cho Đỗ Yên và Kim Liễu. Hôm nay gia chủ hồi phủ. Trong nhà cuối cùng cũng có chủ tâm cốt, phủ Quốc Công cuối cùng cũng khôi phục không khí vui vẻ ngày xưa.
Gia chủ hồi phủ, trong phủ trên dưới bận bịu. Cả nhà bất luận chủ nhân hay là hạ nhân toàn bộ lên bàn, yến hội đón gió tẩy trần ăn rất hoà thuận vui vẻ, miệng đầy dầu mỡ.
Nội viện Trong phủ, ba vợ chồng Tần Kham ngồi riêng một bàn, đặt hơn mười món ngon và một bình nữ nhi hồng nho nhỏ.
Tiểu Tần Nhạc ngồi trên đùi Tần Kham, tay nhỏ quần áo dính dầu mỡ bôi đầy áo, trước mặt nó bày một cái đĩa nhỏ, Tần Kham tự mình bóc thịt gà cho vào đĩa, Tần Nhạc mới hơn một tuổi, chưa biết dùng đũa, dùng tay lấy thịt gà nhét vào miệng, bộ dạng ngu ngơ nhìn ba vợ chồng cười ha ha.
"Sau này bệ hạ ngự giá thân chinh, tướng công đừng có đi theo nhé." Đỗ Yên rót rượu cho Tần Kham, vẻ mặt có chút lo sợ: "Hai quân đối trận, người xông ngựa đạp, ai nấy điên cuồng đao bổ kiếm đâm, nguy hiểm lắm, may mắn tướng công là chủ soái, dưới một người mà trên vạn người, tất nhiên sẽ không tự mình xôgn trận, nhưng nếu có điều gì không may xảy ra thì nhà chúng ta coi như bị hủy rồi."
Đuôi lông mày của Tần Kham nhướn lên, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó mỉm cười không nói.
Tự mình xông trận hắn từng làm rồi, nguy hiểm th quả thật là nguy hiểm, cũng may nhờ trời cao có mắt, hắn vẫn nguyên vẹn trở về, một chút thương thế cũng không có, việc này thôi thì đừng nhắc tới, sẽ dọa cho hai bà nương này chết ngất mất, nửa đêm tự dưng ầm ĩ, tiểu biệt thắng tân hôn đang yên có lành lại biến thành hội phê bình, đêm nay đừng nói điên loan đảo phượng, chỉ sợ ngay cả giường cũng chẳng được lên.
"Tuy nói là bạn giá xuất chinh, nhưng tướng công luôn vẫn ổn tọa phía sau trung quân, ta uống rượu, bệ hạ phe phẩy quạt lông ngỗng, đàm tiếu nhân gian, quân địch sợ quá, tù trưởng bên địch cúi đầu bái, bệ hạ chỉ gật đầu, sai người áp giải hắn về kinh."
Đỗ Yên và Kim Liễu mắt trợn lên: "Đơn giản như vậy thôi á?"
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Chuyện thiên hạ nhìn thì rườm rà phức tạp, kỳ thật đều rất đơn giản, ví dụ như một khẩu hỏa pháo công thành nhắm vào ngàn vạn sinh linh, nguy hiểm chứ? Phức tạp chứ? Nhưng Kỳ thật đái cái là giải quyết xong."
Đỗ Yên cười một tiếng, oán hận đấm hắn một cái, nói: "Chàng lừa ta, nếu thực sự đơn giản như vậy há có thể gọi là quân quốc đại sự? Tòa giang sơn này e là hàng năm phải đổi hoàng đế."
Kim Liễu sợ tới mức nhẹ nhàng túm tay áo Đỗ Yên: "Tỷ tỷ nói cẩn thận."
Đỗ Yên thấy nói lỡ, cười khẽ rồi lè lưỡi.
Tần Kham cười cười: "Trong nhà nói vui, không truyền ra đâu, đừng quên, tướng công là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, chuyên trị các loại khẩu tiện, hôm nay tướng công tha cho nàng một lần đó."
Đỗ Yên cười hắc hắc không ngừng, không biết là uống rượu hay là lòng mang xuân ý, hai má dâng lên hai mây tía, một đôi mắt to như nước trong veo liếc Tần Kham, ánh mắt rất không giảng yếu chiếu thẳng vào hạ thân của hắn.
Tần Kham than thầm, bà nương này hiển nhiên không hiểu bánh ít đi, bánh quy lại, đêm nay không định bỏ qua cho hắn rồi.
Kim Liễu ở bên cạnh bế Tần Nhạc đã ăn no, yêu thương hôn má nó, ngẩng đầu nhìn thấy không khí kiều diễm giữa Tần Kham và Đỗ Yên, Kim Liễu mặt cũng đỏ bừng, đôi mắt quyến rũ như mừng như giận liếc Tần Kham một cái, nhịn cười ôm Tần Nhạc đã ngủ say rời khỏi sương phòng.
Tần Kham thở dài không nói gì, ánh mắt khi Kim Liễu rời đi hắn nhìn hiểu, hiển nhiên hai bà nương đã đạt thành hiệp nghị, Đỗ Yên lượt đầu, nàng ta lượt hai, mọi người nếu chưa tận hứng thì có lẽ còn có lượt ba.
Kim Liễu rời khỏi, trong sương phòng chỉ còn hai vợ chồng Tần Kham và Đỗ Yên, dưới ánh nến mật mờ, Đỗ Yên tiếu dung kiều diễm, chính là rượu không làm say người mà người tự say, mắt đẹp vô cùng kiều mỵ liếc Tần Kham, dưới bàn bát tiên, gót sen không biết từ khi nào tìm tới ngã ba đường của Tần Kham, vuốt vuốt, chà chà.
"Tướng công, trời không còn sớm nữa rồi, hình như... nên đi nghỉ rồi."
Tần Kham trầm mặc không lên tiếng ngửa đầu uống cạn chén rượu, giương mắt nhìn Đỗ Yên, bỗng nhiên vươn tay ra sờ vào cái bụng bằng phẳng của Đỗ Yên, nghiêm trang nói: "Trong bụng chắc không có động tĩnh gì chứ? Nam nhân ra ngoài hai năm về nhà bế nhi tử béo, loại chuyện này ta không chấp nhận đâu. A a! Buông tay! Bà tám!"
Giờ dần hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Tần Kham vẫn ngáp dài, lê đôi chân như muốn nhũn ra ngồi xe ngựa vào thành.