Nhìn chằm chằm Hồ Bạch vẻ mặt phức tạp, Dương Đình Hòa cười lạnh lùng: "Hồ đại nhân, chuyện hôm nay sẽ không yên đâu, bệ hạ hiển nhiên đã bị chọc giận, cho dù nội các chúng ta không lên tiếng, Cẩm Y vệ Tần Kham va Đông Hán Đới Nghĩa tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua, Hán Vệ cx không phải là ngồi không."
Hồ Bạch ngây ra một lát, lập tức mặt đỏ bừng, gân cổ nói: "Bệ hạ ngu ngốc, thân chinh vô cớ xuất binh, cũng vi phạm tổ chế, trung thần chúng ta cự tuyệt không nghênh giá sẽ chỉ lưu danh sử sách, Tần Kham hắn dám học Lưu Cẩn giết hại trung lương sao?"
Dương Đình Hòa cười lạnh nói: "Lúc trước Lưu Cẩn tàn bạo hiếu sát, cuối cùng cũng không phải là chết trong tay Tần Kham sao? Các ngươi coi sự khách khí của Tần Kham trở thành phúc khí, Lưu Cẩn có thể giết người, Tần Kham không thể giết người sao? Vả lại. Ai là trung lương ai là gian nịnh, là do các ngươi phán định à? Các khác không nói, chỉ nói chuyện hôm nay, bản quan chẳng nhìn ra các ngươi giống trung lương tí nào cả! Hồ đại nhân, thứ cho bản quan hiện tại không hề ừa bừa nữa."
Nói xong Dương Đình Hòa nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi.
Lý Đông Dương vuốt râu trắng đi theo, sắc mặt Hồ Bạch đã có chút tái nhợt, vội vàng ngăn cản lão: "Tây Nhai tiên sinh, ngay cả ngài cũng..."
Lý Đông Dương vuốt râu cười khổ, chỉ ra ngoài cửa nói: "Nghe thấy những người đàn bà chanh chua bên ngoài mắng gì không?"
"Lời thô bỉ của Phố phường, Tây Nhai tiên sinh để ý làm gì."
Lý Đông Dương ngắt lời hắn, cười khổ nói: "Vua không phải là vua mất nước, thần lại là thần mất nước. Thằng hãi Tần Kham này mắng rất thâm, lão phu trải qua bốn triều, vất vả lắm mới giữ được thanh danh nửa đời, những lời này đã đã lại hất cả thùng dầu lên nửa đời lão phu rồi, ngươi nói đi, láo phu sắp cáo lão về quê rồi, sớm đã không hỏi đến triều vụ chính sự, hôm nay chỉ là thấy người ở đây nhiều nên đến góp vui, lão phu có trêu ai chọc ai đâu?"
Lý Đông Dương đi rồi, lão hồ li rất nhẹ nhàng bâng quơ định tính bản thân, "góp" vui" mà thôi.
Một vị Tả Đô ngự sử, hai vị Đại học sĩ nội các đương triều đều đi rồi, mọi người giống như gãy xương sống, vẻ mặt lo sợ không yên ngơ ngác nhìn nhau.
Lương Trữ tái mặt, ngồi trên chủ vị run rẩy cầm chén trà, chậm rãi nhấp nước trà.
Hồ Bạch quay đầu nhìn, không khỏi lo lắng giậm chân: "Lương công, giờ là lúc nào rồi, ngài còn nhàn rỗi uống trà nữa, mọi người đều đang chờ người ra chủ ý đây."
Lương Trữ chậm rãi hạ chén trà xuống, nói: "Chư vị không nhìn ra bản quan đang bưng trà tiễn khách à?"
Hồ Bạch ngẩn ra: "Tiễn ai?"
Lương Trữ nhấc tay: "Tiễn hơn một trăm người các ngươi, tất cả đều cút đi cho lão phu."
Ngoài thành Kinh sư, tuyết lớn đã ngừng rơi, trong sắc trời âm trầm, hơn vạn bách tính vẫn lẳng lặng đứng ở ngoài thành.
Chu Hậu Chiếu ngồi trong xa liễn không nhúc nhích, bị ghẻ lạnh khi kinh lần này đã kích thích ngạo tính của thiếu niên thiên tử, hôm nay không phải là bắt bu lông với các đại thần. Có nghênh giá hay không kỳ thật chỉ là việc nhỏ, Chu Hậu Chiếu trước giờ không phải là hoàng đế thích phô trương, chỉ là hành động của các đại thần hôm nay thật sự khiến hắn tức giận, làm hoàng đế ba năm, có ngu ngốc tới mấy thì hắn cũng ý thức được, hôm nay nếu vô thanh vô tức chấp nhận sự ủy khuất này, trên triều hội ngày mai sẽ có bao nhiêu lời nói khó nghe chờ hắn.
Đọ sức lặng lẽ giữa Quân thần, giằng co ngoài cửa An Định kinh sư, chính trị trước giờ đều từ nhỏ thấy to, đây đã không còn là chuyện nghênh giá nữa rồi, nó đa thăng cấp thành đánh cờ giữa quân quyền và thần quyền, chuyện liên quan tới lợi ích của mình, chẳng ai chịu nhượng bộ cả.
Tần Kham ngồi trên lưng ngựa, đứng yên trong gió tuyết, trên áo mãng bào đã phủ một tầng tuyết thật dày, tuyết đọng trên mũ thỉnh thoảng lại lả tả rơi, bông tuyết lạnh như băng rơi lên mặt lập tức hòa tan thành nước, dọc theo đôi gò má kiên cường chậm rãi chảy xuống.
Tựa hồ không có cảm giác rét lạnh, ánh mắt Tần Kham nhìn chằm chằm vào cửa thành, giống như đang chờ đợi gì đó.
Cho tới khi một đạo thân hình mạnh mẽ linh hoạt từ cửa thành lặng lẽ đi tới, trong mắt Tần Kham mới lộ ra nét cười.
Mũi Đinh Thuận vì lạnh nên đỏ bừng, vừa thổi hơi nóng lên tay vừa bước nhanh tới gần, đi đến trước ngựa Tần Kham, Đinh Thuận cười cười xoa xoa tay, ánh mắt rất là đặc sắc, nụ cười hết sức chướng mắt.
"Qua nét mặt của ngươi có thể nhìn ra được, trong thành chắc bị ngươi làm cho gà bay chó sủa phải không?" Tần Kham liếc hắn một cái, thản nhiên nói.
Đinh Thuận ngây ra một lúc: "Công gia sao lại biết?"
"Rất đơn giản, chuyện gì nếu không làm tốt, ngươi sẽ không cười đê tiện như vậy. Nói đi, đám đại thần đó chịu thua rồi à? Bọn họ lúc nào thì ra khỏi thành nghênh giá?"
Đinh Thuận kìm lòng không đậu giơ ngón tay cái về phía Tần Kham, cười nói: "Thuộc hạ không thể không từ đáy lòng khen Công gia một câu, Công gia diệu kế an thiên hạ."
Tần Kham lườm hắn, lạnh lùng nói: "Khen người cũng phải khen đúng chỗ, loại chủ ý ba lạm này không thể coi là diệu kệ an thiên hạ được, nói kết quả đi."
"Vâng vâng, Công gia ngài cũng biết đấy, thuộc hạ luôn ăn nói vụng về. Tóm lại, chủ ý của Công gia đã chọc tức đám đại thần đó, đặc biệt là năm mươi người đàn bà chanh chua đi thuê, mắng cho ba lão gia hỏa hôn mê tại chỗ, lúc này trong phủ Lương Trữ đã loạn thành một đống, qua không lâu nữa, đám đó sẽ mâu thuẫn nội bộ."
Tần Kham cười cười: "Nói như vậy, bọn họ sắp ra khỏi thành hả?"
" Diệu kế Công gia chẳng khác nào kẹp cổ họ, thuộc hạ dám cam đoan, trong nửa canh giờ bọn họ nhất định sẽ ngoan ngoãn ra khỏi thành cung nghênh thánh giá."
Mắt Tần Kham hơi híp lại, thở dài: "Thánh giá về kinh, mọi ngườitheo tổ chế ra nghênh đón là được rồi, không gây thương tổn không động đậy cốt, sao cứ phải bức bọn họ đến rìa vách núi thì không chịu, thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt..."
Đinh Thuận ở bên cạnh hung tợn nói: "Bọn họ chính là đê tiện."
Tần Kham liếc hắn một cái, không nói gì.
Đinh Thuận hiểu ý, lập tức cười nói: "Cái tiện của thuộc hạ khác với họ, về bản chất thì cái tiện của thuộc hạ là kiểu trung can nghĩa đảm."
Tần Kham thở dài: "Có thể tiện ra khí chất trung can nghĩa dũng, ngươi coi như là người mang tuyệt kỹ rồi đấy."
"Công gia, chuyện hôm nay e là không dễ dàng bỏ qua như vậy, chúng ta có phải nên chuẩn bị bắt người không? Mười mấy tên quan văn dẫn đầu mê hoặc không ra khỏi thành, Cẩm Y vệ đã có được tên họ rồi, chỉ chờ lệnh là bắt vào chiếu ngục thôi."
Tần Kham cúi xuống vỗ vỗ vai hắn, chỉ vào xa liễn nói: "Việc Bắt người ngươi thấy hoàng đế có vội không?"
"Hình như... không vội?"
Lại chỉ chỉ đám người Trương Vĩnh, Đới Nghĩa đang tất cung tất kính ngoài xa liễn, Tần Kham nói: "Thái giám có vội không?"
"Tựa hồ... Cũng không vội."
"Hoàng đế không vội, thái giám cũng không vội, ngươi vội cái gì? Hay là ta đưa ngươi vào ti lễ giám học tu thân dưỡng tính, gặp biến không sợ hãi với Trương công công nhé?"