"Năm... hơn năm trăm lượng bạc?" Chu Hậu Chiếu mắt trợn trừng, miệng há to! Dấu hiệu tiền động kinh.
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Kham hiện lên một tia đau lòng, thở dài ảm đạm: "Hơn năm trăm lượng, thật sự là một khoản lớn, bệ hạ biết đấy, trong tay thần trước nay chỉ có vào chứ không ra, lấy tiền tài của ta như giết cha mẹ ta, hôm nay thần chịu vì bệ hạ mà bỏ ra hơn năm trăm lượng bạc, đủ có thể thấy thần đối với bệ hạ là tri âm tri kỷ thế nào."
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Chỉ có năm trăm lượng ngươi không cần phải lèm bèm trước mặt ta nhiều như vậy đâu, nói đi, năm trăm lượng bạc này ngươi là xài như thế nào?"
"Phái một đội Cẩm Y vệ vào thành, toàn kinh sư có hơn sáu mươi phường, gọi lý trưởng của giáp bảo ra, bảo họ cổ động bách tính ra cửa An Định cung nghênh thánh giá, mỗi một bách tính sẽ được cho năm mươi văn tiền.
Nét cười trong mắt Tần Kham càng lúc càng sâu: "Năm mươi văn tiền đối với bách tính bình dân mà nói ít nhất là đủ tiền mua thức ăn nửa tháng, hoặc có thể bằng tiền ba thang thuốc cho cha mẹ đang bệnh trong nhà, các quyền quý không coi nó là gì, nhưng ở trong lòng bách tính phân lượng vẫn khá nặng."
Vẻ mặt Chu Hậu Chiếu rất phấn khích, lúc đỏ lúc trắng, phức tạp khó lường.
"Nói cách khác, hiện tại cảnh tượng vạn người nghênh giá này kỳ thật là năm trăm lượng dụ ra?"
Tần Kham cười tủm tỉm nhìn Chu Hậu Chiếu, cuối cùng cũng đợi được cơ hội nói ra một câu kinh điển kiếp trước rất lưu hành.
"Bệ hạ, vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết thì tất cả không gọi là vấn đề."
"Lời này nghe rất hỗn trướng, nhưng cân nhắc cẩn thận thì tựa hồ có chút đạo lý ••••••" Chu Hậu Chiếu lầm bầm, vẻ mặt phức tạp khó hiểu, khóe miệng lại không ngừng run rẩy: "Không ngờ chuyện khiến trẫm nổi trận lôi đình, rơi vào tay ngươi không ngờ chỉ tốn năm trăm lượng bạc là giải quyết thoải mái. Tần Kham, ngươi nói trẫm nên khóc hay nên cười?"
"Bệ hạ đương nhiên nên cười."
"Trẫm vì sao nên cười?"
Trên mặt Tần Kham lại hiện lên vẻ đau lòng, buồn bã nói: "Bởi vì thần lại bỏ năm trăm lượng bạc, mời năm mươi phụ nữ đánh đá phố phường tụ tập trước phủ Lương Trữ chửi đổng, nếu không ngoài đự kiến thì các quan văn lúc này chắc đang muốn chết."
Chu Hậu Chiếu bình tĩnh nhìn Tần Kham, ánh mắt đờ đẫn như cá chết, không biết qua bao lâu Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha, tiếng cười càng lúc càng lớn, không chỉ cười tới gập cả lưng, ngay cả nước mắt cũng cười tới bắn tung tóe.
"Tần Kham à Tần Kham, bản sự thất đức của ngươi là tổ tiên truyền xuống à? Mau nói cho trẫm biết danh hào mười tám đời tổ tông nhà ngươi đi, trẫm muốn truy phòng cho họ."
Tần Kham nói không sai, các quan văn đang tụ tập trong Lương phủ lúc này quả thật là muốn chết.
Bách tính Phố phường tuy là quần thể nhược thế, nhưng hiển nhiên những người đàn bà chanh chua thì không nhược thế, không chỉ không nhược thế, hơn nữa rất cường thế. Đám đàn bà từ xưa đến nay là không thể trêu vào, bất kể ai làm hoàng đế ai nắm chính quyền khi nào thích chửi thì cứ chửi, tuyệt không hàm hồ.
Đinh Thuận làm việc rất lưu loát, cũng không biết từ xó nào kinh sư lôi ra năm mươi người đàn bà chanh chua, các mụ cầm bạc, không nói hai lời thành quần kết đội tới thẳng Lương phủ. Đến trước cửa Lương phủ, các mụ cởi giày kê dưới mông, ngồi xuống tại chỗ, sau đó vỗ đùi chỉ vào cửa lớn mà chửi.
Các cử nhân Tú tài mắng ở Đại Minh là rất thông thường, phàm là tú tài cử nhân có chút bất mãn với quan viên, lên cao hét lớn một tiếng, mời mấy đồng song đồng niên cùng chung chí hướng đứng trước cửa nha môn, không ai dám làm gì các lão gia thân mang công danh này, thế là rất nhiều hương thân địa chủ từng phải chịu khổ từ quan viên trong nha môn liền nghĩ ra một chủ ý rất xấu xa, ngầm bỏ một khoản tiền lớn ra mới một đám công danh sĩ tử, mười mấy sĩ tử đứng trước nha môn mắng vài câu rồi rải truyền đơn hoặc bày ra tư thế sẽ liên danh kiện lên cấp trên, rất nhiều quan viên liền không thể không chịu thua, sĩ tử trong quan hệ giữa hương thân tông tộc Đại Minh và quan viên địa phương sắm vai tác dụng rất vi duệ, đương nhiên, lắm lúc là ngột ngạt.
Sĩ tử mắng quan là bình thường, nhưng bách tính bình thường mắng quan thì không thấy nhiều lắm.
Hôm nay năm mươi người đàn bà chanh chua trước cửa Lương phủ xếp thành hàng một, chỉ vào Lương phủ mà chửi. Lương Trữ thân là Đại học sĩ nội các của bách quan quần thần, đã bảo giờ phải trải qua cảnh này đâu? Hạ nhân trước cửa Lương phủ tức giận đến mặt trắng bệch người run rẩy, xiết chặt quyền đầu nhưng không dám bước ra nửa bước.
Bởi vì sau lưng những người đàn bà chanh chua này là mấy chục Giáo úy mặc phi ngư tay án đao treo ở thắt lưng, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hạ nhân Lương phủ, mũi chân rất không an phận cắm vào bùn đất, giống như mấy chục con trâu rừng cuồng bạo rục rịch, giống như bọn hạ nhân của Lương phủ chỉ cần hơi có dị động, các Giáo úy sẽ ùa lên lôi họ vào chiếu ngục tạp trì, để cho bọn họ tỉnh táo đừng xung động, đồng thời cũng coi như là giết mấy con gà để cho bọn khỉ trong Lương phủ thấy.
Theo thanh âm chửi đổng của những người đàn bà chanh chua càng lúc càng lớn, bách tính vây xem trước cửa Lương phủ cũng càng lúc càng nhiều, cố ý mà vô tình, nhìn Cẩm Y vệ Giáo úy hộ tống bọn họ ở sau lưng, mọi người tựa hồ minh bạch gì đó, thế là dần dần, mọi người hi hi ha ha chửi cùng những người đàn bà chanh chua, hiếm khi có cơ hội mắng quan miễn phí như vậy, không quan tâm ai đúng ai sai, mắng chửi theo, đã miệng cũng tốt.
Trong tiền đường Lương phủ đã loạn thành một mảng.
Hơn trăm đại thần gấp đến độ xoa tay giậm chân đi đi lại lại trong sảnh, tiền đường vốn rộng rãi tự dưng có trên dưới một trăm người đi lại, lập tức trở nên có chút chật hẹp, nhưng người đi đi lại lại chứng tỏ tâm tình mình đang lo lắng khó tránh khỏi chạm nhau, đại quan tính hơn nóng không tránh được lại cãi nhau.
Quan giai khá cao có mấy vị Đại học sĩ và lục bộ thượng thư Thị Lang ngồi ngay ngắn bất động, sắc mặt lại vô cùng âm trầm,
Hoàng đế hiệp thắng về kinh, để không làm hắn đắc ý khí diễm lên cao mà cố ý ghẻ lạnh, cho hắn một hạ mã uy, trong mắt bọn họ thì kỳ thật chỉ là một chuyện nhỏ, dù sao hoàng đế cũng còn nhỏ, thường ngày các đại thần đối với hắn cứ thậm chí quát mắng, hoàng đế cũng chỉ như gió đông thổi qua tai ngựa, thản nhiên cười cười cho qua, nhìn không ra hắn có lòng tự trọng bao lớn, dần dà điểm mấu chốt tự tôn của Chu Hậu Chiếu bị các đại thần thử hết rồi, vốn tưởng rằng hôm nay không ra khỏi thành nghênh giá chỉ là việc nhỏ, ngàn vạn lần không ngờ hoàng đế bệ hạ đánh thắng một trận lòng tự trọng cũng cao hơn, các đại thần không nghênh giá không ngờ hắn cũng sống chết không vào thành.
Không vào thành thì cũng thôi đi, phàm là thông hiểu thói đời nhân tình, chỉ cần hạ một đạo ý chỉ ôn hòa, các đại thần có bậc thang xuống ngựa, ra khỏi thành nghênh đón chưa chắc là không được, ai ngờ hắn không biết từ chỗ nào đào ra mấy chục người đàn bà chanh chua chặn trước cửa Lương phủ mà chửi đổng, mà chửi lại rất rất ác độc, trong nửa canh giờ đã khiến ba vị lão đại nhân tức giận đến hôn mê, giờ thì hắn rồi, các đại thần muốn tìm bậc thang để xuống cũng không được, tình thế lâm vào giằng co.
Lương Trữ thân là chủ nhân không thể không làm gì, nhìn chằm chằm hơn mười vị ngôn quan ngự sử trong sảnh, ánh mắt có chút oán độc.
Nếu không phải đám người này kêu gào cứ phải cho bệ một hạ mã uy, hôm nay sao lại lầm vào cục diện đâm lao phải theo lao như thế này?
Đương nhiên, Lương Trữ không chỉ là trách cứ các ngôn quan, ánh mắt oán độc quét tới quét lui, nhiều lúc là xoáy vào trên người Tả Đô ngự sử Đỗ Hoành, hiển nhiên là bất mãn việc Đỗ Hoành nhận một đứa con rể rất không lương thiện như Tần Kham.
Các đại thần trong lòng cũng biết, với tính tình đơn thuần của hoàng đế nhất quyết không không nghĩ ra được chủ ý nham hiểm như vậy, hơn phân nửa là Tần Kham bên cạnh hắn nghĩ ra, tên nghiệt súc đó không chỉ lừa người ta một lần hai lần, vở kịch ngày hôm nay ùa vào một hương vị quen thuộc, người khởi xướng không phải nghiệt súc Tần Kham thì là ai?
Đón ánh mắt bất thiện của mọi người trong sảnh, sắc mặt Đỗ Hoành rất xấu hổ, nhìn trái nhìn phải vẫn không phát hiện ra một ánh mắt đồng tình nào, tức giận đến đứng bật dậy, chắp tay với mọi người, lạnh lùng nói: "Chư vị đồng liêu, lão phu cáo từ trước, ra khỏi thành nghênh giá, thứ cho lão phu nói thẳng, hôm nay là chư vị rất không có đạo lý."
Nói xong Đỗ Hoành hung hăng vung ống tay áo, một mình ra cửa lớn Lương phủ.
Đỗ Hoành vừa bước ra cửa tiền đường, Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa từ lâu đã không nhịn được cũng đứng lên.
Công bộ cấp sự trung Hồ Bạch cản trước mặt hai người, khom người cười khổ nói: "Nhị vị đại nhân cũng muốn ra khỏi thành nghênh giá sao?"
Dương Đình Hòa tức giận nói: "Nếu không ra khỏi thành, đám đại thần chúng ta chẳng phải sẽ thành trò cười cho sĩ tử thiên hạ à? Hôm nay mọi người gây sự đủ rồi, cũng nên kết thúc thôi."