Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 638: Lặng lẽ phản kích




Trong Ba vị Đại học sĩ, Lương Trữ không vừa mắt Tần Kham nhất, nghe vậy giậm chân thật mạnh: "Tên sát tài Tần Kham này nhất định lại có chủ ý xấu xa gì đây! Ông trời làm sao không thu tên nghiệt súc này!"

Lý Đông Dương mặt không biểu tình, nhưng nụ cười trong mắt lại càng sâu xa.

Dương Đình Hòa sau khi ngạc nhiên, sắc mặt có chút khó xử. Bởi vì việc Chu Thần Hào tạo phản, Dương Đình Hòa thiếu Tần Kham một cái nhân tình, nhìn tư thế hôm nay, tựa hồ Tần Kham đã chuẩn bị động thủ, Dương Đình Hòa rốt cuộc ngồi không nổi nữa.

"Cẩm Y vệ vào thành thì sao? Tần Kham dám giết quan văn chúng ta à? Quan văn Đại Minh cả ngàn vạn, Tần Kham hắn có thể giết được mấy người? Giết sạch chúng ta rồi, ai sẽ trị giang sơn này cho bệ hạ? Chư vị đừng sợ, đây chỉ là Hán Vệ hù dọa chúng ta thôi, chúng ta đọc sách thánh hiền, dưỡng ra một thân Hạo Nhiên Chính Khí, há lại e ngại thằng hề đó!"

Lời nói của Công bộ cấp sự trung Hồ Bạch lập tức giống như cho các quan văn đang thấp thỏm bất an một liều thuốc trợ tim, tiền đường đang xôn xao lập tức an tĩnh lại, trong đó có không ít đại thần muốn ra khỏi thành nghênh giá bị lời nói này của Hồ Bạch bức, có muốn đi cũng ngại, bao gồm cả Dương Đình Hòa, rất nhiều người phẫn nộ lườm Hồ Bạch một cái.

Mọi người ở đây vừa an tĩnh lại được một lúc thì dưới hành lang gấp khúc lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Một hạ nhân của Lương phủ vội vàng xuất hiện ngoài tiền đường, thở hổn hển bẩm: "Lão gia, các vị đại nhân, bách tính... Bách tính trong kinh..."

Dương Đình Hòa nóng nảy: "Bách tính làm sao?"

"Gần vạn bách tính ra khỏi thành nghênh đón thánh giá rồi."

Mọi người kinh hãi, đứng bật dậy, đồng loạt kinh hô: "Sao có thể như vậy được!"

"Tiểu nhân không dám man báo, quả thật có gần vạn bách tính hướng tới cửa An Định."

Mọi người trong sảnh ngơ ngác nhìn nhau • sắc mặt hết sức khó coi.

Bách tính là công cụ trong miệng quan văn, là vũ khí công kích kẻ địch, cũng là luận cứ để mạnh mẽ buộc chặt với lời thánh hiền, hiện giờ quan văn phàm là muốn bới lông tìm vết, câu đầu tiên chính là "Thần thường nghe thấy thánh thiên tử dùng hiếu trị thiên hạ", câu thứ hai sẽ là ưỡn ngực vênh mặt đại biểu cho bách tính thỉnh nguyện vì dân, chưa bao giờ bận tâm bách tính có thích để được hắn đại biểu hay không.

Hiện tại đã có gần vạn bách tính tới cửa An Định nghênh đón thánh giá, như vậy lý do "Hao tài tốn của" của quan văn có còn vững chắc không? Thế này có khác gì hung hăng tát vào mặt họ một cái.

Hơn vạn bách tính ra khỏi thành, các quan văn được xưng là quốc chi trọng khí lại không thấy một ai, một màn này lọt vào trong mắt bách tính ở ngoài thành, là hoàng đế mất mặt hay là toàn bộ tập đoàn quan văn mất mặt?

Quan văn trong sảnh sắc mặt càng lúc lúc khó coi, mọi người trong lòng rất rõ ràng, ngoài cửa An Định có một vạn bách tính này, kế hoạch bọn họ muốn khiến hoàng đế xấu mặt xem như đã hoàn toàn thất bại, tiểu hôn quân này nháy mắt đã nhặt được mặt mũi lại, hơn nữa còn dính dầu bóng loáng.

Dương Đình Hòa đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm nhìn quần thần chung quanh, tức giận đến cả người run rẩy: "Hay rồi, các ngươi sướng chưa, hô fnháo đủ chưa? Đi bản quan muốn hỏi các ngươi, giờ chúng ta phải xử lý thế nào?"

Đối mặt với trách cứ của Đại học sĩ nội các! Mọi người đều ngây ra, Hồ Bạch lại không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn thẳng Dương Đình Hòa nói:" Dân là dân, quan là quan, dân ngu để sai bảo, quan là trọng khí của đất nước, không thể làm theo dân."

Dương Đình Hòa giận dữ: "Hồ Bạch, thế sự trắng đen, do ngươi định luận à? Bách quan tiến thối, dongươi đứng đầu à? Ngươi cho rằng ngươi là ai?"

Hồ Bạch chưa kịp trả lời, lại nghe bên ngoài hành lang gấp khúc truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Lão gia, các vị đại nhân, không ổn rồi, ngoài phủ bị người ta bao vây rồi."

Mọi người kinh hãi, ngay cả Lý Đông Dương cũng không nhịn được mà biến sắc.

Hồ Bạch cười lạnh: "Hay cho quyền gian hèn hạ, định hạ sát thủ với chúng ta à?"

Lương Trữ bước nhanh ra ngoài cửa, túm cổ áo hạ nhân quát hỏi: "Kẻ nào vây Lương phủ ta? Là Cẩm Y vệ hay là phiên tử Đông Tây Hán?"

"Không phải..."

"Ngũ thành binh mã ti? Mười hai đoàn doanh? Hay là ngự mã giám Đằng tương tứ vệ?"

"Cũng không phải... Lão gia, vây chúng ta, là, là ••••••" hạ nhân cẩn thận nhìn Lương Trữ khuôn mặt đang vặn vẹo một cái, thấp giọng nói: "Là phụ nữ phố phường, cũng không biết là bị ai sai khiến, bọn họ đang đứng ngoài phủ chống nạnh chửi đổng."

Hạ nhân đầu cúi thấp, căn bản không dám nhìn sắc mặt lão gia nhà mình, kiên trì ăn ngay nói thật: "Họ chửi... các đại nhân trong triều ngồi không ăn bám, vì tư lợi, bất cần mặt mũi, hoàng thượng ở tiền phương không để ý tới sinh tử đấu tranh anh dũng, các đại nhân thì ở kinh sư kéo chân hoàng thượng, vua không phải là vua mất nước, mà thần lại là thần mất nước."

Một câu Cuối cùng thật sự quá ác độc, một lão đại nhân hơn bảy mươi tuổi trong sảnh bỗng nhiên mặt trợn trắng, ôm ngực trái ngã vật xuống đất.

Mọi người sắc mặt từ đỏ biến thành trắng, Lương Trữ đứng ngoài sảnh một lúc, bỗng nhiên lớn tiếng rít gào: "Tần Kham, tên nghiệt súc này sẽ không được chết tử tế."

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng đồng thời nhìn chằm chằm Tả Đô ngự sử Đỗ Hoành đang ngồi nghiêm chỉnh trong sảnh không trêu ai không chọc ai.

Cảm nhận được vô số đạo ánh mắt bất thiện chung quanh, Đỗ Hoành không bình tĩnh được nữa, vuốt râu mãi không nói gì, cuối cùng bị ép phải ngửa mặt lên trời than một tiếng: "Gia môn bất hạnh...."

Ngoài cửa An Định, tuyết lớn vẫn bay lả tả không ngừng. Trong trời tuyết, hai vạn tướng sĩ kinh doanh cả người đã bị tuyết lớn bao trùm, lại vẫn như cái đinh cắm chặt chân xuống đất.

Nghi trượng và xa liễn của Hoàng đế vẫn dừng nguyên trên tuyết.

Trong xa liễn, Chu Hậu Chiếu và Tần Kham tay dí vào chậu than sưởi ấm, Chu Hậu Chiếu nhìn lửa than đỏ bừng than.

"Bệ hạ chớ buồn, chuyện rất nhanh sẽ được giải quyết, thần cam đoan bệ hạ sẽ phong quang vào thành."

Chu Hậu Chiếu thở dài: "Trẫm rất lo."

"Xảy ra chuyện thế này, mọi người đều không muốn."

"Tần Kham, ngươi nói triều đường của trẫm sao lại có một đám lão già như vậy? Trẫm mấy năm nay bị bọn họ tra tấn còn chưa đủ sao?"

"Làm người quan trọng nhất vẫn là vui vẻ."

"Đám già đó còn sống, trẫm sao có thể vui vẻ? Trẫm dám khẳng định, bởi vì bọn họ, dương thọ của trẫm ít nhất giảm hai mươi năm."

"Bệ hạ có đói bụng không? Thần sai người nấu mì cho ngươi ăn."

Chu Hậu Chiếu hai má giật giật, quay đầu lườm Tần Kham một cái: "Cái miệng người sao chỉ toàn thốt ra những lời âm dương quái khí thế? Ngươi nói sẽ để trẫm phong quang vào thành, như thế nào mới gọi là phong quang?"

Tần Kham cười nói: "Vạn chúng hoan hô có tính là phong quang không?"

"Quan văn thì sao?"

"Có vạn chúng hoan hô, các quan văn tất nhiên cũng sẽ quỳ gối trước xa liễn của bệ hạ mà hoan hô."

Hai người cứ một câu hỏi một câu đáp thì bỗng nhiên nghe thấy ngoài xa liễn tướng lãnh hưng phấn bẩm: "Bệ hạ, ngoài cửa An Định bỗng nhiên ùa ra vô số bách tính, bọn họ sau khi ra khỏi cửa thành thì toàn bộ im lặng quỳ gối hai bên quan đạo."

Chu Hậu Chiếu ngẩn người, tiếp theo kinh dị nhìn Tần Kham một cái, bước lên vén rèm ngọc xa liễn.

Cảnh tượng đập vào mắt khiến Chu Hậu Chiếu giật mình, cách xa liễn của hắn mấy chục trượng, bách tính đông nghìn nghịt đang quỳ, thấy Chu Hậu Chiếu mặc long bào ra khỏi xa liễn, các bách tính đang im lặng quỳ gối hai bên quan đạo bỗng nhiên phát ra tiếng hoan hô chấn thiên.

"Cung nghênh ngô hoàng đại thắng hồi kinh! Vương sư vạn thắng! Ngô hoàng uy vũ!"

Tiếng hoan hô Vang tận mây xanh quanh quẩn trên không trung, Chu Hậu Chiếu bình tĩnh nhìn bách tính đ quỳ lạy hắn, giống như bị dọa cho ngây người, không biết qua bao lâu, Chu Hậu Chiếu cuối cùng lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là xoay người quay đầu nhìn Tần Kham, trong mắt tràn ngập kinh thán bất khả tư nghị.

"Ngươi... sao mà làm được?"

Tần Kham thở dài: "Để tranh khẩu khí cho bệ hạ, thần lo lắng hết lòng, vắt hết óc, cuối cùng..."

"Cuối cùng như thế nào?"

"Cuối cùng bỏ hơn năm trăm lượng bạc ra làm thỏa đáng việc này."