Ai cũng cho rằng Chu Hậu Chiếu là hôn quân, bởi vì hắn ham chơi lơ là triều chính, để được vô câu vô thúc, hắn rất dứt khoát ném quốc sự cho thái giám và nội các, bản thân thì không lo gì cả, không thể không nói, những hành vi này quả thật giống hệt như hôn quân.
Nhưng mà thế sự không thể chỉ nhìn bề ngoài, trên lịch sử có đủ loại hôn quân, hôn quân nào mà không phải là cam tâm tình nguyện ở trong hoàng cung cả đời? Hôn quân nào mà không phải cả ngày hoang dâm ca múa mừng cảnh thái bình? Mà Chu Hậu Chiếu khi còn chưa được hai mươi tuổi đã lĩnh quân xuất chinh, thậm chí tự mình ra trận giết địch, sự quyết đoán này, sự đảm đương này, tuyệt đại đa số hôn quân trong lịch sử còn lâu mới bì được.
Chu Hậu Chiếu thích hợp làm tướng quân tung hoành sa trường, cũng thích hợp thích hợp hoàn khố ăn chơi đàng điếm, nhưng hắn không thích hợp làm hoàng đế, tuy rằng đáng đánh, nhưng vẫn không thể không nói, Chu Hậu Chiếu mệnh không tốt, ném sai vào bào thai.
Tiến độ hành quân của Đại quân rất chậm, hắn mất hơn nửa thánh mới đi được hai ba trăm dặm, tư thế hành quân này nhìn thế nào cũng không giống như khải hoàn hồi kinh, ngược lại như là bảo hộ Chu Hậu Chiếu du sơn ngoạn thủy.
May mắn Chu Hậu Chiếu chơi thì chơi, nhưng rất hao tài tốn của, khi đi ngang qua phủ huyện luôn có quan viên địa phương tiếp giá và an bài hành cung, Chu Hậu Chiếu một mực cự tuyệt, thậm chí ngay cả thành cũng không vào, chỉ hạ trại ở ngoài thành.
Chính Đức Chính Đức trong Lịch sử xuất hành cũng không khách khí như vậy, chủ yếu là nịnh thần bên cạnh hắn giả chiếu chỉ, dùng danh nghĩa hoàng đế vơ vét của cải, đi qua đâu là như châu chấu quá cảnh, không biết đã hại bao nhiêu gia đình thê ly tử tán, cửa nát nhà tan. Nhưng mà dời này, bên cạnh Chu Hậu Chiếu là Tần Kham, hắn là tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh, quân tử ái tài, Tần Kham không cự tuyệt tiền tài của đại thần kinh sư, khi xét nhà tham quan Đinh Thuận sẽ giữ lại vài món trân phẩm hiến cho Tần Kham, cái này không ảnh hưởng tới toàn cục, nhưng Tần Kham tuyệt đối sẽ không cướp đoạt của bách tính cùng khổ, bách tính sống đã đủ gian nan rồi, Tần Kham hiện giờ không thể cải thiện thế đạo này, chính là đã thẹn với lương tâm rồi?
Tần Kham không muốn cướp đoạt, cũng không có nghĩa là quan viên phía dưới không cướp đoạt.
Trên thực tế không ít quan viên địa phương làm như vậy, đại quân Chu Hậu Chiếu còn chưa tới đã có quan viên đánh cờ hiệu đón thánh giá đòi tiền thương nhân địa phú hộ và nông hộ địa phương, mấy vạn lượng bạc thu được kết quả là hoàng thượng không nhận, căn bản không mảy may tơ hào với địa phương, ngay cả mấy cọc gỗ bị hủy khi hạ trại cũng có quan quân nhu chủ động tìm tới cửa bỏ bạc ra đền, các quan viên địa phương bạc cướp được không có chỗ tiêu, lúc đóng cửa phòng chuẩn bị lén chia bạc thì Cẩm Y vệ đưa giá thiếp tới cho họ.
Trên đường Hồi kinh, Cẩm Y vệ dưới trướng Tần Kham bắt được sáu bảy quan địa phương, sau khi trình báo Chu Hậu Chiếu thì bãi quan lưu đày, cũng công báo những sự tích quang vinh này lên, gởi bản sao cho quan phủ các nơi Đại Minh.
Sau khi giết mấy con gà thì đám khỉ còn lại cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bọn họ phát hiện vị Ninh Quốc Công này không chỉ không ăn chay, hơn nữa là chơi thật. Thế là các quan viên suốt đêm trả lại chỗ bạc cường hành thu được, trên đường kinh Tần Công Gia thuận tay diệt tham ô, trong lúc vô ý lại khiến uy danh của hắn truyền xa, quỷ gặp quỷ sầu, thật là thu hoạch bất ngờ.
Có không muốn hồi kinh đến mấy thì con đường cuối cùng cũng tới điểm cuối.
Tháng chạp năm Chính Đức thứ ba, trời đổ tuyết, đại quân của Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng tới ngoài cửa An Định kinh sư.
Khi trời lạnh Chu Hậu Chiếu liền thay đổi xa liễn, thùng xe tám ngựa kéo chạy chầm chậm trong tuyết, trong thùng xe kim bích huy hoàng, Chu Hậu Chiếu và Tần Kham ngồi xếp bằng trên hai tấm da gấu trắng, trước mặt hai người đốt hai bồn than lửa, ở giữa còn có một bàn trà nhỏ, bên trên đang đun rượu hoa điêu, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa uống rượu, trong thùng xe ấm áp như mùa xuân, tường hòa an bình.
"Trẫm đại thắng trở về, thật sự muốn nhìn một chút các đại thần nghênh giá sắc mặt thế nào, lúc trước trẫm muốn thân chinh, các đại thần gấp đến độ giống như trẫm muốn đi đào mộ tổ nahf họ vậy, ai nấy đều nhảy ra phản đối, cái gì thiên kim chi tử, cái gì thừa tôn sư, ai có thể ngờ được trẫm không chỉ đánh thắng trận, hơn nữa râu tóc đầy đủ trở về, xem họ còn có gì để nói." Chu Hậu Chiếu nhấm một một ngụm rượu, cười lạnh.
Tần Kham cười nói: "Triều đường toàn là loại gió chiều nào che chiều đấy, bệ hạ đại thắng trở về, chắc các triều thần biết ca công tụng đức, lúc trước thề sống chết phản đối bệ hạ, bọn họ nhất định quên rồi, thế nhân người tầm thường rất nhiều, chỉ thấy dệt hoa trên gấm chứ ít thấy đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."
Chu Hậu Chiếu mắt chớp mấy cái, vẻ mặt có chút hưng phấn: "Ngoài cửa An Định nhất định có rất nhiều triều thần nghênh giá, ngươi bảo trẫm lát nữa có cần hạ chỉ, dứt khoát không để ý tới các đại thần nghênh, ngự giá thẳng từ cửa An Định tới cấm cung, trẫm muốn tát vào mặt họ mấy cái."
Tần Kham mặt lộ vẻ khó xử: "Bệ hạ, như vậy e là không ổn, chuyện này nếu làm bệ hạ thì trút được giận, nhưng có điều sau này quan hệ quân thần sẽ kém đi, về sau bất kỳ ngôn hành nào của bệ hạ cũng sẽ dẫn tới sự quở trách của cả triều, vì cái giận nhất thời mà để sau phải chịu ủy khuất vô tận, bệ hạ, không nên."
Chu Hậu Chiếu lập tức có chút nhụt chí: "Ngươi nói đúng, hôm nay trẫm sướng, ngày mai sẽ ngột ngạt, quả thật không lời. Được rồi, đợi lát nữa trẫm miễn cưỡng ôn chuyện với các đại thần nghênh giá."
Tần Kham nhắc nhở: "... Hơn nữa còn phải tươi cười."
Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Trẫm không phải hạng bán rẻ tiếng cười, làm sao mà cười nổi với đám già bất tử đó."
"Nhìn thấy những kẻ đáng ghét bệ hạ nghĩ tới hắn hắn bỗng nhiên bị một viên thiên ngoại phi thạch đập chết, nghĩ vậy bệ hạ có thấy vui không?"
Chu Hậu Chiếu hóa giận thành vui: "Có đạo lý, trẫm nhất định sẽ cười tới căn bản không dừng được."
Hai người nói chuyện, xa liễn bỗng nhiên ngừng lại.
Ngoài xa liễn, một tham tướng quỳ xuống đất bẩm: "Bệ hạ, ngự giá đã tới cửa An Định kinh sư."
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Các đại thần Nghênh giá đều ở ngoài cửa thành à?"
Tham tướng do dự một lát, lắp bắp nói: "Ặc, bệ hạ, mạt tướng không dám nói."
Trong Xa liễn, Chu Hậu Chiếu và Tần Kham ngẩn người nhìn nhau, Chu Hậu Chiếu gấp quá, tự bước lên vén màn xe, đứng ở gác xa liễn phóng mắt nhìn chung quanh, đập vào mắt là một mảng tuyết trắng không thấy điểm cuối, thiên không mờ mịt.
Chu Hậu Chiếu nhìn một vòng chỗ cửa thành, thấy một đám người tất cung tất kính đang đứng, thấy Chu Hậu Chiếu ra khỏi xa liễn, mọi người đều quỳ lạy dập đầu.
"Cung nghênh bệ hạ đại thắng về kinh, vương sư vạn thắng, ngô hoàng uy vũ!"
Khóe miệng Chu Hậu Chiếu cong lên, vừa nở nụ cười, nhìn kxy lại thì nụ cười bỗng nhiên cứng đờ, vẻ mặt dần dần căng lên, trong mắt bắn ra hàn quang.
Người quỳ gối trong tuyết, lấy Trương Vĩnh, Đới Nghĩa, Thành Quốc Công chu Phụ làm đầu, phía sau ba người là một đám huân quý công hầu bá và võ tướng kinh doanh, những người này thì không có vấn đề, vấn đề là, trừ những thái giám và huân quý này ra, lục bộ, Đô Sát viện, Đại Lý tự, thông chính sứ ti, Quốc Tử Giám trong triều, bóng dáng của một quan văn cũng không thấy.
Chu Hậu Chiếu sắc mặt xanh mét, cả người tức giận đến run rẩy.
Tần Kham ra khỏi xa liễn theo, thấy tình hình ngoài cửa thành thì không khỏi lắp bắp kinh hãi, nháy mắt sắc mặt hắn so với Chu Hậu Chiếu còn khó coi hơn.
Hoàng đế thân chinh, ngày khải hoàn hồi kinh các đại thần phải nghênh giá, nếu hoàng đế thân chinh giành được thắng lợi chưa từng có, các đại thần thậm chí phải ra khỏi thành ba mươi dặm cung nghênh, đây không phải là khách khí, mà là tổ chế, trên pháp điển có quy định như vậy.
Hôm nay Chu Hậu Chiếu hồi kinh, ba ngày trước Tần Kham đã phái ra từng tốp tín sứ bẩm báo hành tung của hoàng đế với nội các kinh sư, Chu Hậu Chiếu ngày nào thì về tới kinh sư, bọn họ phải biết rõ mới đúng, vì sao lúc này ngoài cửa An Định trừ thái giám và huân quý thì không có một quan văn nào nghênh giá?
"Đám cẩu quan này, khinh người quá đáng!" Chu Hậu Chiếu ngây ra hồi lâu, cuối cùng lớn tiếng gào thét.
Tần Kham không tiếp lời, trong lòng lại hết sức trầm trọng.
Quan hệ quân thần Đại Minh, không ngờ cương lãnh đến mức như vậy, ngày sau hắn muốn dùng phương thức thấm vật không tiếng động lặng lẽ thay đổi thế đạo này, chỉ sợ so với trong tưởng tượng thì gian nan hơn rất nhiều.
Đại thắng trở về, không thu hoạch sự hoan hô trong dự kiến, đợi được lại là một mảng lạnh lùng, đối với Chu Hậu Chiếu mà nói, đây quả thực là sự nhục nhã.
"Trương Vĩnh, con chó già này! Các Quan văn vì sao không một ai tới? Bọn họ đều chết ở nhà rồi sao?" Chu Hậu Chiếu tức giận tiến lên hung hăng đạp Trương Vĩnh một cước.
Trương Vĩnh quỳ rạp dưới đất, lo sợ không yên nói: "Bệ hạ bớt giận, nô tỳ không dám giấu diếm, mỗi người kinh sư đều biết bệ hạ hôm nay về kinh, nhưng các đại nhân trong triều không biết móc nối với nhau lúc nào, không ngờ âm thầm hẹn hôm nay không nghênh, nói là.... Nói là bệ hạ rời kinh thân chinh vốn là hoang đường, vi phạm tổ chế, lần này bệ hạ đắc thắng trở về khí thế đang thịnh, nếu cả triều nghênh giá, thực sự không biết tương lai bệ hạ sẽ còn rời kinh thân chinh mấy lần nữa, cho nên, cho nên..."
Trương Vĩnh lắp bắp không dám nói tiếp, hai mắt nhìn về phía Tần Kham xin giúp đỡ.
Tần Kham không nhìn được, đành phải giúp Trương Vĩnh: "Bệ hạ, nói nói được thông tục một chút, các đại thần không nghênh giá là bởi vì bọn họ không muốn chiều hư ngươi."
Chu Hậu Chiếu tức giận rít gào: "Cẩu quan dám làm nhục trẫm."
Đám người Trương Vĩnh thấy mặt rồng giận dữ, đều vẻ mặt đau khổ nói: "Bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể."
"bảo trẫm làm sao mà bớt giận được? Trẫm chuyến này tới Giang Tây bình loạn giành được toàn thắng, trẫm là đánh thắng trận, không phải thua trận! Quan văn cả triều cớ sao lại đối đã với trẫm như vậy." Chu Hậu Chiếu nói xong, hốc mắt bỗng nhiên ửng đỏ, ra sức chớp chớp mắt nuốt nước mắt trở về.
Mệt mỏi thở dài, Chu Hậu Chiếu buồn bã nói: "Trẫm thật sự là mệt lắm rồi. Không đón thì thôi, Trương Vĩnh, chúng ta vào thành, bãi giá tới Báo Phòng."
"Chậm đã, bệ hạ!"
Tần Kham bỗng nhiên đứng dậy, đón ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tần Kham khom người nói: "Bệ hạ bình định phản loạn, tận diệt nghịch tặc, kết thúc chiến loạn Giang Tây, giúp bách tính được an ổn, bách tính Giang Tây đều mang ơn đối với bệ hạ, bệ hạ chính là đế vương oai hùng bảo vệ xã tắc, cớ sao sau khi hồi kinh lại được giành được sự hoan hô mà mình nên có?"
Chu Hậu Chiếu ngây ra một lát, nói: "Tần Kham, ý của ngươi là •••••• "
Tần Kham chậm rãi nói từng chữ: "Kinh sư, nợ bệ hạ một lần hoan nghênh."
"Cho nên?"
"Cho nên, bệ hạ không nên dùng loại phương thức chán nản này vào thành. Thần nguyện phân ưu cho bệ hạ."