Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 637: Cái gọi là trung trực (1)




Quan văn Đại Minh vô pháp vô thiên, lịch triều lịch đại chưa thấy qua thần tử kiêu ngạo ngang ngược như vậy, đây là sự công nhận của vô số chuyên gia học giả đời sau.

Quân quyền tranh đấu với thần quyền, cũng chỉ có ở Đại Minh mới biểu hiện trắng trợn như vậy, giữa quân thần tựa hồ ngay cả công phu bằng mặt không bằng lòng cơ bản nhất cũng lười chẳng muốn làm, quan hệ với nhau giống như cừu địch, có đôi khi lại không thể không hợp tác như dây thừng, càng nhiều lúc là phân cao thấp với nhau, đối với người hoặc f đối với việc, yêu chính là yêu, hận chính là hận, phân biệt rõ ràng.

Nội các chế là chế độ tốt, thần quyền quá lớn cũng mang theo mấy phần vị đạo của dân chủ đời sau, hạn độ lớn nhất là tránh để sau khi quân quyền bành trướng độc tài thì hại nước hại dân, nếu hòa thượng niệm kinh không niệm sai bản kinh tốt, Đại Minh nhất định rực rỡ hơn thời cường Hán thịnh đường, chỉ tiếc, quan văn Đại Minh tuy rằng ngăn chặn sự bành trướng của quân quyền, nhưng chính bọn họ lại tự bành trướng.

Tạo thành loại tình thế hiện giờ, sai lầm cũng không hoàn toàn ở quan văn, mấy vị hoàng đế của lão Chu gia từ sau Vĩnh Lạc đại đế cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, cũng không biết là có phải hậu cung của Vĩnh Lạc đại đế đã xảy ra chuyện không thể cho ai biết hay không, tính cách của các hoàng đế sau Vĩnh Lạc đặc biệt yếu đuối, hoàn toàn không sát phạt quyết đoán như thái tổ và Vĩnh Lạc, ngược lại người này kém hơn người kia, ở thời đại thái tổ Vĩnh Lạc, các đại thần giống như chim cút trong lồng, sợ ngày nào đó hoàng đế nhìn hắn không vừa mắt sẽ lôi hắn ra khỏi lồng sắt làm thịt, loại chuyện hoàng đế đắc thắng về kinh mà các đại thần không một ai ra khỏi thành nghênh đón thế này, gan có mọc lông cũng chẳng dám làm.

Nói thật, thực sự nên phái người sang cách vách hoàng cung thăm dò thử, xem liệu có phải có một vị Vương thúc thúc ở cách vách làm loạn gien c lão Chu gia hay không.

Chu Hậu Chiếu rất phẫn nộ, tức sùi bọt mép, nhưng lại đành bất lực. Hắn là hoàng đế nắm quyền sanh sát trong tay, nhưng hắn lại không dám làm gì các quan văn, bởi vì hắn là kết quả là quan văn dạy ra!" Hơn nữa hắn từ trong xương tủy cũng thiếu gien tàn bạo hiếu sát của thái tổ và Vĩnh Lạc.

Tần Kham thì khác, đời trước của hắn là tú tài, nhưng hắn thì không phải, hắn căn bản ngay cả tứ thư ngũ kinh cũng chưa đọc hết, hơn nữa hắn còn có một ưu điểm rất không tồi. Đó chính là vô pháp vô thiên như quan văn.

Khuôn mặt thanh tú tuấn lãng của Chu Hậu Chiếu bị Tần Kham nói mấy câu liền thay đổi. Từ tức giận thành hưng phấn, lúc này hắn cũng hiểu được nén giận không phải là lựa chọn tốt, kinh sư quả thật nợ hắn một lần hoan nghênh long trọng, những cái này là hắn đáng được nhận.

"Tần Kham. Ngươi nói đúng. Trẫm nên trong tiếng hoan hô của vạn chúng đường đường chính chính vào thành. Chứ không phải dùng loại phương thức khuất nhục này, trẫm đánh thắng trận, nên được lễ ngộ như vậy!" Chu Hậu Chiếu xiết chặt quyền đầu.

Tần Kham trầm giọng nói: "Bệ hạ nói đúng. Ngự giá thân chinh, vũ nội đãng tĩnh, đại thắng về kinh, thần dân hoan hô, đây mới là lễ ngộ đế vương oai hùng một đời nên nhận, tràng diện vua không ra vua, thần không ra thần hôm nay rất không phù hợp với không phù hợp quy tắc, thực sự buồn cười."

"Tần Kham, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"

Tần Kham cười lạnh lùng, khom người nói: "Xin bệ hạ cứ vào ngự liễn an tọa, trong một canh giờ, bệ hạ tất có thể thấy được sự hoan hô từ vạn chúng."

Chu Hậu Chiếu nhìn Tần Kham một cái, nói: "Trẫm tất cả giao cho ngươi."

Nói xong Chu Hậu Chiếu hung hăng phất ống tay áo, xoay người trở về xa liễn.

Tần Kham cười cười nhìn Chu Hậu Chiếu đi lên xa liễn, sau đó đứng dậy, nụ cười vẫn không thay đổi, chỉ là trong nụ cười lại xen lẫn tà vị quen thuộc ấy."

"Đinh Thuận ra đây." Tần Kham gọi.

Một đạo thân ảnh mạnh mẽ rất nhanh xuất hiện trước người Tần Kham.

"Công gia có gì phân phó?"

Tần Kham nhìn khuôn mặt tươi cười khôn khéo nhưng lại ác liệt trước mặt, cười nói: "Đi làm cho ta hai việc."

Đinh Thuận ưỡn thẳng lưng: "Giết người phóng hỏa, Công gia cứ hạ lệnh."

Nội thành Kinh sư, phủ của nội các Đại học sĩ Lương Trữ.

Hôm nay lúc này, Lương phủ náo nhiệt phi phàm, trong triều trừ Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, cho tới lục bộ thượng thư Thị Lang viên ngoại, toàn bộ tụ tập ở tiền đường Lương phủ, lớn nhỏ ước chừng trăm người, quy mô tương đương với một lần triều hội nhỏ.

Tất cả quan văn vẻ mặt nghiêm túc, toàn bộ mặc triều phục, tư thế tùy thời lên kim điện triều đường dập đầu tới chết, Lương Trữ là chủ nhân, ngồi ở chủ vị tiền đường, mặt không biểu tình nhìn thẳng phía trước.

Dương Đình Hòa hơi có chút đứng ngồi không yên, mấy lần muốn đứng lên, nhìn quan văn đang nghiêm túc yên lặng ngồi trong sảnh, do dự một lát, đành phải không nhúc nhích.

Lý Đông Dương cúi đầu thờ ơ thổi nước trà trong chén, nhiệt khí lượn lờ bốc lên, giống như tạo nên một tầng sương mù giữa mọi người và lão, bất kỳ ai cũng không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

Khiến người ta kỳ quái là, lão nhạc phụ của Tần Kham, Tả Đô ngự sử Đỗ Hoành rõ ràng cũng ngồi tĩnh tọa trong sảnh, vẻ mặt chua chát, còn mang theo một tia bất lực. Đỗ Hoành là nhạc phụ của Tần Kham, nhưng hắn lại là quan văn Đại Minh, giờ này khắc này mọi người quyết tâm muốn cho tiểu hôn quân về kinh chạm phải đinh,, Đỗ Hoành đành phải cờ xí tiên minh đứng ở phía các quan văn, nếu không cái chức Tả Đô ngự sử của hắn coi như là làm tới điểm cuối rồi.

Quan văn cũng phân hệ phái, bọn họ vĩnh viễn không thể xoắn thành một sợi dây thừng, giá trị quan của quan văn Đại Minh vặn vẹo nghiêm trọng, dùng khi rảnh rỗi trêu chọc hoàng đế tức giận để phân biệt tiêu chuẩn trung gian, nhưng hôm nay lại không biết do ai khởi đầu xướng nghị, đã có người xướng nghị hôm nay cứ phải trêu chọc hoàng đế, bất luận việc này là đen hay trắng, là chính hay tà, quan văn đầu tiên đã đứng ra làm, quan văn khác liền không thể không làm, rõ ràng là một chuyện vớ vẩn không phân tốt xấu, nhưng các quan văn bản thân lại cảm giác rất tốt đẹp, bọn họ gọi đây là "Không sợ cường quyền".

Các quan văn mắc cái bênh này, xét đến cùng vẫn phải trách lão đồng chí thái tổ Chu Nguyên Chương, xem chế độ thi văn bát cổ mà hắn năm đó sáng chế đã tạo ra bao nhiêu thằng điên.

Trong tiền đường duy trì im lặng nửa canh giờ, mọi người đang ngồi đây ai cũng có tâm tư riêng.

Kỳ thật đại đa số quan văn đều muốn thăng quan phát tài, muốn thăng quan phát tài thì tốt nhất đừng đắc tội với hoàng đế, hôm nay không phải là ý nguyện của tất cả mọi người, đại bộ phận người bị cái gọi là "mua danh" Bắt cóc đến, chuyện trên đời quá khó để vẹn toàn đôi bên, muốn danh thì đừng muốn lợi.

Nếu muốn một lòng một dạ thăng quan phát tài, trơ cái mặt già ra ôm đùi hoàng đế. Quan nhi mặc dù lên cao, nhưng thanh danh coi như là triệt để thối hoắc, đi đâu cũng bị người ta xem thường, quan có lớn đến mấy, bị cả triều đối địch thì hắn có thể làm gì? Có thể kết được mấy đồng minh trên quan trường? Phàm là ngày sau có chút sai lầm gì, dấu dầy trên mặt hắn so với trúng vô ảnh cước Phật Sơn của Hoàng sư phó còn nhiều hơn, đây cũng là nguyên nhân tất cả quan văn hôm nay không dám xuất hiện ở ngoài thành nghênh đón thánh giá, nếu muốn danh thì không ai dám muốn lợi nữa.