Chư thần Nam Kinh trong lòng thầm nghĩ, tiểu hôn quân này bệnh quá kỳ quái, sớm không bệnh muộn không bệnh, khi sắp phải về kinh thì lại cố tình ngã bệnh, trên đời nào có chuyện khéo như vậy? Nói không dễ nghe thì tiểu hôn quân rõ ràng là đang làm trò.
Các đại thần trong lòng đều minh bạch, nhưng hoàng đế nói mình bị bệnh, các đại thần chẳng lẽ dám bóp cổ hắn bảo là đừng có giả vờ nữa, mau về kinh đi?
Thái y và danh y dân gian hết tốp này tới tốp kia vào xem bệnh cho hoàng thượng, cũng không biết tiểu hôn quân đe dọa uy hiếp những đại phu này như thế nào, khi bọn họ ra khỏi cung thì lắc đầu thở dài, một chữ cũng không dám nói, nhìn vẻ mặt thì tựa hồ là đang chuẩn bị hậu sự, lại càng giống giận mà không dám nói gì.
Bất luận bệnh thật hay là bệnh giả, các đại thần Nam Kinh quýnh lên, Chu Hậu Chiếu rất có thần vận, sống chết thế nào cũng không chịu dậy.
Các đại thần biết rõ đây là tiểu hôn quân giả vờ, nhưng bọn họ không dám công nhiên nghi ngờ, quan văn Đại Minh mặc dù vô pháp vô thiên, nhưng không thể bách vô cấm kỵ, hoàng đế bệnh mà không đi thăm hỏi, ngược lại nghi ngờ hoàng đế giả vờ bệnh, ít nhất cũng là tội bãi quan lưu đày.
Chu Hậu Chiếu ở Nam Kinh không chịu đi, cũng không ra khỏi cung, mỗi ngày gọi Tần Kham và đám đệ tử huân quý vào hoàng cung Nam Kinh, sau đó một đám người trẻ tuổi cả ngày uống rượu đánh bạc, hoàng cung bị đám ăn chơi này chiếm đóng, uy nghiêm hậu trọng chẳng còn thấy đâu nữa, bị họ biến thành sòng bạc tửu quán, chướng khí mù mịt, Chu Hậu Chiếu chơi rất vui.
Ở Nam Kinh chừng nửa tháng, cuối cùng các đại thần Nam Kinh Nam Kinh thật sự không chịu nổi nữa, khi rất nhiều người muốn đập đầu vào cửa cung để huyết gián, Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng cảm thấy chơi chán rồi, tâm lý phản nghịch cũng được phát tiết trọn vẹn rồi, thế là hắn quyết định khởi hành.
Quan lại lớn nhỏ Nam Kinh thở phào, tất cung tất kính tiễn Chu Hậu Chiếu ra khỏi thành Nam Kinh như đưa ôn thần, xoay người lại thì liều nhảy nhót hát ca, nha môn lớn nhỏ thành Nam Kinh lập tức thành hải dương sung sướng.
Cuối cùng chính thức lên đường về kinh, trong lòng Chu Hậu Chiếu có chút không nỡ, nhưng cũng biết nặng nhẹ, hoàng đế khi còn sống chỉ có thể thuộc về chốn cung đình.
Tiểu công gia Từ Bằng Cử cũng đi theo Chu Hậu Chiếu ngự giá thượng lộ, tính cách của hắn và Chu Hậu Chiếu có chút giống nhau, không chịu nổi sự câu thúc, càng không chịu nổi sự nhàm chán, thấy Chu Hậu Chiếu và Tần Kham sắp đi, lần từ biệt này không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại, Từ Bằng Cử quýnh lên, lấy cớ tới Quốc Tử Giám đọc sách để đi theo, Từ lão công gia thấy tôn tử đột nhiên có lòng tiến tới, không khỏi hoài nghi, nhưng mà cớ của tiểu công gia thật sự rất đường hoàng, lão công gia cũng không thể không đáp ứng, dù sao lão Từ gia mấy đời cũng sinh ra không ít hỗn trướng, nếu tôn tử có thể đọc thêm ít sách, bớt làm mấy việc hỗn trướng, từ nay về sau gia phong của Từ gia uyên bác, cũng không phải là chuyện tốt.
Hai mươi vạn đại quân là lâm thời điều động từ vệ sở Nam Trực Đãi và Hồ Quảng Phúc Kiến, sau khi loạn đại bộ phận tướng sĩ đã ai nấy về sở của mình, Chu Hậu Chiếu và Tần Kham chỉ dãn hai vạn kỵ binh lúc ban đầu từ kinh sư đi ra hồi kinh.
Quá trình Hành quân rất buồn tẻ và chán nản, không oanh ca mạn vũ, không chén chú chén anh, hai vạn người cứ như vậy dọc theo quan đạo chậm rãi hành quân, thỉnh thoảng đi ngang qua một số địa phương phong cảnh đẹp, Chu Hậu Chiếu sẽ cho đại quân dừng lại hạ trại, sau đó hắn dẫn theo đám người Tần Kham Từ Bằng Cử lưu luyến nhìn ngắm nơi phong cảnh đẹp, cứ như vậy đi đi dừng dừng, rời khỏi Nam Kinh hơn nửa tháng, ngay cả địa giới Sơn Đông cũng vẫn chưa tới.
"Giang sơn như thử đa kiều, dẫn vô sổ anh hùng cạnh chiết yêu."
Bên hồ Vi Sơn Từ Châu, Tần Kham ngồi trên lưng ngựa lẳng lặng nhìn mặt trời lạnh, kìm lòng không đậu ngâm ra câu thiên cổ giai cú này.
"Ô? Thơ hay! Rất khôi hoằng đại khí, Tần Kham, đây là ngươi sáng tác à?" Chu Hậu Chiếu rất bất ngờ nhìn chằm chằm Tần Kham.
Tần Kham hồi thần, lập tức cảm giác mình lỡ lời, bài này là Thái Tổ kiếp trước sáng tác, bên trong lộ hết khí thế đế vương, nếu bài này mang ra khỏe ở những năm này, chỉ sợ không phải là được khen mà là một đao kề cổ.
Cẩn thận nghĩ nghĩ mình vừa rồi chỉ ngâm một câu này, nếu không kết hợpvới câu dưới thì cũng không tính là quá khác người, thế là Tần Kham vội vàng cười nói: "Bệ hạ quá khen, thần vừa rồi thấy hồ Vi Sơn ánh sóng lấp lánh, nhất thời cảm khái nên ngâm một câu lung tung."
Chu Hậu Chiếu rất có hưng trí truy hỏi: "Đã là lòng có sở cảm, phải lòng có mới được, ngươi tiếp tục ngâm đi."
Tần Kham cười khổ nói: "Không thể ngâm được, thần chỉ nghĩ ra được một câu này thôi, mấy năm nay thần chỉ lo luồn cúi ở chốn triều đường, học vấn lại càng lúc càng thụt lùi, thật sự là làm mất mặt người đọc sách."
Chu Hậu Chiếu rất thất vọng, thở dài: "Còn tưởng rằng có thể nghe được một bài thơ có một không hai, kết quả lại chỉ có một câu, loại cảm giác này tựa như... Tựa như..."
Nửa ngày không tìm được từ hình dung chuẩn xác, Tần Kham không nhịn nổi nữa, đành phải tiếp lời, trầm giọng nói: "Tựa như cầm trong tay một quyển xuân cung, kết quả mở ra đọc thì không ngờ là "lễ ký", quần cũng cởi ra rồi mà lại thấy cái này."
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt khoan khoái, dùng ánh mắt như thấy tri kỷ liếc Tần Kham một cái.
"Bệ hạ, tuy nói Chu Thần Hào đã bị bệ hạ bắt, toàn cảnh Giang Tây cũng đã thu phục, có điều..." Tần Kham nhìn Chu Hậu Chiếu, thấy hắn sắc mặt bình tĩnh, thế là nói tiếp: "Trận chiến này bệ hạ không chỉ ngự giá thân chinh, thậm chí tự mình ra trận chém giết, hành động của bệ hạ đủ để lưu danh thiên cổ, trận chiến bình Ninh trừ bệ hạ ra, còn có một người càng vất vả công lao càng lớn, bình định Chu Thần Hào dễ dàng thoải mái như vậy, có gắn liền với sự bày mưu nghĩ kế của người này."
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Trẫm nghe hiểu ý của ngươi, ngươi đừng quanh co lòng vòng nữa, trẫm chẳng lẽ là loại bạo quân loại này không hợp liền giết người sao? Trẫm biết người ngươi nói đinh cống tuần phủ Vương Thủ Nhân, đúng hay không?"
Tần Kham cũng cười nói: "Chính là hắn. Lúc trước Vương Thủ Nhân tự tay bắt Chu Thần Hào thật sự là không hiểu chuyện, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân, dù sao là hắn vừa khéo gặp phải, không bắt thì bảo hắn phải làm gì? Không thể làm bộ như không phát hiện, chờ bệ hạ tự tay bắt đúng không?"
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Trẫm khi biết Vương Thủ Nhân đã bắt được Chu Thần Hào, quả thật tức giận phi thường, người này quả thực là không cho trẫm đường sống, trái cây lớn nhất hi lý hồ đồ để hắn hái, trẫm từ xa chạy tới rồi làm được gì? Cho nên trẫm giận dữ mới có cái màn bắt lại Chu Thần Hào, có điều về sau khi trẫm hết giận rồi, cũng ngẫm nghĩ cẩn thận, Vương Thủ Nhân đúng, còn trẫm sai, ý của ngươi trẫm hiểu, bình loạn chi chiến lần này, công lao lớn nhất không phải trẫm, mà là Vương Thủ Nhân, sau khi hồi kinh trẫm sẽ thăng thưởng cho hắn."
"Bệ hạ khoan dung độ lượng, là may mắn của xã tắc."
"Hiện tại cảm thấy trẫm không kém hơn Thái Tổ và Vĩnh Lạc đúng không?" Chu Hậu Chiếu đầy cõi lòng chờ mong.
"Thần ra hậu quân đốc vận lương thảo, thần cáo lui."