Vương Thủ Nhân lại trầm mặc, bộ dạng oán giận rối rắm. Trông giống như nam nhân bị nhân tình ép về ly dị vợ.
mặt Tần Kham hơi nóng lên, xấu hổ thay cho Chu Hậu Chiếu, Vương Thủ Nhân Vương Thủ Nhân mãi lâu sau vẫn không nói một câu, không khỏi thỏm nói: "Dương minh huynh cảm thấy thế nào? Tỏ thái độ đi."
Vương Thủ Nhân thở dài, Ngửa mặt lên trời bi phẫn hô một câu mà Tần Kham từ lâu đã muốn nói.
"Ối tiên đế ơi."
Vương Thủ Nhân cuối cùng vẫn khuất nhục đáp ứng chuyện hoang đường này, hắn không đáp ứng không được, thánh nhân cũng không lay chuyển được hoàng đế, Khổng phu tử hơn hai ngàn năm trước đủ thánh chưa? Còn không phải bị các chư hầu đuổi cho chạy tới chạy lui như chó hoang sao, hậu nhân để điểm tô cho đẹp đoạn lịch sử này, mỹ kỳ danh viết là "Chu du các nước", cũng không biết cái này có tính là vết đen cao cấp nhất từ xưa đến nay không.
Vương Thủ Nhân cũng không có sức đấu tranh với cường quyền như Khổng phu tử, Đành phải lựa chọn thỏa hiệp.
An Khánh Quyết chiến đã kết thúc nhiều ngày bỗng nhiên nổi trống trận rầm trời, giống như tổ kiến bị chọc, vô số tướng sĩ nhanh chóng chen chúc tới trước điểm tương đài giữa đại doanh.
Chu Hậu Chiếu đứngtrên điểm tương đài, tóc dùng ngọc trâm quấn cào, trên người khoác giáp mềm hoàng kim, bộ dạng uy phong lẫm lẫm hoànhd dao mà đứng.
Chu Thần Hào một mình đứng giữa khoảng đất trống, trên người vẫn đeo
xích nặng, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị không sợ đứng đối diện Chu Hậu Chiếu.
Từ sau Hoằng Trị đại tang, Chu Thần Hào bị Tần Kham dùng kế bức rời khỏi kinh sư, cho tới ngày hôm nay, một hoàng một vương cuối cùng lại gặp mặt, chỉ tiếc là hoàn cảnh đã khác, lúc trước là chú cháu tương đắc hòa hợp, hiện giờ đã thành cừu nhân nhìn nhau là đỏ mắt.
Sau ba hồi trống, dưới điểm tương đài đầu người lố nhố, lại im lặng không tiếng độc.
Chu Hậu Chiếu rút kiếm ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào Chu Thần Hào, gầm lên: "Nghịch tặc Chu Thần Hào, ngươi vốn là dòng dõi hoàng thân, quý cực phiên vương, sáu đời hiển hách, cớ sao lại mưu đồ giang sơn của ta?"
Chu Thần Hào mặc dù phải đeo xích nặng, nhưng không biết là chính nghĩa cảm ở đâu mà có, cười lạnh mấy tiếng nói: "Tiểu hôn quân bất học vô thuật, chắc biết giang sơn của ngươi trăm năm trước có một nửa là của Ninh vương nhất mạchcủa ta, Yến vương khởi binh gọi là 'Tĩnh Nan', ước định cùng trị giang sơn với tổ tiên Ninh vương ta, kết quả Yến vương trộm đoạt đế vị, đuổi hoàng đế Kiến Văn ngồi lên đại bảo, chuyện đầu tiên chính là tước bỏ binh quyền của vị Ninh vương, dời đất phong của hắn từ Đại Ninhtới Nam Xương, khiến Ninh vương nhất mạch ta trăm năm chỉ có thể bị giam trong thành trì nho nhỏ không thể nhúc nhích, Vĩnh Lạc vô sỉ lật lọng, giang sơn này vốn là có một phần của Ninh vương ta, ngươi có thể làm hoàng đế thì vì sao ta không thể làm?"
Những lời đại nghịch bất đạo này thoát ra khỏi miệng, tướng sĩ bốn phía đều giận dữ, rất nhiều tướng lãnh rút đao quát mắng, Chu Hậu Chiếu cũng tức giận đến run rẩy, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người dám ở trước mặt hắn ngang nhiên nói ra những lời đại nghịch này?
"Tặc tử câm miệng! Trẫm vâng mệnh trời, là chính thống của xã tắc, sĩ tử và bách tính thiên hạ quy tâm hoàng thất đã hơn trăm năm, chỉ là bọn đạo chích nhảy nhót mà dám mưu đồ xã tặc của ta rồi lấy ra lý do bịa đặt này làm cớ, thật đáng buồn làm sao? Không biết xấu hổ à?"
"Hôn quân vô đạo, xuất thân khả nghi, trộm đại bảo vốn là danh bất chính ngôn bất thuận, từ lúc đăng cơ tới nay thân tiểu nhân, xa hiền thần, chơi bời trác táng không lo quốc sự, nội nhiệm quyền hoạn Lưu Cẩn độc tài triều cương, ngoại sủng gian thần Tần Kham hoành hành triều đường, thiên hạ bị quyền hoạn gian thần khiến dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán, Chu Hậu Chiếu ngươi ngu ngốc vô đạo như vậy, ta vì sao không thể thay thế?"
Lần này thì không chỉ là Chu Hậu Chiếu, ngay cả Tần Kham ở bên cạnh cũng tức giận đến ngứa răng, ghé vào tai Chu Hậu Chiếu nói: "Bệ hạ, giết chết hắn!"
Chu Hậu Chiếu gật đầu, trước mặt ngàn vạn tướng sĩ mà ngươi tới ta đi tranh cãi những cái này căn bản là không có ý nghĩa, cãi nữa chỉ tổ càng cổ vũ khí diễm của Chu Thần Hào.
Chu Thần Hào cười ha ha nói: "Được làm vua thua làm giặc, chỉ vậy mà thôi."
Trong mắt Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên ánh lên quang mang hưng phấn: "Chu Thần Hào, An Khánh chi chiến ngươi thua, nhất định rất không cam lòng đúng không? Trẫm là đế vương lòng dạ rộng lớn, thua cũng phải khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục, hôm nay trước mặt ngàn vạn tướng sĩ, trẫm lại cho ngươi một cơ hội tìm được đường sống trong chỗ chết."
Chu Thần Hào ngẩn ra: "Cơ hội gì?"
Chu Hậu Chiếu ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Cùng trẫm đánh một hồi, ngươi nếu thắng, trẫm cho phép ngươi đi, tuyệt đối sẽ không gia hại, ngươi nếu thua, trẫm chém đầu ngươi."
Chu Thần Hào giờ mới hiểu ý tứ của Chu Hậu Chiếu, cho dù là phiên vương bị thua, nhưng phiên vương cũng có tôn nghiêm của phiên vương, nghe vậy liền cả giận nói: "Tiểu súc sinh, ngươi không ngờ hoang đường đến mức như vậy! Mặt mũi của Chu gia mất sạch vì ngươi rồi! Sĩ khả sát bất khả nhục, bổn vương tuyệt không đáp ứng!"
Người ta là dao thớt, hắn là cát thịt, Chu Hậu Chiếu chẳng quan tâm hắn có đáp ứng hay không, hạ lệnh cho quân sĩ tháo xích cho Chu Thần Hào, Chu Hậu Chiếu nhón chân nhảy xuống điểm tương đài, bước nhanh đến trước mặt Chu Thần Hào, không đợi Chu Thần Hào có phản ứng, hung hăng một quyền đánh vào mắt trái của Chu Thần Hào.
Chu Thần Hào bị đánh cho lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ôm hốc mắt cả giận nói: "Tiểu súc sinh ngươi thật sự dám động thủ, giỏi, bổn vương hôm nay sẽ không hoàn thủ, để các tướng sĩ triều đình nhìn cho kỹ, hôn quân ngươi lăng nhục bổn vương như thế nào!"
Chu Hậu Chiếu lười chẳng muốn trả lời, lại một quyền nện lên hốc mắt phải của Chu Thần Hào, Chu Thần Hào lại lui lại mấy bước, hai hốc mắt tím bầm, mắt đỏ bừng sung huyết, nghiến răng ken két, nhưng lại vẫn nín nhịn không hoàn thủ.
Lại một quyền nện vào bụng Chu Thần Hào, Chu Thần Hào đau đớn hét lớn một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại vẫn không hoàn thủ, tựa hồ quyết định hôm nay chỉ nhẫn nhục chịu đựng.
Ba quyền đều không hoàn thủ, đánh nhau biến thành đơn phương ấu đả, Chu Hậu Chiếu trước nay tôn trọng anh hùng tình kết không khỏi cảm thấy vô vị, nhưng mà lúc này đã động thủ trước mặt ngàn vạn tướng sĩ, cứ vậy dừng tay thì không xuống thang được.
Chu Hậu Chiếu lườm Chu Thần Hào, hạ thấp giọng nói: "Chu Thần Hào, ngươi hãy nghĩ cho thông, dù sao ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết, so với không hoàn thủ bị trẫm đánh chết, chẳng thà bằng trước khi chết đánh ta mấy cái, tốt xấu gì cũng coi như trút giận cho tổ tiên Ninh vương sáu đời nhà ngươi, ngươi thấy sao? Ngươi nhìn đi, nhìn đi, nhìn mặt trẫm đi, có cảm tưởng gì? Có phải cảm thấy khuôn mặt này hết sức đáng ghét hay không? Có phải muốn hung hăng đấm vào mặt ta mấy quyền hay không, để liệt đại tổ tiên Ninh vương của ngươi có thể mỉm cười nơi chín suối?"
Chu Thần Hào bị đánh cho thất điên bát đảo nghe vậy cũng hồi vị, đúng rồi, "sĩ khả sát bất khả nhục" cái chó gì, dù sao cũng chẳng sống được, trước khi chết đấm cho tên hôn quân này mấy phát ít nhất cũng được đền bù ở mặt tinh thần, người đã tự đưa đến trước mặt rồi, tội gì mà không đấm?
Chu Thần Hào nghĩ thông suốt rồi liền khách khí, lập tức một quyền hung hăng đấm vào má phải của Chu Hậu Chiếu, bốp một cái, sự đê tiện của Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng phát sinh hiệu quả, má phải lãnh trọn một quyền này.
"Tiểu hôn quân, tiểu súc sinh, bổn vương nhịn ngươi lâu rồi!"