Kỳ thật làm thần tử dưới tay hôn quân rất đỡ lo, quyền thế tước vị chức quan, chỉ cần vỗ đít ngựa mấy cái là được, căn bản không cần cố gắng quá nhiều, loại tình tiết máu chó như dựa vào năng lực của mình từng bước bò lên đỉnh nhân thần, cổ vũ ngàn vạn thiếu niên người trước ngã xuống, người sau tiến lên ở chỗ hôn quân là hoàn toàn không dùng được.
Có điều đi theo hôn quân thỉnh thoảng cũng có phải lo lắng, đặc biệt mỗi khi hôn quân nói ra mấy câu ngu ngốc lời vô vị, mà thần tử vừa hay lại là chính nhân quân tử, lời này thật sự là khó mà tiếp được.
Tần Kham hiện tại liền cảm thấy mình không thể tiếp lời, hắn không biết nên trấn an vị hoàng đế càn quấy này như thế nào.
Chu Hậu Chiếu tức giận đến lồng ngực phập phồng, không ngừng đi qua đi lại ở, lỗ mũi mở rộng vô hạn, hô hấp ồ ồ giống như một con trâu đực bị chọc giận, chỉ còn thiếu mỗi nước hai chân bới đất.
"Ngươi! Ngươi sao không nói gì?" Chu Hậu Chiếu tức giận lườm Tần Kham.
Tần Kham xòe tay với vẻ vô tội: "Hạ, thần thật sự không biết nên nói gì, Chu Thần Hào bị bắt, bệ hạ... Nén bi thương thuận biến à?"
" Vương Thủ Nhân này đúng là không ra gì!" Chu Hậu Chiếu nói: "Nhanh như vậy đã bắtđược Chu Thần Hào rồi, để trẫm phong quang thì hắn chết à? Ngươi đi truyền ý chỉ của trẫm, bãi quan bắt Vương Thủ Nhân vào chiếu ngục, thẩm tra hắn, hỏi xem kiếp trước hắn có phải là oan gia của trẫm hay không."
Tần Kham nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu: "Bệ hạ, ngươi nghiêm túc chứ?"
"Đương nhiên không nghiêm túc rồi!" Chu Hậu Chiếu trợn mắt lên: "Ý chỉ này truyền ra người khác kiểu gì cũng mắng trẫm là hôn quân."
Tần Kham lại không thể tiếp lời, nói cứ như hắn không phải là hôn quân vậy.
"Trẫm tức chết mất thôi." Chu Hậu Chiếu đậm ngựa dậm chân: "Ngàn dặm xa xôi tới An Khánh, lý hồ đồ đánh một trận rồi về kinh, phá Nam Xương, hang ổ của địch lại không phải trẫm làm, bắt sống Chu Thần Hào cũng không phải trẫm làm, trẫm từ xa chạy tới đây chỉ để xem náo nhiệt thoi à. Bảo trẫm về kinh còn mặt mũi nào mà nhìn các đại thần trong triều? Vốn bọn họ đã bất mãn với việc trẫm ngự giá thân chinh rồi, trẫm sau khi hồi kinh bọn họ lại có cơ hội chỉ trích."
Tần Kham cũng thở dài, vốn là một việc vui, Chu Hậu Chiếu nói như vậy, bắt Chu Thần Hào giống như tin dữ vậy.
"Việc đã đến nước này, chúng ta cũng chẳng có biện pháp, bắt thì bắt rồi, chả lẽ lại thả Chu Thần Hào đi rồi đánh một trấn à?" Tần Kham bất đắc dĩ thở dài.
Trong Soái trướng lại an tĩnh.
Tần Kham lập tức cảm thấy khí trường trong trướng không đúng. Sau lưng tự dưng túa mồ hôi, bỗng nhiên quay đầu lại thì thấy Chu Hậu Chiếu hai mắt đăm đăm, ánh mắt từ buồn bã từ từ trở nên hưng phấn. Cuối cùng thần thái trở nên bay bổng.
Tim Tần Kham trầm xuống, hắn đột nhiên nhận thấy mình lại mồm thối rồi.
"Tần Kham, ngươi không hổ là phụ tá đắc lực của trẫm. Quả thực khéo léo! Ha ha. Thả Chu Thần Hào ra rồi đánh lại một trận, chủ ý này rất hay, tuyệt không thể tả! Trẫm quyết định biết nghe lời phải, nạp đề nghị của ngươi." Chu Hậu Chiếu cười rất quái dị.
"Bệ hạ, đây, không, phải, là, kiến, nghị, của, thần!" Tần Kham tức giận đến cả người run rẩy, bỗng nhiên rất muốn học theo các quan văn quỳ xuống đất ngửa mặt lên trời dang rộng hay tay bi phẫn hô to ba tiếng "Tiên đế ơi!"
Ba ngày sau, Vương Thủ Nhân tự mình áp giải Chu Thần Hào tới đại doanh An Khánh.
Lúc này toàn cảnh Giang Tây vẫn chưa được thu phục toàn bộ, trên hồ Bà Dương còn có bốn vạn phản quân chưa tiêu diệt, để phòng một đường từ phủ Nam Khang tới An Khánh có phản quân tìm cách cứu viện Chu Thần Hào, Vương Thủ Nhân dẫn năm ngàn tinh kỵ nhưng không yên tâm, lấy danh nghĩa đinh cống tuần phủ từ vệ sở phụ cận Nam Khang triệu tập mấy ngàn quan binh một đường hộ tống, đại quân hộ tống tổng số gần vạn người cứ như vậy chậm rãi từ Nam Khang tới An Khánh.
Bộ dạng Chu Thần Hào rất, Vương Thủ Nhân không nghi ngờ gì nữa là người phi thường cẩn thận, bất luận đánh giặc dụng binh hay là chi tiết trong sinh hoạt, cần phải làm một cách vạn vô nhất thất, cho nên bắt đầu từ một khắc Chu Thần Hào bị bắt đã bị đeo trọng liêu áp giải vào xe chở tù, gần vạn người như lâm đại địch, một đường từ Nam Khang nơm nớp lo sợ đi tới An Khánh.
Vào đại doanh Vương Thủ Nhân liền nhận thấy không khí không đúng, lẽ ra chuyện vui mừng như bắt sống Chu Thần Hào, cả doanh trên dưới không ngờ không nghe thấy một thanh âm hoan hô, trong đại doanh rất im ắng, vô luận tướng lãnh hay là quân sĩ bình thường đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Vương Thủ Nhân vẫn kiên trì đi tiếp, chưa tới trước soái trướng của Chu Hậu Chiếu thì thình lình bị một bàn tay kéo vào một góc.
Vương Thủ Nhân căn bản không giãy dụa, tùy ý để bị kéo đi.
Kéo hắn là người quen, Tần Kham mặc áo mãng bào đứng trước mặt hắn, cười rạng rỡ, hắn đưa lưng về phía thái dương, ánh mặt trời chiếu vào người hắn, thân ảnh chiếu ra vạn đạo kim quang, thoạt nhìn so với Vương Thủ Nhân thì giống thánh nhân hơn.
"Dương minh huynh bắt sống nghịch thủ, thành tựu khoáng cổ kỳ công, thật sự là đáng mừng." Tần Kham cười cười chắp tay với hắn.
Vương Thủ Nhân híp mắt nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên nói: "Trong nụ cười của ngươi tựa hồ không nhìn thấy bất kỳ ý đáng mừng nào cả."
Nụ cười Tần Kham càng chua chát hơn.
Đây là tri kỷ, một động tác thậm chí một nụ cười cũng có thể nhìn ra được vị đạo trong đó, bạn nhậu không thể làm được điểm này.
"Đừng để ý tới chi tiết trong nụ cười của ta." Tần Kham khoát tay, cười hỏi: "Bắt được Chu Thần Hào có vui không?"
"Vui lắm."
"Bất ngờ không?"
"... Bất ngờ."
"Nếu có người muốn xóa hết công lao của ngươi ngươi có đáp ứng hay không?"
Vương Thủ Nhân ngẩn ra, lập tức lui ra sau một bước, bày ra tư thái máu tưới năm bước: "Ta sẽ thiến hắn!"
Tần Kham cười khổ, thánh nhân không phải hòa thượng, không thể thật sự không màng danh lợi, huống chi công lao này là hắn xâm nhập địch hậu dùng mạng của mình kiếm về, ai cướp của hắn thì hắn sẽ liều mạng với người đó.
"Người này không thiến được, thiến hắn là Đại Minh của chúng ta tiêu tùng."
"Ai muốn xóa công lao của ta?" Vương Thủ Nhân phẫn uất truy hỏi.
"Đương kim hoàng thượng."
Vương Thủ Nhân ngây người, trong triều đường bất kể trung thần hay gian thần, tất cả các cái tên đều được hắn liệt kê trong đầu, nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng người muốn xóa bỏ công lao của hắn lại chính là đương kim hoàng đế.
"Vì sao?" Vương Thủ Nhân phẫn nộ.
"Bởi vì Chu Thần Hào nên do hoàng thượng tự tay bắt sống, ngươi đoạt phong đầu của hắn, ta nói vậy ngươi hiểu chưa?"
Vương Thủ Nhân minh bạch, hắn là người thông minh, Tần Kham chỉ nhắc qua là hắn hoàn toàn minh bạch.
Gục đầu xuống, Vương Thủ Nhân mãi lâu sau không nói gì, vẻ mặt buồn bực
"Chu Thần Hào đã bị bắt. Việc đã đến nước này, bệ hạ tính làm sao?"
Tần Kham thở dài, ý tưởng hoang đường của Chu Hậu Chiếu hắn thật sự không có mặt mũi nào mà nsoi ra, nhưng lại không thể không nói.
"Bệ hạ định... thả Chu Thần Hào. Sau đó đánh với hắn một trận."
Vương Thủ Nhân bị kế hoạch hồ đồ này khiến cho cả kinh, lông mày nhướn lên định nổi bão, nhưng Tần Kham vội vàng cản hắn lại, phun ra một câu không tính là an ủi: "... Ý đồ đánh một trận này rất hỗn trướng.dưới sự khuyên bảo của ta, bệ hạ tiếp nhận đề nghị không đánh giặc, có điều hắn muốn đơn đấu với Chu Thần Hào."