Nhân sinh luôn có rất nhiều lúc quanh co lòng vòng, nhưng mà một khi nửa đường hoàn toàn tỉnh ngộ, sẽ phát hiện mình thì ra có thể thu hoạch nhiều hơn.
Chu Thần Hào và Chu Hậu Chiếu đánh tay đôi cũng như vậy, khi vị hoàng đế đê tiện này nhắc nhở Chu Thần Hào, Chu Thần Hào thông suốt mọi thứ, cảm kích Chu Hậu Chiếu thể hồ quán đính, đồng thời quyền đầu to như cái bát cũng không chút lưu tình hung hăng đánh ra, nện lên má phải Chu Hậu Chiếu, Tần Kham đứng gần, hắn thậm chí nhìn thấy rõ ràng má phải của Chu Hậu Chiếu sau khi tiếp xúc với quyền đầu thì vặn vẹo kỳ dị, nửa cái răng mang theo máu ngay sau đó ừ trong miệng bay ra.
Các tướng sĩ và huân quý chung quanh kinh hãi, đương kim hoàng đế trúng đòn dưới mí mắt bọn họ, là chuyện có muốn nhịn cũng không thể nhịn?
Trong nháy mắt Chu Hậu Chiếu ăn một quyền, bốn phía truyền ra một mảng tiếng rút đao chỉnh tề, trong chớp mắt vô số cương đao chỉ về phía Chu Thần Hào, lưỡi dao dưới ánh mặt trời chiết xạ ra hàn quang lành lạnh, các thị vệ của Chu Hậu Chiếu lại giận tím mặt, cước bộ nhấc lên muốn tiến tới quần ẩu Chu Thần Hào.
"Cút hết ra cho trẫm." Chu Hậu Chiếu đã trúng một quyền ngược lại tinh thần mười phần, cũng không biết hắn từ trong xương tủy có phải có gien phạm tiện hay không, hứng trí bừng bừng quát lui thị vệ.
Lau vết máu ở khóe miệng, Chu Hậu Chiếu bật cười như kẻ biến thái.
"Đánh tới lúc này mới coi như đánh ra một chút ý tứ, Chu Thần Hào, nếu là hán tử thì ngươi tiếp tục động thủ đi, trẫm hôm nay thề sẽ bắt ngươi thêm một lần nữa!"
"Hôn quân! Ngươi làm việc hồ nháo hoang đường như vậy, giang sơn Đại Minh sớm muộn gì cũng có một người mất trong tay ngươi, Chu Thần Hào ta mặc dù bại, nhưng về sau ắt có người sẽ lật đổ ngươi, chỉ tiếc cho giang sơn Chu gia liệt tổ liệt tông bỏ máu đánh hạ được."
Chu Hậu Chiếu giận dữ, rất nhanh quyền đầu đấm tới, trong miệng phẫn nộ quát: "Trẫm có phải vua mất nước hay không, ngươi dưới cửu tuyền trợn to mắt chó ra mà nhìn."
Chu Hậu Chiếu một trận quyền đấm cước đá, Chu Thần Hào nếu đã thông suốt rồi thì tất nhiên không sợ chút nào, hai người ở trước mặt tướng sĩ toàn quân một quyền một cước đánh nhau thảm thiết.
Trận này thật sự không xứng để được gọi là cát bay đá chạy nhật nguyệt vô quang, Chu Hậu Chiếu tuy rằng từ nhỏ thượng võ, cũng từng học qua đánh đấm với đại nội cao thủ mấy năm, nhưng loại lười biến như hắn có thể học võ nghệ được bao nhiêu? Nhiều lắm chỉ có thể xưng là miễn cưỡng có dáng vẻ, chứ căn bản chưa được trải qua khảo nghiệm thực chiến.
Chu Thần Hào cũng không khá hơn là bao, hắn còn chẳng bằng Chu Hậu Chiếu, từ nhỏ đã là hoa nhỏ được nuôi trong nhà ấm, đương nhiên, hiện tại đã là đóa hoa già, độc sách tuy đều là binh pháp thao lược, nhưng đối với một đạo võ nghệ cá nhân thì thật sự ngay cả cửa cũng chưa bước qua.
Hai người võ nghệ tám lạng nửa cân đánh nhau, nói là chó cắn chó thì có chút khó nghe, nhưng quả thật không mỹ quan cho lắm, quyền cước lúc ban đầu còn hữu mô hữu dạng, nhưng càng đánh càng không thành chiêu thức, cuối cùng cơ hồ như lưu manh vô lại đánh nhau, móc mắt kẹp mũi bóp dái, đánh tới thực sự là không biết xấu hổ, càng không cố kỵ tới tướng sĩ ba quân đang đứng chung quanh quan chiến đều vô cùng sùng kính hoàng đế.
Bảo Quốc công Chu Huy là huân quý lớn tuổi nhất trong quân, tuổi càng lớn thì càng cần mặt mũi, thế là thành người đầu tiên không nhịn nổi nữa.
Như một con cua bước ngang tới bên cạnh Tần Kham, Chu Huy hừ mạnh, thấp giọng nói: "Đấu pháp của bệ hạ thật sự là mất hết quốc thống, Ninh Quốc Công ngươi sao không đi khuyên bảo?"
Tần Kham ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhướn, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người, thản nhiên nói: "Ta khuyên như thế nào? Lão công gia không thấy bệ hạ lúc này ác chiến đang hăng à?"
Chu Huy tức giận đến vểnh râu, cố nhịn cơn tức nói: "Ngươi thấy loại đấu pháp như lưu manh vô lại là 'Ác chiến đang hăng' à?"
Tần Kham nghiêm mặt: "Lão công gia nói sai rồi, chiêu thức quyền cước của bệ hạ mặc dù không thành kết cấu, nhưng thắng ở khí thế như cầu vồng, dũng mãnh khó địch, chính là cái gọi là loạn quyền đánh chết lão sư phụ, huống chi nghịch tặc Chu Thần Hào còn xa mới được tính là lão sư phụ, nhiều lắm chỉ là lão thất phu mà thôi, ngươi nhìn xem, bệ hạ cắn lỗ tai hắn... người tầm thường có thể cắn một cách đẹp mắt như vậy à?"
Chu Huy cả giận nói: "Lúc này ngươi còn xu nịnh được à, nếu bệ hạ có vấn đề gì, tương lai chúng ta khải hoàn hồi kinh, văn võ cả triều sẽ bỏ qua cho ngươi và ta à? Cho dù bệ hạ hữu kinh vô hiểm, đấu pháp mất hết quốc thể này của bẹ hạ, truyền ra chẳng phải là di tiếu thiên hạ à?"
Tần Kham thầm thở dài, di tiếu thiên hạ há chỉ có đánh nhau, riêng cái chuyện bắt lại Chu Thần Hào này đã đủ làm thiên hạ sĩ tử bách tính cười non nửa, rồi, chuyện hoang đường Chu Hậu Chiếu từng làm còn ít à? Thật sự chẳng phải chỉ một chuyện hai chuyện, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Tần Kham không muốn khuyên Chu Hậu Chiếu, nếu đổi lại là hoàng đế mặt bớt dày hơn, Tần Kham khẳng định sẽ dùng cái chết để can gián.
Có điều Chu Huy nói không phải không có lý, Chu Hậu Chiếu có hoang đường hồ nháo đến mấy thì hắn chung quy vẫn là hoàng đế, sau khi hồi kinh ăn mấy câu mắng của ngôn quan triều thần là xong, không ai dám làm gì hắn cả, nhưng hắn thân là đại thần tùy giá, hiển nhiên các triều thần sẽ không bỏ qua, trên dưới một trăm đạo tấu chương hạch tội là không thể thiếu.
Càng nghĩ Tần Kham càng cảm thấy vẫn nên kết thúc trò khôi hài này nhanh một chút, nếu không tương lai sau khi hồi kinh ngày tháng của mình sẽ rất khó sống, món nợ hoang đường này các đại thần khẳng định sẽ tính lên đầu hắn.
Quyết định Chủ ý, Tần Kham quay đầu nhìn chung quanh, mắt đảo qua từng khon mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên một khuôn mặt trẻ tuổi.
Khuôn mặt này không chỉ trẻ tuổi, hơn nữa lại vừa trắng vừa vừa anh tuấn, thậm chí còn anh tuấn hơn Tần Công Gia, tựa hồ là là một khôn mặt trời sinh thích hợp đứng ra khuyên can, nếu khi bác sát hai bên không cẩn thận cào mặt hủy dung thì lại càng hay.
Chủ nhân của khuôn mặt này họ Tiền, tên Ninh.
Lúc trước Tiền Ninh trải qua giãy dụa sinh tử, ngoan cường trở lại đại doanh An Khánh, Tần Kham ném hắn vào trong doanh để trị thương an dưỡng thì không để ý tới nữa, Tần Công Gia rất bận, một Cẩm Y vệ bách hộ Cẩm Y vệ không đáng để hắn để trong lòng, lúc này ở trong đám người đang quan chiến phát hiện ra hắn, không thể không nói là thiên ý.
Tần Kham mắt chớp chớp, chủ ý xấu xa lập tức hình thành, khóe miệng cũng phác ra một mỉm cười không thể coi là thiện lương.
Sau đó Tần Kham quay đầu, sai gọi Tiền Ninh tới.
Tiền Ninh nghe thấy Công gia tương triệu, lập tức vui mừng quá đỗi, những ngày này chữa thương trong doanh, Tần Kham căn bản không tới thăm hỏi hắn, Tiền Ninh đứng ngồi không yên, liều mạng vất vả lắm mới để lại được chút ấn tượng với Công gia, nhưng cái thứ ấn tượng này thật sự là không đáng tin, Công gia là quý nhân, ai cũng bảo quý nhân hay quên, nếu không thể thường xuyên lắc lư mấy cái trước mặt quý nhân, có quỷ mứoi biết vị quý nhân này lúc nào thì quên hắn? Công gia nếu quên Tiền Ninh hắn, những công lao hắn lúc trước liều mạng kiếm về chẳng phải là vô ích hay không?
Lúc này Tiền Ninh đứng trong chúng tướng sĩ đang quan chiến, tâm thần không yên nhìn đương kim hoàng thượng ở trong sân tận tình vung vương bát quyền, Tiền Ninh trong đầu lại đang suy nghĩ làm thế nào để sáng tạo ra một cơ hội để mình lại lóe sáng, khiến quý nhân lại chú ý tới mình.
Cơ hội là con người sáng tạo ra, tiền đồ nằm ở trong tay mình, người không cam lòng ngủ đông vĩnh viễn sẽ không bị động chờ đợi cơ hội.
Đng nghĩ tới xuất thần thì có Giáo úy đến gọi Tiền Ninh, biết mình được Tần Công Gia triệu kiến, Tiền Ninh mừng rỡ, hắn biết kỳ ngộ của mình tới rồi.
Khập khiễng bước tới trước mặt Tần Kham, Tiền Ninh cung kính cúi đầu khom người.
Tần Kham quan sát hắn, mắt híp lại.
Hắn lại xác định, mình thật sự không thích người này, hắn ở trước mặt mình càng cung kính, Tần Kham trong lòng càng phòng bị. Kinh nghiệm Nhiều lần vật lộn trên quan trường nói cho Tần Kham biết, người này có dã tâm không nhỏ, hơn nữa loại dã tâm này một khi sinh trưởng tốt, mình không nhất định có thể khống chế được, người như vậy vĩnh viễn bị thượng vị giả kiêng kị.
"Tiền Ninh, dưỡng thương mấy ngày, sức khỏe ngươi thế nào?" Tần Kham vẻ mặt ôn hoà hỏi.
Tiền Ninh vội vàng lộ ra bộ dạng cảm kích, cung kính nói: "Đa tạ Công gia đã qua tâm, sức khỏe của thuộc hạ đã tốt rồi, có thể tùy thời vượt lửa quá sông vì Công gia."
Tần Kham cười nói: "Như vậy nghiêm trọng như vậy, ngươi là nhân tài hiếm có của Cẩm Y vệ ta, công lao ngươi lập được ta đều ghi tạc trong lòng, đã là nhân tài thì tất nhiên phải trọng dụng, ngươi phải nhớ kỹ, người thông minh trị người, người ngu dốt bị người trị, vượt lửa quá sông xông lên đầu tiên, vĩnh viễn là người ngu dốt."
"Công gia dạy bảo, thuộc hạ vĩnh viễn ghi nhớ."
Không mặn không nhạt hàn huyên với Tiền Ninh vài câu, Tần Kham lúc này mới nói đến chính đề.
Chỉ chỉ hai người đang đánh tới khí thế ngất trời trong sân, Tần Kham nói: "Nhìn thấy họ không?"
"Hồi bẩm Công gia, thấy rồi ạ."
Tần Kham thở dài: "Bệ hạ tự mình ra trận bắt tặc tất nhiên là giai thoại thiên cổ, có điều bệ hạ xuất thủ rất không thành kết cấu, hơn nữa có những chiêu thức hơi... đáng khinh."