Chu Thần Hào dùng một loại phương thức kỳ dị như vậy để Vương Thủ Nhân không cần tốn nhiều sức bắt sống
Đối với Vương Thủ Nhân mà nói, quá trình bắt Chu Thần Hào rất bất khả tư nghị, bởi vì căn bản là không có quá trình, lĩnh năm ngàn tinh kỵ xuất phát từ Nam Xương, tới phụ cận phủ nam Khang, Chu Thần Hào ngồi yên dưới đất thủ chịu trói, giống như hai người sớm đã thương lượng trước, một người đi bắt, một người chờ bị bắt.
Nói thật, Vương Thủ Nhân đang do dự xem có nên định tính cho Chu Thần Hào là tự nguyện đầu thú hay không.
Thật sự là không thể tưởng tượng, bản sự đánh giặc của người này cẩu thả thì cũng thôi đi, bản sự chạy trối chết cũng cẩu thả như vậy, thật sự không hiểu lúc trước hắn lấy đâu ra dũng khí và niềm tin để tạo phản.
Bất kỳ chuyện gì cũng có quá trình, bắt Chu Thần Hào đương nhiên cũng có, kỳ thật có thể dùng bốn chữ để khái quát toàn bộ quá trình, "Nhân quả báo ứng".
Tóm Chu Thần Hào như bắt lợn về Nam Xương, một con khoái mã khẩn cấp lao tới An Khánh.
Kiếm được đại tiện nghi, Vương Thủ Nhân đương nhiên sẽ không cho rằng thật sự là trời già tặng không công lao này cho hắn, trên nửa đường về Nam Xương, Vương Thủ Nhân bắt đầu công tác thẩm vấn, thân phận của Chu Thần Hào bất đồng, cho dù hắn đã bị Tông Nhân phủ xoá tên, nhưng hắn vẫn là hoàng thân trên thực tế, tất nhiên không thể thẩm vấn hắn, nhưng thủ hạ của hắn còn có mưu sĩ Lý Sĩ Thực và mấy chục tàn binh, cơ hồ không cần động tới hình cụ, Lý Sĩ Thực đã tuyệt vọng rất thống khoái kể lại tất cả những gì đã xảy ra sau khi An Khánh binh bại.
Khi Vương Thủ Nhân nghe thấy tên của "Đường Tử Hòa", khóe mắt không khỏi giật giật mấy cái.
Hắn đối với cái tên này tất nhiên không xa lạ gì, nhưng hắn thật sự không ngờ, nữ phản tặc lúc trước oai phong một cõi hiện giờ không ngờ nảy ra tâm địa Bồ Tát, thiết kế bắt Chu Thần Hào thuần túy chỉ là để báo thù cho bách tính thôn trang bị giết.
Rất nhiều hoang mang quanh quẩn trong đầu Vương Thủ Nhân, bất luận chuyện này là thật hay giả, hắn vẫn phái người thông báo với Cẩm Y vệ, hơn nữa phái người truy tra phương hướng Đường Tử Hòa bỏ đi.
Chu Thần Hào là khâm phạm, Đường Tử Hòa lại là khâm phạm truy bắt hàng đầu của triều đình, có manh mối về khâm phạm nhất định phải truy tra tới cùng. Đây là chức trách của Vương Thủ Nhân.
Đại doanh An Khánh.
Tần Kham mở to hai mắt nhìn Đinh Thuận, ngạc nhiên nói: "Chu Thần Hào cứ như vậy bị bắt à?"
Đinh Thuận vẻ mặt vui mừng cười nói: "Đúng, Vương đại nhân vừa từ phủ Nam Khang phái người đưa thư, nghịch tặc Chu Thần Hào và mưu sĩ Lý Sĩ Thực của hắn cùng với mấy chục tàn binh đào vong toàn bộ bị bắt. Hơn nữa đều bị bắt sống, từ đầu tới cuối không d phản kháng phản kháng gì."
Tần Kham ngây người một lúc, thở dài: "Từ đầu tới cuối không có phản kháng, Chu Thần Hào này uống nhầm thuốc à?"
Đinh Thuận cười nói: "Việc này có nguyên nhân bên trong. Kỳ thật bắt Chu Thần Hào không phải Vương Thủ Nhân, mà là... Đường Tử Hòa."
Nghe thấy tên Đường Tử Hòa, Tần Kham cả người chấn động, giật mình nói: "Đường Tử Hòa? Giang Tây chiến hỏa mấy ngày liền. Nàng ta tự dưng chạy đến Giang Tây làm gì? Hơn nữa còn bắt Chu Thần Hào, nàng ta là bắt thế nào?"
"Đường cô nương lập bẫy trên đường Chu Thần Hào đào vong, lại hạ dược vào nước suối ven đường. Đám ngu xuẩn Chu Thần Hào không biết, uống phải nước suối, kết quả ai nấy không thể động đậy như rùa bị lật ngửa, Vương Thủ Nhân lĩnh năm ngàn kỵ binh đi qua quan đạo phủ Nam Khang, nhìn thấy đám người Chu Thần Hào ngồi yên ở ven đường, thế là bắt hết, con mẹ nó so với đi săn hươu bào còn thoải mái hơn, chậc chậc. Vương đại nhân này thật đúng là hồng phúc tề thiên, một cọc công lao lớn cứ như vậy bị hắn bắt."
Đinh Thuận vẻ mặt đố kỵ, mặt đỏ như thỏ.
Không nói Đinh Thuận, ngay cả Tần Kham trong đáy lòng cũng không nhịn được mà ghen tị.
Mấy chục vạn người ở An Khánh đánh sống đánh chết, ngay cả hoàng đế và Ninh Quốc Công hắn đây cũng phải cầm binh khí tự mình ra chiến trường chém giết đẫm máu, lại vẫn để Chu Thần Hào chạy thoát, kết quả Vương Thủ Nhân người ta tùy tiện lĩnh mấy ngàn người ra khỏi thành, nửa đường liền gặp Chu Thần Hào, thoải mái bắt hắn vào rọ mang về, vẻ mặt vân đạm phong khinh, hồn nhiên không biết mọi người để bắt tên Vương gia mưu nghịch này đã phải vất vả thế nào.
thật sự hoài nghi vị thánh nhân này khi xuất sinh có phải được một vị thần tiên nào đó làm thuật chúc phúc hay không.
Đinh Thuận nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Tần Kham, không khỏi rụt rè hỏi: "Vương Thủ Nhân lập công lớn, thuộc hạ thấy bộ dạng của Công gia Tựa hồ không vui lắm?"
Tần Kham cười khổ nói: "Ta không vui không phải là bởi vì Vương Thủ Nhân, mà là vì bệ hạ..."
"Nghịch thủ đã bắt, bệ hạ nếu biết tin tức, tất nhiên sẽ ăn mừng mới đúng."
"Nếu là đế vương khác, tất nhiên muốn ăn mừng, nhưng bệ hạ này của chúng ta khác, bệ hạ thân chinh đã thề phải bắt được Chu Thần Hào, hiện tại Chu Thần Hào bị người khác bắt, lời thề hắn lập vẫn chưa thực hiện, ngươi cảm thấy bệ hạ sẽ ăn mừng à? Không giận dữ đã là tốt lắm rồi, không biết hắn sẽ làm ra chuyện quái quỷ gì."
Khi Tần Kham đi vào soái trướng của Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu ngồi cạnh bàn một tay chống cằm ngẩn người.
Trời đã vào thu, nhưng vẫn chưa tới mức đốt than sưởi ấm, trong trướng lát một lớp thảm dày, dưới chỗ Chu Hậu Chiếu ngồi cũng lót một tấm da gấu trắng rất dày.
Chu Hậu Chiếu đang ngẩn ngơ, tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm về một điểm phía trước không có tiêu cự, mắt trống rỗng, miệng thỉnh thoảng phát ra ngây ngô tiếng cười ngây ngô, bộ dạng này chẳng khác gì bệnh nhân trong viện tâm thần, khiến người ta không thể không lo lắng cho tiền đồ tương lai của Đại Minh.
"Bệ hạ... Bệ hạ!"
Tần Kham gọi hồn Chu Hậu Chiếu trở về.
"Bệ hạ đang suy tư về tương lai Đại Minh à?"
Chu Hậu Chiếu ho khan: "Tương lai của Trẫm còn chẳng biết là ở đâu, tương lai của Đại Minh à, chờ trẫm nghĩ xong tương lai của mình đã rồi nói."
Ngôn ngữ hôn quân Tiêu chuẩn, nếu thực sự người trung thư xá ghi lại toàn bộ những lời nói hỗn trướng Chu Hậu Chiếu từng nói trong đời, chỉ sợ chẳng mỏng hơn thánh kinh là bao.
"Bệ hạ đang nghĩ gì?
"Bệ hạ đang nghĩ gì?"
Chu Hậu Chiếu ngượng ngùng xoa xoa mặt, cười nói: "Trẫm vừa rồi nghĩ tới Lưu Lương Nữ."
"Bệ hạ thân chinh cũng được ba thángrồi, nhớ nàng ta à?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, không chỉ như vậy, trẫm vẫn đang tưởng tượng, qua không bao lâu nữa trẫm có thể tự tay bắt nghịch tặc Chu Thần Hào đó, sau đó khải hoàn hồi kinh, khi vào cửa An Định nhất định có rất nhiều bách tính quỳ đón nghênh ăn mừng, nói không chừng bên trong còn có Lưu Lương Nữ, khi đó ta trói Chu Thần Hào bằng dây thừng, dắt hắn như dắt cho svào cửa An ĐỊnh, thật là uy phong cỡ nào, sung sướng cỡ nào, chắc một khắc đó ánh mắt Lưu Lương Nữ nhìn trẫm nhất địnhsẽ rất khác, dù sao nữ nhân đều thích anh hùng, trẫm lần này là đắc thắng hồi kinh không phải chính là anh hùng sao? Ngươi từng nói, tình hoài của nữ nhân luôn là cái gì ý nhỉ..."
"Ặc, thiếu nữ thế nào thì thần không rõ, nhưng bệ hạ muốn giành phương tâm của Lưu Lương Nữ thì thần cũng cảm thấy không cần phiền toái như vậy."
Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên nói: "Ngươi có biện pháp tốt hơn à?"
Tần Kham than thầm. Lúc trước khi Chu Hậu Chiếu nói với Lưu Lương Nữ sắp rời khỏi kinh sư, Tần Kham nhìn thấy rõ trên mặt Lưu Lương Nữ hiện lên vẻ ảm đạm không nỡ, có thể thấy được Lưu Lương Nữ rõ ràng đã nảy sinh tình cảm với Chu Hậu Chiếu, tên thiếu nam ngây thơ Chu Hậu Chiếu này là không nhận thấy được mà thôi.
"Thần không có biện pháp tốt hơn. Nhưng có biện pháp trực tiếp hơn."
" Biện pháp gì?" Chu Hậu Chiếu ưỡn thẳng lưng, hai mắt bắn ra tinh quang, khi bố trí trận thế quyết chiến với Chu Thần Hào cũng không thấy hắn có tinh thần như vậy.
"Rất đơn giản, ngủ với nàng ta là được."
"Ngủ... Ngủ?" Tinh quang trong mắt Chu Hậu Chiếu nháy mắt biến thành ngốc quang.
"Đúng. Không chỉ phải ngủ với nàng ta, hơn nữa phải khiến nàng ta phục, nàng ta sẽ chính là của ngươi."
" Biện pháp này ngươi trước kia đã từng nói với ta rồi, nhưng đây không phải là hành vi của cầm thú sao?"
"Bệ hạ, trước kia đương nhiên là hành vi của cầm thú, nhưng hiện tại thần dám cam đoan, ngươi nếu không ngủ với nàng ta thì nàng ta sẽ ở trong lòng chửi ngươi không bằng cầm thú đấy."
Chu Hậu Chiếu kinh ngạc ngây người hồi lâu, thở dài: "Tần Kham, trẫm không dám mạo hiểm như vậy, chúng ta vẫn theo lộ số bình thường mà đi đi, trẫm cảm thấy một màn dắt Chu Thần Hào vào kinh sư hơi bình thường, không chỉ bình thường, hơn nữa còn uy phong, chỉ cần Lưu Lương Nữ là nữ nhân bình thường, nhất định sẽ yêu trẫm, ngươi nghĩ đi, thiên tử Đại Minh oai hùng anh phát, tự tay bắt được phản tặc mưu nghịch, là uy phong cỡ nào."
Tần Kham cười khổ: "Bệ hạ, thần hôm nay vào soái trướng là muốn bẩm tấu việc bắt Chu Thần Hào."
"làm sao?"
Tần Kham cẩn thận nhìn nhìn thần sắc của Chu Hậu Chiếu, rụt rè nói: "À, bắt Chu Thần Hào không nhọc bệ hạ lo lắng, bởi vì người người đã bắt được hắn rồi, hiện giờ đang trên đường áp giải về An Khánh."
Chu Hậu Chiếu giống như bị đóng băng, cả người cứng lại, hai mắt ngơ ngác nhìn Tần Kham.
Tần Kham thở dài lắc đầu, tình thiên phích lịch đại thể cũng chính là thế này.
Trong Soái trướng rất im lặng, kim rơi cũng có thể nghe thấy, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt cứng đờ không có dấu hiệu tan ra, Tần Kham nhìn thấy nhìn mà cũng giật thót.
Nhìn bộ dạng này của Chu Hậu Chiếu, tuyệt đối không phải là bộ dạng cao hứng, Tần Kham thầm kinh hãi, mình tặng cho Vương Thủ Nhân một công lao to như vậy, chắc không phải là hại hắn chứ?
"Bệ hạ, bệ hạ..." Tần Kham không nhịn được bắt đầu chiêu hồn: "Bệ hạ hồn mau về đi, thần tử phía dưới bắt được nghịch thủ Chu Thần Hào, ngươi cho dù không vừa múa vừa hát thì tốt xấu gì cũng nên tỏ thái độ chứ."
Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng tỉnh lại, có điều sắc mặt lại nhanh chóng trở nên âm trầm, hắn cắn chặt hàm răng, rít lên: "Là ai... Là ai làm ra chuyện hỗn trướng này."
Những lời hỗn trướng này...