Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 626: Không lấy công lao (1)




Đường Tử Hòa vốn không nên xuất hiện rìa chiến trường ngoài thành An Khánh, nàng ta sớm đã không thuộc về nơi này.

Nhưng nàng ta vẫn tới, bởi vì vướng bận.

Trong Thiên quân vạn mã hỗn chiến, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, tên gia hỏa không có võ nghệ không có năng lực tự bảo vệ mình kia cho dù được thị vệ bên cạnh bảo hộ, nhưng mà vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao? Một mũi ám tiễn âm thầm, một viên đá, một lần sút vó ngựa...

Bất ngờ và tử vong phát sinh Trên chiến trường quá nhiều, Đường Tử Hòa đã chính mắt nhìn thấy vô số lần, phàm là quan tâm quá cái gì đều sẽ loạn, nàng ta không thể tâm bình khí hòa ngồi ở nơi an toàn chờ đợi kết quả, thế là nàng ta tới, từ lúc trận quyết chiến này bắt đầu, nàng ta đã giẫm sương sớm, qua sông vào rừng ẩn nấp ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất và bí ẩn nhất này.

Sau khi trải qua một thoáng tâm tình nhấp nhô,, Đường Tử Hòa dần dần bình tĩnh trở lại, coi như không thấy cảnh tượng hào hùng kia, bắt đầu ở trong hai quân đang chém giết tìm kiếm thân ảnh quen thuộc như khắc vào trong xương tủy đó.

Chiến trường quá lớn, Đường Tử Hòa tìm rất lâu vẫn không thấy, thế là thở hắt ra một hơi, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, nàng ta nhớ hắn, muốn thấy hắn, nhưng nàng ta tuyệt đối không muốn ở trên chiến trường liều mạng chém giết này gặp hắn.

Vương sư Triều đình gió cuốn mây tan, từng bước ép sát, phản quân khổ sở chống cự, liên tiếp bại lui. Đường Tử Hòa là người từng thống lĩnh thiên quân vạn mã, chỉ cần nhìn lướt qua liền biết trận quyết chiến này thắng cục của triều đình cục, không có gì phải lăn tăn.

Nụ cười của Đường Tử Hòa càng lúc càng ngọt.

Thắng cục đã định, hắn cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì, Đường Tử Hòa quyết định ly khai, nàng ta có rất nhiều chuyện phải làm, tội nghiệt nàng ta nợ vẫn chưa trả hết, chỉ có trả xong nợ với thế nhân, nàng ta mới có tư cách gặp hắn, mới có thể đường đường chính chính đứng ở trước mặt hắn, sau đó ngẩng mặt lên hỏi hắn, lúc nào thì cưới nàng ta.

Lưu luyến nhìn thoáng qua chiến trường, bên trong nhất định có người mà nàng ta hồn oanh mộng khiên, sau đó, Đường Tử Hòa lặng lẽ đứng dậy.

Ai ngờ vào một thoáng nàng ta đứng dậy, động tác của Đường Tử Hòa bỗng nhiên khựng lại.

Ngoài vòng chiến, dưới lá cờ rồng màu vàng, một người trẻ tuổi mặc áo giáp màu vàng kim cầm kiếm chém giết, nhanh nhẹn dũng mãnh, người trẻ tuổi này không phải trọng điểm Đường Tử Hòa quan tâm, trọng điểm nàng ta nhìn là Tần Kham bên cạnh thanh niên nhân này, cũng mặc áo giáp màu bạc, cũng tay cầm một thanh trường kiếm, theo sự di động của kỵ binh, đang vung kiếm chém giết một cách ngu ngốc.

Đường Tử Hòa lắp bắp kinh hãi, sau đó mặt như phủ sương, răng cắn chặt môi dưới, trong mắt tràn ngập lửa giận và lo lắng.

"Tên hỗn đản này không muốn sống à! Ngươi cho rằng ngươi là tuyệt thế võ tướng, có thể trong trăm vạn quân lấy thủ cấp c thượng tướng sao?" Đường Tử Hòa tức giận đến cả người run rẩy.

Cho dù bên cạnh Tần Kham có vô số thị vệ dùng thân hình và đao kiếm liều mạng che chở cho hắn, vô số trường mâu mũi tên nhắm vào hắn đều bị thị vệ gạt ra, nhưng Đường Tử Hòa vẫn nhìn thấy mấy lần trường mâu rất âm hiểm từ dưới nách hoặc là từ cổ Tần Kham đâm qua, chỉ thiếu một tấc một phân thôi là hắn đã phải nhận kết cục chết trận sa trường rồi.

Một màn nguy hiểm này lọt vào mắt Đường Tử Hòa, Đường Tử Hòa tức giận vô cùng, cũng lo lắng vô cùng, mấy lần muốn xông vào chiến trường giúp Tần Kham, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể buồn bã ngồi trên trạc cây, vừa tức vừa oán nhìn chằm chằm hắn ở xa xa.

Đây là chiến trường, không chỉ nguy hiểm thay đổi trong nháy mắt, hơn nữa nàng ta căn bản không thể đi vào, hai cái máy xay thịt vận chuyển cao tốc, kết cục tiếp cận nó chỉ có thể là hôi phi yên diệt trong chớp mắt.

Đường Tử Hòa chỉ có thể lo lắng nhưng cố gắng kìm nén mà chờ đợi, cầu nguyện cho cái tên gia hỏa không muốn sống kia mệnh lớn phúc lớn, trời cao sẽ phù hộ cho hắn một sợi tóc cũng không tổn thương.

Chờ đợi không lâu, bởi vì chiến thế thuận lợi, phản quân mất ý chí chiến đấu liên tiếp bại lui, tốc độ đẩy mạnh của Chu Hậu Chiếu và Tần Kham rất nhanh, sau khi phản quân bị trảm sát, sĩ khí phản quân càng xuống dốc không phanh, theo một tiếng quát to "Nghịch tặc Chu Thần Hào chạy rồi!" của một ai đó trong quân trận, cuối cùng đã xóa sạch một tia sĩ khí cuối cùng còn sót lại của phản quân.

Cho tới lúc này, Đường Tử Hòa mới an tâm thở phào, cắn môi dưới oán hận lườm Tần Kham đang cưỡi trên lưng ngựa thở hổn hển như trâu giữa chiến trường.

"Văn nhược thư sinh, đường đường là Quốc Công, dám lãnh binh xông trận chém giết, đây là chuyện ngươi nên làm à? Lần tới ngươi xuất chinh nữa, ta sẽ hạ thuốc mê ngươi, khiến ngươi không thể chèo lên nổi chiến mã." Đường Tử Hòa lẩm bẩm, bỗng nhiên cười một tiếng, tiếp theo quay đầu, nhìn về phía nam, Chu Thần Hào chỉ dẫn hơn ngàn tàn binh, bỏ mũ cởi giáp hốt hoảng chạy xa.

Đường Tử Hòa nhíu mày nhìn chăm chú hồi lâu, mắt đẹp bỗng nhiên lộ ra sát khí.

Lại lưu luyến nhìn thoáng qua Tần Kham đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi ở xa xa, Đường Tử Hòa đứng dậy, động tác nhanh nhẹn trèo xuống cây, cuối cùng đuổi theo hướng Chu Thần Hào bỏ chạy.

Chu Thần Hào binh bại, bại rất triệt để, sáu vạn bộ quân cơ hồ toàn quân bị diệt, hắn chỉ dẫn theo hơn ngàn tàn binh hoảng sợ đào tẩu, những người còn lại không chết thì hàng, là điển hình của thất bại, biểu hiện của hắn rất thành công, thể hiện thất bại uất ức tới mức nào mới là thất bại thật sự một cách hoàn mỹ với thế nhân.

Đối với loại người lòng lang dạ thú mà lại không có bản lĩnh như Chu Thần Hào, triều đình tất nhiên phải đuổi giết tới cùng, dám tạo phản nhất định phải chuẩn bị tâm lý dám chết, ngươi dám chết thì triều đình dám chôn, hơn nữa cuối cùng bất luận ngươi có muốn chết hay không thì triều đình vẫn cứ chôn, người thắng mới có quyền lên tiếng.

Truy binh của Vương sư liên tiếp được phái ra, Cẩm Y vệ và Đông Tây nhị Hán cũng rất bận rộn, một đường từ An Khánh đến Nam Xương, thám tử Hán Vệ lên trời xuống đất, xuyên rừng vượt núi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua một tin tức chạy trốn c phản quân, cũng không bỏ qua bất kỳ một quân sĩ phản quân từng dám động đao với triều đình cuối cùng lại ném vũ khí bỏ trốn là tưởng rằng như chưa có gì xảy ra.

Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, "lưới trời" của Đại Minh chính là Hán Vệ.

Làm người thắng, Chu Hậu Chiếu vốn nên ăn mừng cuồng hoan, nhưng Chu Hậu Chiếu lại đang giận dữ trong soái trướng, chăng có một chút vui sướng mà người thắng nên có.

Chu Thần Hào chạy thoát, có nghĩa là thắng lợi lần này chưa triệt để, Chu Hậu Chiếu có lẽ trên phương diện quốc sự chính vụ thì qua loa được chăng hay chớ, nhưng trên phương diện quân sự thì không nghi ngờ gì nữa là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, diệt sạch quân địch bắt sống tướng địch mới tính là thắng lợi chân chính, sự đào tẩu của Chu Thần Hào không nghi ngờ gì nữa đã bôi một vết đen lên thắng lợi của hắn, Chu Hậu Chiếu không chấp nhận một thắng lợi như vậy.

Hoàng đế mặt rồng giận dữ, các đại thần huân quý theo quân xuất chinh kinh sợ, mà Tần Kham thì cũng rất thông minh tạm tránh đầu sóng ngọn gió.