Hít một hơi thật sâu, Chu Hậu Chiếu nhìn chiến trường đang chém giết tới hồi gay cấn đằng trước, bỗng nhiên giơ cao bảo kiếm trong tay chỉ về phía xa: "Chúng tướng sĩ, triều đình nuôi quân ngàn ngày, chỉ là để giết giặt giữ nước, tự tay giành lấy một sự nghiệp rực rỡ, công lao sự nghiệp ở ngay trước mắt, các ngươi còn chờ gì nữa?"
Chúng hoàn khố và tướng sĩ lập tức sôi trào, sĩ khí nháy mắt bị Chu Hậu Chiếu nâng cao tới đỉnh, tất cả giơ cao đao kiếm!
"Giết tặc!"
"Giết tặc!"
Chu Hậu Chiếu cười dài, trong mắt bỗng nhiên lộ ra sát quang, hung hăng quất mông ngựa, xung phong liều chết tới trung tâm chiến trường.
Hoàng đế đã làm gương cho binh sĩ, hoàn khố và chúng tướng sĩ lập tức khí thế như cầu vồng, như một đám mãnh hổ xuống núi lộ ra răng nanh dữ tợn, hung hăng đánh tới phản quân của Chu Thần Hào.
Một lá cờ kim lăng tung bay trên chiến trường, cờ rồng đi qua đâu, vương sư tướng sĩ đang chém giết đồng thanh hoan hô, đội ngũ hai ngàn người nhanh chóng hội tụ thành bốn ngàn người, sáu ngàn người... Cho đến cuối cùng, đội ngũ gần vạn theo cờ rồng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
Tiếng chém giết và tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, máu tươi bắn tung tóe, khắp nơi đều là chân tay cụt.
Chu Thần Hào lúc này tâm như tro tàn, hắn chỉ có thể nhìn phản quân vất vả thu nạp mấy năm nay bị một thanh trường mâu vô tình sắc bén đâm thủng, từng kiện quân giới bỏ tiền ra mua bị tháo dỡ phá hoại.
Lúc này hắn bỗng nhiên minh bạch nguyên nhân mấy đời Ninh vương trước thà nguyện ẩn nhẫn trăm năm cũng không tùy tiện tạo phản.
Tạo phản quả nhiên không phải dễ, trong mấy đời Ninh vương, chỉ có Chu Thần Hào hắn là thiếu kiên nhẫn nhất.
Cuồng ngạo tự đại nhất, thế là kết cục thất bại cũng sớm được chú định.
Tình thế càng ngày càng tệ, Chu Thần Hào trơ mắt nhìn quân đội triều đình xung phong, nhìn hai quân như lưu tinh chạm vào nhau, cũng trơ mắt nhìn lực lượng mình vất vả nhiều năm tích tụ lại bị đại quân triều đình từng miếng từng miếng nhai nuốt, phản quân liên tiếp bại lui, cho đến cuối cùng, vòng chiến đã lan tới cách phía trước hắn không xa.
Theo kỵ binh ở hai sườn xung phong liều chết hết vòng này tới vòng khác, hỏa pháo ở trung quân địch doanh oanh kích hết lượt này tới lượt khác, nhân số tướng sĩ dưới trướng Chu Thần Hào càng ngày càng ít, bọn họ đã bị đại quân triều đình dọa cho vỡ mất, trực tiếp ném binh khí ôm đầu trốn khỏi chiến trường như Tu La địa ngục này, và cả những tư thế chết bi thảm trên chiến trường, đưa mắt nhìn chung quanh, Chu Thần Hào phát hiện quân đội của mình không ngờ không còn tới vạn người.
Thất bại, quả thật là thất bại rồi.
Dã tâm không phải là thứ tốt, nhưng nó cần nuôi dưỡng, như rượu ngon vậy, ủ càng lâu thì mùi vị càng thuần, hương vị càng thơm, một khi uống quá sớm, thu hoạch không phải là hương thơm đầy miệng.
Dã tâm của Chu Thần Hào bại lộ quá sớm, hắn vội vàng bóc lớp niêm phong vò rượu này, vội vàng nhấm nháp mỹ vị của nó, kết quả lại chỉ được thưởng thức sự chua cay đầy miệng.
Lý Sĩ Thực bị khói thuốc súng hun cho cả mặt đen xì lớ ngớ giơ thuẫn bài, đỡ mấy mũi ám tiễn bắn về phía hắn, lảo đảo chạy đến trước người Chu Thần Hào, cười thảm nói: "Vương gia, quân ta bại cục đã định, xin Vương gia rút lui."
"Bổn vương..." Chu Thần Hào muốn nói mấy câu cho tăng lòng can đảm, nhưng miệng há ra một lúc lại một chữ cũng không nói lên lời.
Chu Thần Hào không phải kiêu hùng, càng không có tư cách trở thành anh hùng, hắn chỉ là một kẻ có dã tâm từ nhỏ được nuôi trong nhà ấm, hắn có gan tạo phản, nhưng không có dũng khí thong dong đối mặt với tử vong.
"Vương gia lui đi! Chúng ta còn có Nam Xương, còn có bốn vạn thuỷ quân trên hồ Bà Dương! Chúng ta vẫn chưa tuyệt vọng, Vương gia vẫn có vốn để Đông Sơn tái khởi." Lý Sĩ Thực nước mắt đầy mặt giậm chân thật mạnh, nói xong ngay cả chính hắn cũng không tin vào những lời nói hùng hồn này.
Mấy mũi chi ám tiễn như độc xà nhắm vào con mồi, âm ngoan từ chỗ tối phóng tới.
Chu Thần Hào cả người run lên, vẻ sợ hãi trong mắt không thể che giấu, Lý Sĩ Thực tay mắt lanh lẹ giơ thuẫn bài lên, ám tiễn bắn lên thuẫn bài phát ra tiếng keng keng, lọt vào trong tai Chu Thần Hào, giống như tiếng chuông tang."
"Vương gia, đừng do dự, Chu Hậu Chiếu lĩnh quân giết tới rồi." Thanh âm lo lắngvà nức nở của Lý Sĩ Thực vang lên.
Chu Thần Hào thân hình kịch chấn, ngẩng đầu lên nhìn, thấy ngoài trăm trượng có cờ rông đón gió phấp phới, phía dưới cờ rồng, mấy ngàn quân sĩ mặc giáp như thủy triều màu đen thổi quen về phía hắn, trong thủy triều đen, một đạo thân ảnh mặc áo giáp màu vàng kim mặt đầy sát khí xông tới, rõ ràng chính là hoàng đế Chu Hậu Chiếu.
Chu Thần Hào trong lòng trăm ngàn cảm xúc, hắn vẫn luôn khinh thường Chu Hậu Chiếu, hắn vẫn cho rằng Chu Hậu Chiếu trừ mệnh tốt được vào thai tốt ra, căn bản là chẳng ra gì, trên thực tế biểu hiện sau khi đăng cơ của Chu Hậu Chiếu cũng không khiến hắn thất vọng, quả thật là vô cùng ngu ngốc, song hôm nay, hôn quân trong cảm nhận của hắn đang người mặt áo giáp vàng, vô cùng oai hùng dẫn thiên quân vạn mã, đả bại hắn trên chiến trường An Khánh này.
"Chúng ta lui!"
Nhìn Chu Hậu Chiếu không ngừng chém trái gạt phải phía trước, Chu Thần Hào mặt đầy oán độc quay đầu ngựa, dưới sự vây quanh của thị vệ nhanh chóng thoát ly chiến trường, bỏ chạy về hướng nam.
Chiến trường Quyết chiến nằm ở chân núi Thiên Trụ ngoài thành An Khánh, trên một đồi nhỏ ở chân núi, Đường Tử Hòa một thân áo đen đứng tựa vào một gốc cổ thụ.
Dương quang Buổi sáng giống như một đường cong màu vàng kim, xuyên qua những bóng cây chiếu xuống người nàng ta, nàng ta mặc áo đen lại phi thường xảo diệu đứng trong bóng tối, giống như dung nhập với bóng cây, chẳng ai có thể phát hiện ra.
Nơi này là rìa chiến trường, từ lúc khai chiến đến giờ, Đường Tử Hòa thậm chí chính mắt nhìn thấy vô số quân sĩ phản quân ném binh khí hớt hải hoảng sợ chạy trốn qua dưới thân cây nàng ta đang đứng.cũng chỉ có nữ nhân gan lớn như Đường Tử Hòa mới dám đứng gần chiến trường như vậy.
Trong bóng cây tăm tối, đôi mắt sáng của Đường Tử Hòa lại giống như hàn tinh, trong mắt lấp lánh quang mang hưng phấn, bên tai nghe tiếng tù và, tiếng trống trận thúc giục, nhìn tinh kỳ phấp phới khắp nơi, kim thiết chạm nhau, vạn mũi tên xé gió, cảnh tượng hoànht ráng vô cùng, khí thế như tận diệt ngàn quân, khiến Đường Tử Hòa mê muội, say mê.
"Đây... Mới là chiến tranh, mới là nơi ta nên tồn tại." Đường Tử Hòa nhắm hờ mắt, lông mi dài hơi rung động, biểu hiện ra nội tâm cực độ không bình tĩnh của nàng ta lúc này.
Rất lâu trước kia, nàng ta cũng thuộc về chiến trường, nàng ta cũng từng chỉ huy thiên quân vạn mã, xuất quyền chống đối với cường quyền vô thượng, cảnh tượng kích động trên chiến trường đó, đến nay vẫn thường hiện lên trong giấc mơ của nàng ta.
Lấy lại bình tĩnh, Đường Tử Hòa bỗng nhiên lộ ra nụ cười khổ.
Một nam nhân, không chút lưu tình phá vỡ giấc mộng của nàng ta, khiến nàng ta tỉnh lại từ hoàng đồ bá nghiệp, nhìn vết thương trước mắt, nghe tiếng kêu gào thảm hiết bên tai, nàng ta minh bạch tội nghiệt mình nợ nặng cỡ nào.
Chiến trường rộng lớn từ nay về sau không còn thuộc về nàng ta nữa rồi.