Tần Kham rất hiểu tâm tình của Chu Hậu Chiếu, thân là hoàng đế, liều mạng tự mình xông trận giết địch trên chiến trường, đây là chuyện mà hoàng đế xưa nay rất ít làm, nhưng Chu Hậu Chiếu lại làm được, vốn là một giai thoại lưu truyền thiên cổ, kết quả liều mạng nửa ngày lại để chủ soái quân địch chạy mất, giai thoại hiển nhiên sẽ bị chiết khấu lớn, trở nên có chút không biết nên khóc hay cười, nếu đổi lại là ai thì cũng đều tức giận cả.
Lý giải thì Lý giải, nhưng Tần Kham không phạm tiện tự đâm đầu vào họng súng, sau khi đại chiến kết thúc, Chu Hậu Chiếu nổi trống tụ tướng, chuẩn bị mở đại hội phe bình để phát tiết tà hỏa trong lòng với các tướng lĩnh phía dưới, Tần Kham lấy cớ đi đốc xúc Cẩm Y vệ lùng bắt tướng lãnh phản quân, trong ánh mắt hâm mộ của các đại thần và huân quý vội vàng rời khỏi đại doanh, vào thành An Khánh.
Ngoài thành vừa trải qua một hồi đại chiến, nhưng thành An Khánh lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, tòa thành xưa nay là nơi binh gia phải giành này vẫn phồn hoa, bình tĩnh, người đi người lại trên đường cái, các thương nhân dắt lừa dẫn ngựa, chậm rãi đi trên đường, người bán hàng rong gân cổ rao hàng, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy các tiểu phiếu cãi nhau tới mặt đỏ tai hồng với mấy đại thẩm vì vài ba xu tiền.
Tần Kham mặc nho sam màu xanh ngọc, khoay tay đi dạo trên đường, hơn mười thị vệ mặc thường phục lác đác đi xung quanh Tần Kham.
Nhìn cảnh tượng phồn hoa trong thành, Tần Kham có chút đăm chiêu, vui vẻ than: "Nếu Thiên Tân một ngày nào đó có thể phồn hoa như vậy, mở cấm biển gần tới hỏa hậu rồi, đáng tiếc, muốn ở Thiên Tân nhìn thấy cảnh tượng thế này, ít nhất vẫn phải chờ năm ba năm nữa mới được."
Đinh Thuận mặc như gia đinh ghé tới cười nói: "Nước chảy đá mòn mà, Thiên Tân trước mắt tất cả đều án theo ý đô của Công gia mà chậm rãi biến đổi, Công gia đừng vội."
Tần Kham kinh ngạc nhìn Đinh Thuận, cười nói: "Hiếm khi nghe được mấy câu văn nhã phả ra từ cái mồm ngươi, ngươi là bị quỷ bám thân hay là đầu vừa độ qua lôi kiếp?"
Nụ cười Đinh Thuận cứng lại,, ủy khuất nói: "Công gia, thuộc hạ vì có thể phân ưu cho Công gia, gần đây đọc không ít sách, Công gia sao cứ tổn hại thuộc hạ."
Tần Kham cười ha ha vỗ vỗ vai hắn, trong dgg lão bộ hạ của mình, chỉ có Đinh Thuận là dùng thuận tay nhất, khi nên liều mạng thì liều mạng, khi nên láu cá thì láu cá,, trước mặt Tần Kham tiến thối có chừng mực, rất hiểu đại thế, càng hiếm có là sự trung thành không xen lẫn một tia giả dối, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Tần Kham tận hết sức lực đề bạt thưởng cho hắn.
"Công gia, Chu Thần Hào chạy rồi, bệ hạ lúc này đang giận dữ, Cẩm Y vệ chúng ta tin tức rất nhiều, nếu có thể bắt sống Chu Thần Hào trước vệ sở địa phương, dâng tới trước thềm của bệ hạ, tất sẽ là một công lớn, bệ hạ mừng rỡ nói không chừng sẽ phong Công gia làm Quận vương."
Cước bộ Tần Kham khựng lại, lập tức tức giận đạp Đinh Thuận một cước, trách mắng: "Nói hưu nói vượn gì thế, ngươi cho rằng Vương gia của Đại Minh ta dễ phong thế à? Quốc Công ta đây vừa mới làm được mấy ngày, bệ hạ nếu lại phong vương cho ta, ngươi cảm thấy văn võ cả triều sẽ đáp ứng sao?"
Đinh Thuận chẳng hề để ý cười nói: "Kệ họ, lúc trước bệ hạ muốn phong ngài làm Quốc Công, văn võ cả triều đều không đáp ứng, kết quả như thế nào? Công gia tùy tiện nghĩ biện pháp, khiến cho họ phải ngoan ngoãn câm miệng..."
" Việc Lần trước tấn phong Quốc Công gian nan cỡ nào, ngươi không phải không phát hiện, nếu bệ hạ lại phong vương cho ta, các văn quan võ tướng khẳng định không nói hai lời, nhân lúc đêm tối người vắng ai nấy thi nhau treo cổ trước đại môn phủ quốc công ta, sáng sớm mở cửa ra nhìn, dưới mái hiên là một chuỗi thi thể treo lủng lẳng như thịt khô, ta liệu có thấy xui xẻo hay không?"
Đinh Thuận ngây người một chút, tưởng tượng cảnh dưới cửa hiên phủ Quốc Công là một chuỗi thi thể lủng lẳng, sắc mặt trắng nhợt, không khỏi rùng mình, hiển nhiên cũng thấy ghê tởm.
Phong vương hay không không nói nữa, nếu có thể bắt sống Chu Thần Hào thì vẫn là công lớn, đủ để lưu danh sử sách, công lao này không thể không lấy." Đinh Thuận vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên bảo.
Cước bộ Tần Kham chậm lại, trầm tư nói: "Phía dưới có tin tức à? Chu Thần Hào trốn hướng nào?"
" Thám tử trong vệ báo lại, Chu Thần Hào sau khi binh bại thì lĩnh hơn ngàn tàn binh chạy về phía Nam Xương."
Tần Kham nghĩ nghĩ, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Công lao này chắc vô duyên với ta rồi."
Đinh Thuận quýnh lên: "Vì sao? Ai dám cướp công với Cẩm Y vệ chúng ta, thuộc hạ luộc sống hắn!"
"Chu Thần Hào binh bại chỉ có hai phương hướng để trốn, một là Nam Xương, nơi đó là hang ổ của hắn, hai là hồ Bà Dương cách Nam Xương không xa, trên hồ còn có mấy vạn thuỷ quân của Chu Thần Hào, về hồ Bà Dương thu nạp cựu bộ, hắn vẫn có sắc liều một phen, theo phán đoán của ta, hắn hơn phân nửa sẽ về thành Nam Xương, nhưng nửa đường về Nam Xương, hắn sẽ thay đổi tuyến đường trốn tới hồ Bà Dương."
"Vì sao thay đổi tuyến đường?"
Tần Kham từ từ nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này thành Nam Xương đã nằm trong tay Vương Thủ Nhân rồi. Chu Thần Hào nửa đường đào vong nhận được tin tức, sao có thể không đổi đường?"
Đinh Thuận kinh hãi: "Cẩm Y vệ không có tin tức gì truyền về, Công gia sao biết?"
"Bởi vì ta tin Vương Thủ Nhân sẽ không bỏ lỡ cơ hội mà trời ban cho hắn này, hắn nếu bỏ qua thì không phải là Vương Thủ Nhân?"
Đinh Thuận nghe mà chả hiểu gì, nhìn bộ dạng vẻ mặt bí hiểm của Tần Kham, Đinh Thuận đau đầu, tiếp theo bộc lộ bộ mặt hung ác: "Họ Vương là tri giao của Công gia, vào lúc mấu chốt này lại cướp công lao của Công gia, đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Tần Kham lườm hắn: "Hay là ngươi đi đào mộ tổ của Vương Thủ Nhân đi, để phát tiết mối hận trong lòng?"
" Nguyên quán của hắn ở đâu vậy?"
Tần Kham tức giận đạp cho hắn lảo đảo, cả giận nói: "Cái đồ không ra gì, công lao gì cũng muốn kéo vào người mình, ngươi cho rằng đây là chuyện tốt sao? Công lao càng lớn càng chói mắt, cho dù hoàng thượng không đố kỵ ta thì văn võ cả triều có thể dung ta được à? Một hai công lao là chuyện tốt, công lao quá lớn thì chính là đạo tự chịu diệt vong đó."
Đinh Thuận vâng vâng dạ dạ, cũng không biết là biết thật hay biết giả, Tần Kham nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngươi dùng danh nghĩa của ta hạ lệnh cho truy binh đang truy kích Chu Thần Hào, bảo họ trên đường thay đổi lộ tuyến tụ tập tới hồ Bà Dương, ngăn chặn Chu Thần Hào hội hợp với phản tặc thuỷ quân ở hồ Bà Dương, bức Chu Thần Hào chỉ có thể chạy trốn phụ cận thành Nam Xương."
Tần Kham nhìn trời, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Lần này, ta muốn tặng công lao to lớn này cho Vương Thủ Nhân, công lao này cũng nên là của hắn."
Đinh Thuận cái hiểu cái không, lại đổi mặt như chó: "Vâng vâng vâng, Công gia và Vương đại nhânlà tri giao, công lao ai giành được cũng như nhau, Công gia thường nói Vương đại nhân là yêu... không, là thánh nhân ngàn năm có một, thánh nhân tất nhiên cần một công lao để tô điểm, kỳ thật thuộc hạ cũng hiểu mà, Vương đại nhân không tồi, giảng nghĩa khí lại biết điều, lần trước ở kinh sư còn mời thuộc hạ tới kỹ viện chơi, thuộc hạ lúc ấy thụ sủng nhược kinh, chuyện vinh quang như đi kỹ viện với thánh nhân mà thuộc hạ được hưởng, mộ tổ nhà thuộc hạ chắc không chỉ là bốc khói nhẹ, mà là khói cuồn cuộn ấy."
Lời này khiến Tần Kham không thích, liếc hắn: "Đinh Thuận, có ai từng nói mặt ngươi rất giống cái giày không?"
Đinh Thuận ngạc nhiên, bất giác xoa mặt mình: "Công gia vì sao lại thấy vậy?"
"Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy giẩy lên thì nhất định rất thoải mái."