Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 623: Quyết chiến An Khánh (hạ)




Quyết chiến không có gì phải lăn tăn!

Bắt đầu từ một khắc Chu Hậu Chiếu lộ diện, sĩ khí của phản quân đã tới rìa sụp đổ, Chu Thần Hào lâm trận trảm sát đại tướng Lăng Thập Nhất, càng khiến cho sĩ khí của phản quân xuống thấp vô cùng.

Khi Chu Huy hạ lệnh toàn quân tấn công, trận thức của phản quân xuất hiện trạng thái hỗn độn.

Một vạn kỵ binh từ trong quân trận vương sư dẫn đầu lao ra, sau đó chia binh ở trung ương chiến trường, từ hai phía trái phải bọc đánh trận doanh phản quân, cuối cùng xung phong tới trước cánh của phản quân.

Chỉ một lượt xung phong, trận hình cánh bên của phản quân đã bị kỵ binh vương sư chia cắt.

Kỵ binh trước giờ luôn là vua của chiến trường, mà Giang Tây không sản xuất ngựa, Ninh vương mấy đời bất kể là cố gắng như thế nào cũng không thể thành lập được một nhánh kỵ binh ra hồn, cho dù trong năm Hoằng Trị Tam biên tổng chế Dương Nhất Thanh phụng hoàng mệnh thi hành mã chính, nhưng dẫu sao năm tháng không dài, hơn nữa Giang Tây nhiều nước nhiều núi nhưng lại thiếu bình nguyên, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh đại lý và hòa khí, mã chính đối với Giang Tây mà nói luôn luôn có một loại nuối tiếc "Gió xuân không qua Ngọc Môn quan".

Lượt xung phong tứ nhất lập tức đã phân ra cao thấp, kỵ binh chi cắt hai cánh trái phải của phản quân, sau đó bộ tốt tiền trận trung quân bắt đầu liệt trận đột tiến trung lộ. Sau khi vạn người của tiền trận tiến mấy trăm bước, lệnh kỳ màu vàng tiền trận vương sư lại phất lên, mưa tên đầy trời bắn về phía trung lộ phản quân, mưa tên như châu chấu quá cảnh, cả một mảng đen kịt, bắn vào trong phản quân chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, vô số sinh mệnh đang sống trong nháy mắt trôi qua như thời gian.

Tiếng trống trận vang lên, mưa tên qua đi, bộ tốt trung lộ của vương sư liệt trận xung phong liều chết tới trận doanh của phản quân.

Trong chém giết Kịch liệt, Chu Hậu Chiếu ở trung quân tâm tình kích động, gương mặt trẻ tuổi đỏ bừng, mấy lần muốn thúc ngựa tự mình xung phong, đều bị Tần Kham và các thị vệ chung quanh cản lại, Chu Hậu Chiếu ngồi trên lưng ngựa gấp đến độ vò đầu bứt tai, ngựa giống như cũng cảm thấy lo lắng của chủ nhân, địa đi vòng vòng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở phì phì không cao hứng.

Kỵ binh ở xa xa lại bắt đầu đợt xung phong thứ hai, mà trung quân phía trước đã va chạm v phản quân, bắt đầu chém giết thảm thiết.

Chu Hậu Chiếu gấp đến độ mắt sung huyết, từ trên lưng ngựa ngồi thẳng lên.

"Trẫm muốn đích thân xung phong!"

" Thân thể ngàn vàng của Bệ hạ phải giữ gì, không thể khinh thân phạm hiểm!" Bảo Quốc công Chu Huy vẫn là một câu cứng rắn đó.

Chu Hậu Chiếu thân chinh, trách nhiệm trên vai nặng nhất không ai qua Tần Khamvà hắn, trong quân vẻn vẹn chỉ có hai vị Quốc Công, trừ chỉ huy đánh giặc, quan trọng hơn là không thể để hoàng đế mất một sợi lông tơ, nếu không trở lại kinh sư hai người bọn họ sẽ chết rất thảm.

Cho dù lý giải tâm tình khát vọng giết tặc trừ nghịch và tâm tính thiếu niên của Chu Hậu Chiếu, nhưng thật sự của Tần Kham cũng giống như Bảo Quốc công, thân phận của Chu Hậu Chiếu quá trọng yếu, hắn nếu thật sự có ba dài hai ngắn gì trên chiến trường thì Tần gia ít nhất cũng sẽ phải chịu kết cục cả nhà bị tru.

"Trẫm muốn đích thân xung phong!" Chu Hậu Chiếu mặt càng đỏ hơn.

Chu Huy mắt không chớp nhìn chằm chằm chiến thế phía trước, miệng nói: "Bệ hạ đừng gây chuyện, lão thần thà chết cũng sẽ không để ngươi bước ra khỏi trung quân một bước."

"Ngươi •••••• ngươi lão hỗn trướng! Lão cẩu tài! Cả gan cản trẫm giết tặc, ngươi cho rằng ngươi là Quốc Công thì trẫm không thể giết ngươi à?" Chu Hậu Chiếu tức giận đến nỗi vung roi ngựa, hung hăng quất cho Chu Huy một cái.

Roi ngựa quất lên giáp của Chu Huy, truyền đến một tiếng tách, nhưng Chu Huy vẫn không chút sứt mẻ, ngay cả đầu cũng chẳng buồn quay lại, mặt không biểu tình chăm chú nhìn chiến trường.

Tần Kham ở bên cạnh không nhìn được nữa, thở dài: "Bệ hạ vạn thừa tôn sư ngự giá thân chinh đã đủ chứng minh bệ hạ là đế vương oai hùng có quyết đoán có đảm lượng rồi, tự mình xung phong thì hay là thôi đi."

"Trẫm ngàn dặm xa xôi từ kinh sư tới, để tự tay bắt giữ phản tặc dang tới trước Thái Miếu tổ tông, thể hiện ta không kém thái tổ va Vĩnh Lạc đại đế, kết quả lại ngay cả một tặc tử cũng không giết được, thế mà kêu là Ngự giá thân chinh à?"

Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Hay là thần tách ra một khối đất trống trong quân trận phía sau, gọi mấy trăm thị vệ tới, bệ hạ diễn võ nhé?"

Chu Hậu Chiếu mặt đỏ bừng, nhưng lại không biết nghĩ ra gì đó bỗng nhiên khôi phục bình tĩnh, không ngờ gật đầu đáp ứng đề nghị nhìn như rất vớ vẩn này của Tần Kham.

Lần này đổi lại là Tần Kham trong lòng bất an, ghé sát vào Chu Hậu Chiếu hạ thấp giọng nói: "Bệ hạ có âm mưu à?"

Chu Hậu Chiếu giận dữ: "Trẫm ở phía sau quân trận diễn võ cho đỡ nghiền cũng không được à?"

Khóe mắt Tần Kham giật giật, thở dài, xoay người phân phó thị vệ tách ra một khoảng đất trống phái sau, để tiểu hôn quân này chơi cho đỡ nghiền.

Chiến trường Phía trước chém giết vẫn thảm thiết, phản quân từ lúc bắt đầu giao chiến đã hiện ra xu hướng suy tàn rất rõ ràng, kỵ binh vương sư phá hủy hai cánh trận hình, trung quân thế như cầu vồng giết vào trận địa địch, phản quân lúc này có thể nói là liên tiếp bại lui, Chu Thần Hào bại cục đã định.

Tần Kham và Chu Huy không tham dự xung phong liều chết, hiển nhiên hai người này so với Chu Hậu Chiếu th thành thục hơn, khi không cần liều mạng thì bọn họ quý trọng mạng của mình hơn bất kỳ ai khác.

Hai vị Quốc Công cưỡi trên lưng ngựa, bình tĩnh nhìn biến hóa thế cục trên chiến trường, Tần Kham thỉnh thoảng xoay người lại, chú ý động thái của Chu Hậu Chiếu, tiểu hôn quân thật sự là có thể nhân lúc hỗn loạn trốn ra trận.

Khi tình thế tình thế lâm vào ác chiến gay cấn, biến cố nên phát sinh cuối cùng vẫn phát sinh.

Khu vực trống trải của hậu quân phía sau Tần Kham, Chu Hậu Chiếu vốn dẫn hai đội thị vệ cấm cung đánh nghi binh, diễn võ diễn rất không ra dáng bỗng nhiên cao giọng hét lên.

" Đường đường là nam nhi trượng phu của Đại Minh, nên giết tặc lập công, làm rạng rỡ triều đình tổ tông, sao có thể học theo đàn bà trẻ con núp ở phía sau trận an hưởng? Chúng tướng sĩ ai nhiệt huyết chưa lạnh thì theo trẫm xung phong!"

Tiếng vừa dứt, Tần Kham và Chu Huy sợ quá, vội vàng quay đầu ngựa phi về phía sau trận, nhưng mà Chu Hậu Chiếu sớm đã có dự mưu, vừa mới dứt lời thì quất hai roi thật mạnh vào mông ngựa, ngựa đau quá, sau khi hí dài tì phóng tới cánh hậu trận, hơn một ngàn thị vệ bên cạnh Chu Hậu Chiếu cũng qunhs lên, bất kể bọn họ có đồng tính với việc hoàng thượng tự mình xung phong chém giết hay không, hoàng thượng đã xông ra ngoài thì bọn họ cũng không dám không đuổi theo.

Biến cố nảy sinh, Chu Hậu Chiếu một thân kim khải giơ long tuyền bảo kiếm đi trước làm gương, phía sau là hơn một ngàn thị vệ hổn hển chạy theo, đội ngũ hơn một ngàn kỵ binh này giảo hoạt vòng qua trung quân vương sư cản phía trước, từ cánh của hậu quân vòng qua trung quân, cứ như vậy phi thường đột ngột phóng tới chiến trường.

Biến cố không chỉ có Chu Hậu Chiếu, hoàng đế cưỡi ngựa tự mình xung phong, các huân quý đang chuyện trò vui vẻ ở trung quân cũng ngồi không yên, chư huân quý đều là hậu duệ của võ tướng khai quốc, tước vị và gan đều do tổ tiên truyền xuống tới, người dám chủ động ra chiến trường sẽ không sợ chết, đều muốn trong chiến tranh kiếm ít công tích để củng cố tước vị của mình, thậm chí là gia quan tấn tước, hoàng thượng đã lên rồi, bọn họ há lại không theo góp vui.

Thế là Chu Hậu Chiếu vừa lao ra chưa được ba cái hô hấp, chư huân quý ngơ ngác nhìn nhau, tiếp theo đều lộ ra vẻ vui mừng, sau đó dẫn võ sĩ và thị vệ xông ra, đầu lĩnh huân quý trẻ tuổi tuấn tú, môi hồng răng trắng, chính là tiểu quốc công Từ Bằng Cử, hắn cưỡi một con ngựa giống như của Chu Hậu Chiếu, trong tay cầm chương thang bằng thép ròng, kêu oa oa xông lên, một đám huân quý theo sát đằng sau, cao hứng phấn chấn giục ngựa chạy như điên, giống như một đám lưu manh vào thôn cướp của hiếp dâm, khiến người ta hết sức lo lắng. Hơn nữa phủ đinh thị vệ của huân quý ước chừng có hai ngàn người, trận không thành trận, hình không thành hình, một đám người loạn thất bát tao lao về phía trận địa địch đối diện.

Tần Kham và Chu Huy sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trong lòng run sợ, huân quý khác muốn tìm chết thì bọn họ chẳng bận tâm, nhưng Chu Hậu Chiếu thì vạn vạn lần không thể xảy ra chuyện được.

Tần Kham hung hăng quất ngựa, xông lên, Tần Kham trong lúc vội vàng vẫn không quên xoay lại quát: "Chu lão công gia áp trận thống quân, ta đi bảo hộ hoàng thượng... Tướng sĩ Thần Cơ doanh toàn bộ theo ta xuất trận hộ giá!"

Hai ngàn tướng sĩ Thần Cơ doanh nghe lệnh đều quất ngựa theo sát Tần Kham, từ trung lộ trực tiếp xung phong liều chết tới địch doanh đối diện.

Chiến mã phóng nhanh, gió vù vù bên tai, Tần Kham híp mắt lại, vừa giục ngựa vừa tìm kiếm bóng dáng của Chu Hậu Chiếu, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Quả nhiên lơ là cái là để tiểu hôn quân thừa cơ chui qua chỗ hổng, chỗ hổng này hơi lớn, vạn nhất Chu Hậu Chiếu có gì không may, với nhân duyên mỗ mỗ không thân cữu cữu không thương của Tần Kham hiện giờ trên triều đường kinh sư, không có Chu Hậu Chiếu che chở, người thứ nhất văn võ cả triều muốn thu thập chính là hắ, muốn thu thập này nhẹ thì xét nhà chém đầu, nặng thì tru diệt cửu tộc.

Tần Kham mặt vặn vẹo biến hình, không biết là bị gió thổi hay là bị Chu Hậu Chiếu làm cho tức giận.

Quân trận Hai bên cách nhau chỉ hai dặm, khoái mã nháy mắt là tới, Tần Kham giục ngựa chậm, được thị vệ của mình bảo vệ ba tần trong ba tầng ngoài.

Híp mắt cố sức tìm kiếm thân ảnh của Chu Hậu Chiếu, vẫn là Đinh Thuận tinh mắt, bỗng nhiên giơ tay lên chỉ vào giữa chiến trường, vui vẻ nói: "Công gia bệ hạ ở đó, hắn tạm thời không sao."

Tần Kham phóng mắt nhìn thì thấy Chu Hậu Chiếu một thân áo giáp màu vàng kim, trong tay vung long tuyền kiếm, nhìn như uy phong lẫm lẫm nhưng kì thực không hề có kết cấu chém bổ lung tung trong trận, bất kể là chém giết hay là xôgn trận, biểu hiện đều cực kỳ nghiệp dư, thị vệ bên cạnh Chu Hậu Chiếu thì chuyên nghiệp, gần ngàn người kết thành một vòng lớn, bảo hộ Chu Hậu Chiếu thiên y vô phùng, phối hợp với hắn diễn trò, cứ một lúc lại có ý thả cho một quân sĩ phản quân tới để Chu Hậu Chiếu chém lung tung cho đã nghiền, dù là như vậy, trước ngực sau lưng Chu Hậu Chiếu vẫn trúng hai ba mũi ám tiễn, có điều áo giáp của hắn rất chắc chắn, mũi tên không đâm vào được người, chỉ cắm ở khe hở áo giáp, thoạt nhìn có chút dọa người.

Tần Kham mắt như muốn phun lửa, giơ tay lên phẫn nộ quát: "Thần Cơ doanh, liệt trận bắn."