Trước Vạn mã quân, từng tiếng hoan hô như sóng to vỗ bờ triệt để xoay chuyển chiến cuộc.
Chu Hậu Chiếu cố nén xung động ngửa mặt lên trời cuồng tiếu đắc ý, rất rụt rè ngồi trên lưng ngựa, hơn nữa liên tục phất tay thăm hỏi các tướng sĩ ba quân đang hoan hô hắn, khí chất cao quý tới rối tinh rối mù.
Cách đó không xa, Tần Kham ngồi trên lưng ngựa, nhìn bộ dạng vô cùng xấu xa, khóe miệng run rẩy mấy cái.
Người khác không biết, nhưng Tần Kham minh bạch nhất, Chu Hậu Chiếu cố lộng huyền hư muốn làm ra nhiều chiêu trò như vậy chính là chờ giây phút này, hưởng thụ thời khắc này, dùng một loại hình tượng anh hùng ngăn cơn sóng dữ hoặc là cứu thế chủ xuất hiện trước mặt các tướng sĩ sĩ khí sắp sụp đổ, sau đó, vô cùng đắc ý vẫy tay.
Đương nhiên, với tính tình của Chu Hậu Chiếu, có lẽ cái hắn muốn làm không chỉ là phất tay.
Trong tiếng hoan hô Đinh tai nhức óc, Chu Hậu Chiếu cuối cùng giục ngựa đi tới trước người Tần Kham, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt hưng phấn chớp mắt vài cái với Tần Kham, vẻ mặt này là nói với Tần Kham, Chu Hậu Chiếu hiện tại đang rất thích.
"Bệ hạ khi ra sân khấu rất là phong tao, thần kính nể vô cùng." Tần Kham nhẹ nhàng vỗ mông ngựa.
Trong nụ cười của Chu Hậu Chiếu mang theo mấy phần tiếc nuối: "Cũng tạm, có điều khi đưa được nưar đường thì tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, ngựa của trẫm sợ nên hơi lắc lư, tư thế oai hùng trên lưng ngựa của trẫm cũng chưa được hoàn mỹ lắm, đáng tiếc."
Tần Kham nghe vậy vẻ mặt do dự: "Hay là Bệ hạ đi lại đi?"
Chu Hậu Chiếu ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên có chút động lòng với đề nghị của Tần Kham.
"Bệ hạ khi ra đừng cưỡi ngựa, ngươi cưỡi lừa ra ý, tiếng hoan hô chắc còn to hơn." Tần Kham tặng một lời trung gián.
Vẻ mặt ý động của Chu Hậu Chiếu lập tức tắt phụt, quay đầu lườm Tần Kham một cái: "Trẫm nghe ra được, câu này không phải lời hay!"
ngược với tiếng hoan hô như sấm trong quân trận của vương sư, trong trận doanh của phản quân là một mảng tĩnh mịch, trên mặt ai nấy đầy vẻ chán nản, sắc mặt Chu Thần Hào càng ủ ột hơn.
Nhìn Chu Hậu Chiếu đang vô cùng đắc ý trong trận doanh đối diện, sắc mặt Chu Thần Hào đen như đít nồi.
Sự tuyệt vọng cắn nuốt Chu Thần Hào Chu Thần Hào, từ chớp mắt Chu Hậu Chiếu xuất hiện, Chu Thần Hào liền biết trận phản loạn chi chiến này thua rồi.
Ánh mắt Tuyệt vọng trống rỗng chết lặng chậm rãi di động, cuối cùng dừng trên người Lăng Thập Nhất cũng đang mặt cắt không còn hột máu, nhìn tên đầu lĩnh sơn tặc khiến hắn vô cùng thất vọng này, ánh mắt Chu Thần Hào dần dần có sinh cơ, chính là một loại sát khí tâm thần.
"Lăng Thập Nhất, ngươi nói Chu Hậu Chiếu đã chết, hiện tại ngươi giải thích với bổn vương thế nào, đây là sao?"
Lăng Thập Nhất ngơ ngác nhìn Chu Hậu Chiếu đang đắc ý dào dạt liên tiếp phất tay trên bạch mã trong tiền trận quân địch, trên mặt mồ hôi như mưa.
"Vương •••••• Vương gia • mạt tướng cũng không biết tại sao lại thế này, hắn, hắn nên chết rồi chứ!" Lăng Thập Nhất Sắc mặt tái nhợt lúng ta lúng túng giải thích.
"Hắn 'nên chết rồi'! Nhưng hắn hiện tại đang tươi cười diễu võ dương oai ở đối diện kia kìa, ngươi ăn nói thế nào với bản vương?"
Nhìn thấy sát khí đại thịnh trong mắt Chu Thần Hào, cùng với thị vệ thần sắc bất thiện bên cạnh Chu Thần Hào, Lăng Thập Nhất cả người mềm nhũn, từ trên lưng ngựa rơi xuống đất, quỳ gối trước mặt Chu Thần Hào.
"Vương gia thứ tội, mạt tướng • mạt tướng... ••• "
Lúc này Lăng Thập Nhất không chỉ tuyệt vọng, hơn nữa còn thất vọng, đó là sự thất vọng đối với thần tượng.
Đường Tử Hòa sao không ám sát chết Chu Hậu Chiếu? Thế này không khoa học!
mệt rồi, từ ngày mai Lăng Thập Nhất quyết định không còn làm fan hâm mộ nữa.
Nhưng mà, Lăng Thập Nhất không có ngày mai.
Vào một khắc hắn quỳ xuống đất dập đầu xin tha, sát khí Chu Thần Hào Chu Thần Hào chợt lóe, tay hất lên, thị vệ bên cạnh nhanh như chớp rút đao ra, xoẹt một cái, hàn quang hiện lên, đầu Lăng Thập Nhất rơi xuống đất.
Chu Thần Hào căm hận nhìn đầu Lăng Thập Nhất một cái, thị vệ thức thời đá nó ra xa, Chu Thần Hào lúc này mới lạnh lùng hừ một cái.
Trước trận trảm sát đại tướng vốn là tối kỵ trong quân, nhưng hôm nay, Chu Thần Hào mặc kệ, hắn đã biết kết cục của trận chiến tranh này.
"Bệ hạ, đại quân sắp động rồi, thần xin bệ hạ lui về trung quân trận, nơi này rất nguy hiểm, nghe nói Chu Thần Hào mấy năm nay góp nhặt không ít hỏa khí, những hỏa khí này khá lợi hại..." Bảo Quốc công Chu Huy tận tình khuyên bảo Chu Hậu Chiếu.
Tiếng hoan hô đã dần dần ngừng lại, Chu Hậu Chiếu cưỡi ngựa trắng giục ngựa qua lại mấy vòng ở tuyến đầu quân trận, mỗi vòng lại mang tới ánh mắt sùng bái của các tướng sĩ, Chu Hậu Chiếu hiển nhiên rất hưởng thụ loại ánh mắt này, không biết đã đi bao nhiêu vòng trước trận.
Đứng ở góc độ khách quan mà nói, loại người thích sĩ diện này rất dễ dẫn tới ám tiễn của kẻ địch, ngựa trắng, giáp vàng cùng với nụ cười khiến cho người ta rất muốn đấm kia, quả thực còn chói mắt hơn hải đăng trong đêm tối, nếu giết hoàng đế không phạm pháp, Tần Kham thật sự muốn chém hắn.
Qua lại mấy vòng, đại thể là bản thân Chu Hậu Chiếu cũng thấy mệt rồi, cuối cùng kéo cương ngựa trước mặt Tần Kham.
"Bệ hạ tận hứng chưa?" Tần Kham ngẩng đầu nhìn hắn.
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Nếu không phải áo giáp trên người trẫm quá nặng, trẫm thật sự muốn đi thêm mười vòng nữa."
"nếu tận hứng rồi thì bệ hạ về trung quân tọa trấn đi, chờ các tướng sĩ bắt nghịch tặc Chu Thần Hào tới trước trướng của bệ hạ."
Đuôi lông mày Chu Hậu Chiếu nhướn lên, cười nói: "Trẫm đường xá xa xôi từ kinh sư tới An Khánh, chẳng lẽ chỉ để trơ mắt nhìn các ngươi giết giặc à."
Một số huân quý và các đại thần Bên cạnh hoảng quá, những lời này từ cái miệng của hoàng thượng trước nay bất hảo nói ra, không phải là dấu hiệu tốt như thiên quan chúc phúc.
"Bệ hạ thiên kim chi tử, vạn thừa tôn sư, vạn vạn không thể •••••• "
Các Huân quý còn chưa nói xong, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên giơ tay lên chỉ về phía đối diện xa xa, bật hơi quát to: "Nghịch tặc Chu Thần Hào, có dám đại chiến ba trăm hiệp với trẫm không?"
Nói xong Chu Hậu Chiếu keng một tiếng rút long tuyền bảo kiếm ra, cười dài một tiếng vỗ vào mông ngựa, con ngựa hí to, phóng tới trận doanh của quân địch.
Mọi người hoảng quá, đúng thời khắc mấu chốt, một đôi tay vươn ra tóm lấy dây cương của chiến mã, ngựa hí lên hai tiếng, không tình nguyện đứng lại.
Chu Hậu Chiếu lảo đảo trên lưng ngựa, không khỏi giận tím mặt, quay đầu lại lườm, thì ra người tóm dây cương là Tần Kham. Tần Kham thở hổn hển bất đắc dĩ thở dài: "Bệ hạ, có dũng khí có quyết đoán là chuyện tốt, nhưng,... Đừng đùa chứ, vả lại, thời này không còn lưu hành võ tướng liều mạng trước trận nữa rồi, ở sau quân trận xem kịch đi, bệ hạ à?"
Bảo Quốc công Chu Huy sắc mặt tái nhợt, cả người run lẩy bẩy, cũng không biết là do lớn tuổi hay là bị Chu Hậu Chiếu dọa, thấy Tần Kham thời khắc mấu chốt kéo Chu Hậu Chiếu lại, không khỏi nghĩ mà sợ cảm kích nhìn Tần Kham.
Cơ hội hiếm có, Chu Huy quyết định không thể để tên hoàng đế này giở trò gì nữa, thế là Chu Huy bỗng nhiên phất lệnh kỳ màu vàng trong tay, quan truyền lệnh thấy lệnh kỳ được phất, giục ngựa quát to: "Toàn quân tiến công."
Ầm!
Thiên quân vạn mã xông trận, giống như một con sóng to hung hăng đập về phía trận doanh phản quân đối diện.