Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 624: Bằng Cử xông trận




Thần Cơ doanh nghe thấy mệnh lệnh của Tần Kham, lập tức rất dứt khoát xuống ngựa liệt trận, hơn hai ngàn người rất nhanh xếp ba hàng ngang bên ngoài vòng chiến, lão luyện tháo súng điểu trên vai xuống, châm ngòi lửa, theo mệnh lệnh của bách hộ, động tác giơ ngang súng đều nhau, sau đó hàng đầu quỳ một gối, hàng hai đứng thẳng, họng súng đen ngòm nhắm về phía phản quân đang khởi xướng xung phong.

"Bắn!"

Theo một tiếng ra lệnh của Tổng binh Thần Cơ doanh, vô số phản quân lập tức trúng đạn ngã xuống đất, không đợi phản quân hồi thần, tướng sĩ Thần Cơ doanh hàng hai rất nhanhtiến lên hàng một tích đạn chờ phân phó, mà tướng sĩ hàng dầu thì rất nhanh lui xuống hàng cuối, vừa xếp hàng vừa nhồi đạn, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Lĩnh Thần Cơ doanh xuất trận không phải hứng thú nhất thời của Tần Kham.

Là một người xuyên việt, Tần Kham biết rõ tầm quan trọng của vũ khí nóng.trong phương diện lựa chọn vũ khí lạnh và vũ khí nóng, Tần Kham theo bản năng có khuynh hướng nghiêng về vũ khí nóng nhiều hơn, hắn biết thứ này lắp đặt phiền phức, quá trình rườm rà, khiến tất cả quan văn võ tướng Đại Minh đều xem thường súng điểu, sau khi cải tiến sẽ phát huy ngăn cản khiến cho người ta sợ hãi và không thể ngăn cản cỡ nào.

Đại Minh Hiện giờ tuy rằng vẫn là phương pháp cũ mồi lửa đốt lửa, nhưng Tần Kham hy vọng có thể khiến vũ khí nóng xuất hiện ở trong chiến tranh, dùng một loại phương thức thấm vật không tiéng động lặng lẽ vô tức thay đổi tư tưởng của văn quan võ tướng triều đường, cũng lặng lẽ vô tức thay đổi kết quả chiến tranh.

Hỏa khí Đại Minh hiện giờ phát minh đã đến thời kì rất bồng bột, hỏa khí đủ loại kiểu dáng tràn ngập trong quân, nhưng tần suất sử dụng không cao, bởi vì hỏa khí vẫn còn tồn tại khuyết điểm như nhồi đạn rườm rà, sai sót còn nhiều, dẫn tới làm hỏng chiến cơ. Các quân sĩ Võ tướng vẫn tin vào đao kiếm trong tay hơn, cái Tần Kham muốn làm chính là chậm rãi thay đổi những tư tưởng cũ kỹ này.

Thần Cơ doanh quả nhiên không khiến Tần Kham thất vọng, hai lượt hoả lực qua đi, phía quân địch đã có hơn trăm thi thể nằm xuống, phản quân thấy tình thế không ổn, đành phải từ bỏ vị hoàng đế khiến người ta nhìn thấy là đỏ mắt này, chuyển sang giết đến Thần Cơ doanh.

Bên trong loạn quân đang chém giết Hỗn loạn, hơn một ngàn người kết đội xung phong có thanh thế không kém, sĩ khí của phản quân dĩ nhiên đã hạ xuống mức tận cùng, nhưng những phản quân này đại bộ phận đều là xuất thân sơn tặc đạo phỉ, từ trong xương tủy đã có ngoan kính liều mạng chém giết, càng vào tuyệt cảnh thì càng hung tàn, thấy súng điểu của Thần Cơ doanh lợi hại. Các Phản quân như con thú bị thương bộc phát ra sự điên cuồng cuối cùng.

Bởi vì quá trình nạp đạn rườm rà. Trước mắt Thần Cơ doanh ở giữa hai quân đối trận không tốt đẹp gì, Đánh lén quân địch thì còn có thể chiếm được chút tiện nghi, nếu đối kháng chính diện với quân địch thì như trứng chọi đá, đặc biệt là trong hỗn chiến, chém giết từng đôi với quân địch thì Thần Cơ doanh hiển nhiên không phải là đối thủ.

Phản quân rất nhanh liều mạng chấp nhận thương vong xông qua khu vực tử vong trong tầm bắn hơn trăm bước, tới gần Thần Cơ doanh, lúc này súng điểu căn bản đã không phát huy được uy lực, dưới mệnh lệnh của Tổng binh, tướng sĩ Thần Cơ doanh dứt khoát ném hỏa khí, rút đao kiếm chém giết kịch liệt với phản quân.

Theo thương vong của Thần Cơ doanh dần dần tăng vọt, vòng chiến chém giết cũng cách Tần Kham càng lúc càng gần.

Tần Kham tim đập rất nhanh, trán đã túa mồ hôi, giống như một lần nữa trải qua tình hình chiến đấu thảm thiết bên bờ sông Liêu ngày trước, nhìn các tướng sĩ Thần Cơ doanh lần lượt ngã xuống. Tần Kham cắn chặt răng, nghiêm mặt rút bội kiếm ở thắt lưng, thanh kiếm này đối với Tần Kham mà nói vốn chỉ là trang sức, không ngờ bản thân lại có lúc thật sự phải dùng đến nó.

Đinh Thuận và mấy chục thị vệ bên cạnh Tần Kham vẻ mặt cũng trở nên khẩn trương trở nên khẩn trương, cùng suy nghĩ với Tần Kham, bọn họ cũng cảm thấy cảnh trận đánh ở liêu Hà ngày trước sắp tái hiện. Chỉ là cảnh tượng thảm thiết lúc ấy hôm nay có tái diễn hay không?

Chủ lực của hai bên đang liều mạng trong vòng chiến, một khi lâm vào hỗn chiến, trận hình của hai bên sẽ tán loạn, ai nấy đều dùng bách hộ làm đơn vị để đánh nhau, chiến trường là một mảng hỗn loạn, chung quanh tràn ngập khói thuốc súng, giống như đột nhiên sương mù dày đặc phủ tới, chẳng ai thấy được Chu Hậu Chiếu ngoài vòng chiến và cứu giá Tần Kham, cho dù gần nhau trong gang tấp, nhưng tình thế của Tần Kham lại lâm vào nguy cấp.

Đinh Thuận mắt sung huyết đỏ bừng, rút đao nắm chặt trong tay chực xông về phía phản quân, miệng lầm bầm không biết đang nói gì, vẻ mặt hung ác như sói.

Trong lòng Tần Kham lại rất tĩnh lặng, nhìn Đinh Thuận và các lão bộ hạ Nam Kinh chắn trước mặt hắn, trong lòng lại tràn ngập lo lắng.

Một thư sinh văn nhược, mấy lần gặp phải tuyệt cảnh chiến trận, cảm động là, mỗi lần đều có đám bộ hạ này phấn đấu quên mình chắn trước người mình, đời này có thể quen được bọn họ thật là chuyện may mắn c mình, chỉ hy vọng mọi người có thể cùng nhau sống đến già, khi đó ngồi cùng một chỗ uống trà, phẩm rượu, nhàn nhã đàm luận mưa gió năm đó cùng nhau vượt qua, cùng nhau lưu lại truyền kỳ trên thế gian này.

"Công gia, thuộc hạ liều chết đưa Công gia đến vòng bảo hộ của thị vệ bệ hạ, nơi đó tạm thời vẫn an toàn." Đinh Thuận giơ đau, ngữ khí dồn dập.

Tần Kham thở dài, khóe miệng lại không biết vì sao lại mỉm cười: "Lại để ta rút lui trước, chẳng lẽ ta ở trong lòng ngươi là thượng quan rất sợ chết à? Ngươi đã bao giờ thấy ta rút lui trước chưa?"

Đinh Thuận ngẩn ra: "Chưa... chưa."

"Cho nên, đừng nói nhiều lời, kết trận chuẩn bị nghênh địch!" Ngữ khí Tần Kham chuyển sang lạnh lẽo.

Tướng lãnh phản quân đang ác chiến với Thần Cơ doanh hiển nhiên không ngu ngốc, trong hỗn chiến nhanh chóng điều động ra hai ba trăm người, giơ đao chỉ về phía Tần Kham, hai ba trăm người giống như hai ba trăm con sói đói, trong mắt hiện ra lục quang bọc đánh tới.

Đinh Thuận nắm chặt đao, lớn tiếng quát: "Liệt trận."

Hơn ba mươi thị vệ không nói gì xếp thành hàng một, đồng loạt chắn giữa Tần Kham và phản quân.

"Giết!"

Luận về kinh nghiệm chiến trận, Đinh Thuận tốt xấu gì cũng trải qua mấy cuộc chiến lớn nhỏ, biết rõ đạo lý tiên phát chế nhân, thế là phát động tấn công với phản quân trước.

Hơn ba mươi thanh cương đao chém xuống, sau đó động tác rất đều nhịp thu lại, hàng ngũ không loạn chút nào, mấy tên phản quân bất ngờ không kịp phòng bị bị bổ trúng, kêu thảm ngã xuống đất.

Tần Kham xuống ngựa, vẻ mặt lạnh lùng, mím môi đi theo phía sau Đinh Thuận và lão bộ hạ, cho dù nhân số của phản quân hơn mình mười mấy lần, nhưng kỳ quái là Tần Kham lúc này không ngờ không sợ hãi chút nào.

Sĩ khí như cầu vồng, nhưng dù sao phản quân nhân số đông đúc, tình thế tựa hồ càng lúc càng nguy cấp.

Tần Kham đang suy tư đối sách thì biến cố lại phát sinh, lần này hiển nhiên là tin tức tốt.

Tiếng vó ngựa rền rĩ từ xa tới gần, một đạo thanh âm kiêu ngạo ngang ngược truyền đến.

" Phản tặc các ngươi mắt mù à! Thấy ta đến rồi còn không mau tự chặt đầu xuống rồi dâng tỷ muội nhà các ngươi lên?"

Sau đó là tiếng cười to ầm xi, trong tiếng cười lộ ra vẻ hỗn trướng và kiêu ngạo.