Thế là, hơn một vạn thủ quân cả thành trong hai ngày đã chạy sạch, ngay cả nha dịch nha môn tri phủ và binh lính tuần kiểm ti bình thường cũng ném binh khí mà chạy, cả tòa thành Nam Xương trước khi đại quân của Vương Thủ Nhân đến, ngay cả một con chó tuần tra đại biểu cho quan phủ cũng không thấy, hoàn toàn là dựa vào mấy túc lão đức cao vọng trọng duy trì sự vụ hằng ngày của thành trì.
Nguyên nhân thực tế dễ dàng chiếm lĩnh thành Nam Xương chính là, Vương thánh nhân đã thổi một cái da trâu thành khẩn nhất, dọa người nhất, đồng thời cũng thất đức nhất từ xưa đến nay, da trâu này đã dọa hơn một vạn thủ quân thành Nam Xương.
ngày Vương Thủ Nhân không tốn một người nào đã chiếm hạ Nam Xương, một con khoái mã chạy như bay ra khỏi thành, chạy tới phương hướng đại doanh An Khánh.
Cùng ngày Vương Thủ Nhân không biết từ đâu thò ra đoạt thành Nam Xương, sáu vạn bộ quân và bốn vạn thuỷ quân của Chu Thần Hào cuối cùng cũng tới ngoài thành An Khánh năm mươi dặm, từ xa giằng co với hai mươi vạn vương sư bình định của triều đình.
Quyết chiến tránh cũng không thể tránh!
Gà nhà bôi mặt đá nhau, cùng họ mà thành thù, dã tâm của một người, ân oán hơn trăm năm, hôm nay cuối cùng cũng đến lúc kết thúc.
Bất kể người khác có nguyện ý hay không, sinh mệnh của hơn mười vạn tướng sĩ đã bị Chu Thần Hào đặt lên chiếu bạc, ván bài này cược quyền sở hữu giang sơ, cược vận mệnh quốc gia.
Mười ba tháng chín năm Chính Đức thứ ba, phản quân của Chu Thần Hào và vương sư bình định của triều đình cuối cùng triển khai trận thế quyết chiến ngoài thành An Khánh.
Trống trận ù ù, vạn mã hí vang, tinh cờ như rừng, khí nưh cầu vồng.
Từng chiến áo giáp sáng rực dưới ánh mặt trời, từng thanh cương nhận tỏa ra máu tanh nồng đậm tron gió.
Hai quân cách nhau ba dặm, đại chiến chạm cái là tới!
Chu Thần Hào mặc áo giáp, ngồi trên lưng ngựa nhìn ra xa, quân trận chỉnh tề không có một khe hở, cảm thụ được sát khí sắc bén tỏa ra từ trong xương tủy của bọn họ, tim Chu Thần Hào đột nhiên trìm vào đáy cốc.
Vương sư nói sao cũng là vương sư, có khí thế càn quét tất cả, chắn trước mặt Chu Thần Hào tựa hồ là một tòa núi cao không thể trèo qua, nó triệt để chặt đứt dã tâm của hắn ở trước thành An Khánh, không thể bước thêm một bước về phía trước.
Nhìn phương trận nghiêm chỉnh trước mặt, Chu Thần Hào hai má run rẩy mấy cái, cố áp chế sự sợ hãi và bất an trong lòng, đón gió chậm rãi hít sâu một hơi.
Hắn còn có thể cuộc một lần, một lần cuối cùng trong đời chính là cược sinh tử của Chu Hậu Chiếu!
Chu Hậu Chiếu nếu thật sự đã chết, phương trận có nghiêm chỉnh tới mấy đối với hắn mà nói cũng chỉ là hổ giấy, chọc một cái là rách, nếu Chu Hậu Chiếu không chết...
Chu Thần Hào lắc đầu, hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Ném ánh mắt về phía đại tướng Lăng Thập Nhất, Chu Thần Hào khoanh tay đứng ở trung quân, chậm rãi nhắm mắt lại không nói không động, chẳng ai nhìn ra được lúc này hắn đang nghĩ gì, chỉ có thể từ mí mắt không ngừng run rẩy của hắn nhìn ra hắn đang sợ hãi, bất an cỡ nào.
Lăng Thập Nhất mặc áo giáp tay cầm một thanh Khai Sơn đại đao nhận được ánh mắt, lập tức giục ngựa phóng ra trước quân, ghìm ngựa trước hàng đầu, đại đao vẽ một vòng xinh đẹp giữa không trung, sau đó trầm giọng quát: "Hôn quân Chính Đức chết bất đắc kỳ tử trong quân, các ngươi vẫn không biết sao? Hơn trăm năm trước Vĩnh Lạc hoàng đế hứa với nhất mạch Ninh vương, cùng trị giang sơn, hôn quân nay đã chết, các ngươi còn không buông binh khí tham kiến tân quân, còn đợi tới khi nào?"
Lời này của Lăng Thập Nhất mang đến tác dụng chỉ như mấy câu ba hoa hòng giảm sĩ khí của kẻ địch trước trận mà thôi, nhưng trong đại doanh An Khánh rất nhiều tướng sĩ đều biết, sau khi hoàng đế từ núi Thiên Trụ trở về vẫn không lộ mặt, chưa ai được thấy hắn, hoàng đế trẻ tuổi lúc trước cầm bát cơm vui vẻ chạy khắp nơi, cùng ăn cùng uống cùng tán gẫu với các tướng sĩ thật sự là không thấy đâu nữa, hơn nữa gần đây trong quân quả thật có lời đồn, lặng lẽ lưu truyền hoàng đế đã chết, chỉlà Ninh Quốc Công và các đại thần và huân quý mạnh mẽ áp chế tin tức.
Thế nhân đều biết hoàng đế không có con nối dòng, vừa đăng cơ được ba năm, càng chưa định ra nhân tuyển Thái tử, nếu hoàng đế quả thực đã chết, bọn họ hiện tại bán mạng chém giết cho ai? Ai là phản nghịch ai là chính thống?
Nháy mắt Lăng Thập Nhất vừa nói xong, quân trận của vương sư bắt đầu buông lỏng, sĩ khí quân tâm rõ ràng xuất hiện rung chuyển.
Chu Thần Hào thấy lời nói của Lăng Thập Nhất không ngờ magn đến tác dụng, không khỏi hai mắt sáng rực, phóng mắt nhìn, trong quân trận của quân địch tuy có Hoàng Long kỳ đại biểu cho hoàng đế, nhưng loan giá của hoàng đế và nghi trượng của đế vương đều không thấy đâu, vị trí chủ tướng trung quân chỉ có một người trẻ tuổi mặc áo mãng bào mặt không biểu tình ngồi trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn xa xa.
Người trẻ tuổi mặc áo mãng bào này rõ ràng chính là Tần Kham.
Chu Thần Hào ngẩn ra mộtt hoáng, tiếp theo mừng rỡ như điên, cả người run khẽ.
Chẳng lẽ Chính Đức tiểu nhi quả thực đã bị ám át chết rồi? Trời giúp bổn vương rồi.
Quay đầu ném ánh mắt tán thưởng và kích động về phía Lăng Thập Nhất, Chu Thần Hào hét lớn: "Lý Sĩ Thực tiến lên!"
Lý Sĩ Thực giục ngựa đi tới trước mặt Chu Thần Hào, ở trên ngựa khom người chắp tay, khi ngẩng đầu, vẻ mặt cũng hưng phấn như giống như Chu Thần Hào.
"Lý tiên sinh, ngươi tiến lên khuyên bảo quân địch quy hàng, nói cho bọn họ hay, Chính Đức đã chết, bổn vương mới là thiên mệnh sở quy mới là chân chính, bảo họ buông binh khí, bổn vương sau khi đăng cơ sẽ phong thưởng."
Còn chưa nói xong, Chu Thần Hào vẻ mặt đang mừng như điên giống như bị một đôi bàn tay to vô hình kẹp cổ, tiếng nói tắc tị, sắc mặt đang mừng như điên nhanh chóng trở nên nghi hoặc, tiếp theo xanh mét, khó coi, giống như nuốt phải một con ruồi to, mắt cũng trợn to như muốn rách.
Chỉ thấy trong quân trận vương sư đang xôn xao bất an, hai hàng võ sĩ mặc giáp tay cầm nghi trượng hoàng đế như ngọc như ý, kim qua, kim chùy, chương trượng, chương thang từ trong quân trận đi ra, tách thành một đường lớn, ngay sau đó, cuối đường, một con bạch mã trắng ngần chậm rãi đi tới, trên lưng ngựa, Chu Hậu Chiếu mặc áo giáp màu vàng kim, thắt lưng đeo bảo kiếm long tuyền vẻ mặt hớn hở, tay che miệng, không nhanh không chậm kẹp bụng ngựa, đi về giữa quân trận.
Trong quân trận của vương sư Quân tâm sĩ khí đang rung chuyển bất an, chư tướng sĩ mở to hai mắt, nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi sớm chiều ở chung này, khuôn mặt quen thuộc ấy, khí chất cao quý quen thuộc đó, nụ cười ngả ngớn quen thuộc nơi khóe miệng kia.
Trước trận, các tướng sĩ sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, bỗng nhiên tuôn ra tiếng hoan hô vang tận mây xanh, tiếng hoan hô hỗn độn cuối cùng hóa thành tiếng hô chỉnh tề.
"Ngô hoàng uy vũ! Vương sư vạn thắng!"