Vương Thủ Nhân giương mắt nhìn về phía bắc xa xôi, ngữ khí bình thản mà kiên định: "Chu Thần Hào không về được, An Khánh có Tần Kham. Hắn hiểu ta, ta cũng hiểu hắn."
Tri kỷ không phải là mời khách ăn cơm, cũng không phải là uống rượu nói chuyện phiếm, ở hai đầi chiến trường mà vẫn ăn ý mới có thể nghiệm chứng được sự tồn tại của loại tình cảm này.
Vương Thủ Nhân cuối cùng cũng dẫn quân đội rách nát này ra khỏi thâm sơn Nhiêu Châu Giang Tây, xuất phát tới Nam Xương.
Không hổ là thiên cổ thánh nhân, đạo dụng binh của Vương Thủ Nhân quả thực có thể nói là biến hoá kỳ lạ, không thể nắm bắt.
Đại quân xuất phát, đồng thời vô số thám tử cũng đi trước tiềm nhập thôn trang thành trấn phụ cận Nam Xương, bắt đầu rải truyền đơn.
Ở phủ Cửu Giang dọa Chu Thần Hào không thể không lui binh đường vòng, Vương Thủ Nhân tựa hồ nếm được sự ngon ngọt của dư luận chiến và ngon ngọt, lần này cũng không ngoại lệ.
Trong truyền đơn Lần này, Vương thánh nhân lại dát vàng lênmặt mình, hắn xưng dưới trướng mình có ba mươi vạn đại quân, là tinh nhuệ từ vệ sở Hồ Quảng Phúc Kiến điều đến, phật cản giết phật, ma chặn giết ma, da trâu thổi lớn như vậy, cũng không biết Vương thánh nhân có đỏ mặt hay không.
Đêm khuya ngày mười tháng chín năm Chính Đức thứ ba, Vương Thủ Nhân dẫn một nhánh quân đội sứt mẻ gồn ba bốn vạn người, lặng lẽ xuất hiện ngoài thành Nam Xương.
"Lần này công thành, Vương mỗ chí tất phải giành được, mọi người bất luận quan văn hay là võ tướng, nghe ba tiếng trống mà không làm theo thì giết quân. Bốn trống mà chưa lên thành thì giết quan." Lệnh động viên Đằng đằng sát khí trước trận chiến khiến tất cả quan văn võ tướng đồng loạt biến sắc, nhìn sát khí không chút che giấu trong mắt Vương Thủ Nhân, mọi người cuối cùng cũng xác định được hgai vệc.
Thứ nhất, tên gia hỏa họ Vương nàykhông phải người lương thiện. Thứ hai, thằng chó này là nói thật.
Cũng không biết Vương Thủ Nhân có phải sớm đã có ý đồ giết hết đống quan văn còn không bằng phế vật này không, quân lệnh lần này có thể nói là thất đức đến cực điểm.
Nửa đêm thâm canh, bốn vạn quân đội lẳng lặng nghỉ ngơi nửa canh giờ dưới thành Nam Xương, theo tiếng quát khẽ của các Tổng kỳ, bách hộ và Thiên hộ trong đội ngũ, bốn vạn người lặng lẽ triển khai trận thế.
Trong trận thế Công thành, một đám quan văn mặt như đưa đám đứng hàng đầu, vẻ mặt tuyệt vọng chăm chú nhìn đầu tường dữ tợn như cự thú đằng xa.
Trong đêm tối Vươn tay không thấy năm ngón, Vương Thủ Nhân bình tĩnh hạ mệnh lệnh công thành.
Tiếng trống ầm ầm đột ngột vang lên trong đêm đen, vô số các tướng sĩ khiêng thang và thuẫn bài, trong tiếng hò hét như thủy triều ùa về phía thành Nam Xương.
Là một lần công thành chiến xuất kỳ bất ý lại dự mưu từ lâu.
Nếu mỗi người khi còn sống nhất định phải hoàn thành sứ mệnh nào đó mới được gọi là trọn vẹn, Vương Thủ Nhân lúc này đang hoàn thành sứ mệnh mà lịch sử giao cho hắn.
Trong đêm tối, Vương Thủ Nhân mở to đôi mắt sáng rực, lẳng lặng chăm chú nhìn tướng sĩ kéo dài tới mấy dặm đang xung phong liều chết về phía thành Nam Xương, giống một dòng nước lớn màu đen hung hăng vỗ vào bờ đê yếu ớt.
Vương Thủ Nhân tay án chuôi kiếm treo ở thắt lưng, vẻ mặt lạnh lùng, lại khó nén được kích động trong lòng.
Đánh hạ hang ổ phản tặc là công lao to lớn cỡ nào, hoàng đế tương lai sẽ phong thưởng hắn quan cao hiển hách như thế nào, những cái này hắn đều không nghĩ tới, hắn chỉ cảm thấy một loại cảm giác sứ mệnh thần thánh chưa từng có, đánh hạ Nam Xương, mau chóng kết thúc trận chiến tranh này, để bách tính thiên hạ khôi phục cuộc sống bình thường, đây tựa hồ là sứ mệnh mà thần phật giao cho hắn.
Hôm nay, lúc này, hắn tự viết một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho sứ mệnh của mình.
Trống trận vang vọng lan truyền trong đêm đen yên tĩnh, tiết tấu nhanh tới nhói tim khiến thiên địa giống như trở nên rung chuyển.
Thủy triều màu đen phấn đấu quên mình lao về phía tường thành Nam Xương, ba tiếng trống mà không tới hành, giết quân. Bốn cỗ mà không lên thành, giết tướng. Đây là quân lệnh của Vương Thủ Nhân cho các tướng sĩ. Tất cả tướng sĩ đều biết, quân lệnh này không phải tùy tiện nsoi ra, tên gia hỏa họ Vương này tâm ngoan thủ lạt, hắn thật sự sẽ làm được.
Tiếng hò hét như sơn băng địa liệt, phía sau từng đạo thủy triều vỗ về bờ đá, đốc chiến đội tay buộc khăn đỏ tay cầm cương nhận, mắt lộ hung quang, ai dám thụt kùi hoặc chạy trốn, cái chờ đợi hắn chính là một đao giữa mặt, không có tình cảm, không hề nương tay. Mà bên trong tường thành cao ngất phía trước lại là một công lao to lớn vươn tay ra là có thể chạm vào.
Vạn quân công thành, sát khí doanh dã. Thiên địa chấn động, núi sông dâng trào.
Từng chiếc thang công thành rất nhanh được đặt lên đầu tường Nam Xương, trong tiếng hò hét, khi các tướng sĩ phấn đấu quên mình trèo lên đầu tường, bọn họ mắt trợ tới sung huyết, vung cương đao trong tay, chuẩn bị liều mạng với phản quân thủ thành, một cảnh tượng trước nay chưa từng có trong chiến sử cổ kim xuất hiện trước mắt mọi người.
Đường phi ngựa trên đầu tường Nam Xương trống không, không ngờ một thủ quân cũng không nhìn thấy, đầu tường tứ phía đông tây nam bắc Nam Xương trống vắng hư vô, đại cờ của phản quân Ninh vương trước lầu quan sát đầu tường cũng chẳng có lấy một cái.
Các tướng sĩ trèo lên đầu tường ngây người, tiếng hò hét vang tít tận tầng mây im bặt, mọi người ngơ ngác nhìn thành lâu trước mắt, như lạc vào mây mù.
Đây căn bản chính là một tòa thành trì không có bố trí phòng vệ, chỉ cần các tướng sĩ nguyện ý, bọn họ hoàn toàn có thể nghênh ngang sải bước vào trong.
Tiếng trống trận thứ tư vang lên, tướng sĩ trên thành lâu hét lớn về phía quân trận ngoài thành: "Gõ cái gì mà gõ! Yên tĩnh đi! Con mẹ nó trên thành lâu căn bản không có ai!"
"Nam Xương, là của chúng ta!"
Tiếng Trống trận im bặt, sau một thoáng yên lạnh, đầu tường và ngoài thành bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ, trên đầu tường, vô số các tướng sĩ chuẩn bị dùng mạng đổi lấy phú quý vui sướng ôm nhau, cao giọng hò hét, phát tiết sự khẩn trương và kiên quyết vừa rồi chất chứa trong lòng.
Trong tiếng hô, cửa thành phía đông Nam Xương lặng lẽ mở ra, hai túc lão mặc áo vải quỳ gối giữa cửa thành rộng mở, kính cẩn lớn tiếng nói: "Bách tính thành Nam Xương cung nghênh vương sư bình nghịch."
Công thành chiến cuối cùng không ngờ không cần tốn nhiều sức đã chiếm lĩnh được hang ổ của Chu Thần Hào, kết quả này ngay cả bản thân Vương Thủ Nhân cũng không đoán được.
Nam Xương không phải thành trống không bố trí phòng vệ, Chu Thần Hào quyết chiến với vương sư triều đình, mặc dù điều động hơn nửa binh lực Nam Xương, nhưng vẫn để lại hơn một vạn thủ quân. Chỉ là Vương Thủ Nhân quá xem nhẹ sự thất đức của mình, hắn không biết uy lực của dư luận chiến v tâm lý chiến rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Thám tử lẻn vào thành Nam Xương trước đó để chiếm lĩnh thành Nam Xương đã lập, bọn họ cải trang thành bình dân bách tính đi khắp phố lớn ngõ nhỏ Nam Xương, nhân lúc phản quân tuần thành không chú ý liền dán mấy tờ thông báo, rải mấy tờ truyền đơn, không đến thời gian hai ngày, thành Nam Xương dưới tới đầu phố cuối ngõ, trên tới nha môn tri phủ và phủ Ninh vương đều biết Vương Thủ Nhân thổi da trâu rất lớn, biết hiện tại Ninh vương chiến sự bất lợi, mà triều đình thì đã tích tụ lực lượng bình định, ba mươi vạn đại quân ít ngày nữa là binh lâm dưới thành Lâm Nam.