Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 620: Đánh chiếm Nam Xương (1)




Chu Hậu Chiếu phất phất tay: "Những cái này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là... Tần Kham, mấy ngày nay hai mươi vạn đại quân trẫm giao cho ngươi, các ngươi ngươi đừng quên, trẫm đã là người ta sam sát, bị ám sát chết rồi."

Tần Kham và Chu Huy không có gì để nói.

Tâm tình có thể lý giải, thử nghĩ khi quyết chiến quân tâm rung chuyển, ngờ vực về sinh tử của hoàng đế, thì đương kim hoàng đế bỗng nhiên còn sống hiện thân trong quân trận, sĩ khí tướng sĩ bên ta trong nháy mắt trở nên tăng vọt, đối với tác dụng quyết chiến là không cần nói cũng biết, đương nhiên, cũng không loại trừ tâm tính thiếu niên của Chu Hậu Chiếu, chờ mong mình xuất hiện dưới tình cảnh vạn người chú ý, thân mặc kim giáp chiến y, chân giẫm tường vân bảy màu, hình tượng anh hùng đánh rắm một cái có thể khiến kẻ địch văng xa mười trượng, có thiếu niên lang bình thường nào mà không mong chờ?

Tần Kham nhíu mày, khom người nói: "Quyền vua giao, thần không dám không nhận, hai mươi vạn đại quân thần nguyện tạm thời tiếp quản thay bệ hạ mấy ngày, nhưng mấy ngày nay những công việc như điều khiển đại quân, bài binh bày trận, lương thảo đốc vận, xin bệ hạ..."

Chu Hậu Chiếu cười tủm tỉm phất tay: "Những cái này cũng không phải là trọng điểm."

"Bệ hạ, những cái này thật sự là trọng điểm!" Khuôn mặt Tần Kham có chút vặn vẹo, dữ tợn.

Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên chổng hai chân lên, lưng ưỡn thẳng, ngả người xuống giường mềm, khuôn mặt an tường, cả người ngay đơ.

"Trẫm là người chết, trẫm là người chết, trẫm là người chết..."

Mười tám tháng chín năm Chính Đức thứ ba, phản quân của Chu Thần Hào cách An Khánh hai ngày lộ trình, không khí đại doanh trong thành và ngoài thành An Khánh càng khẩn trương, thành trì hạ du Trường Giang trước nay luôn là vùng giao tranh c binh gia không khí chiến tranh dầy đặc, sát khí doanh dã.

Từng đạo quân lệnh đóng dấu "Ninh Quốc Công bình định phó tổng binh quan họ Tần" từ đại doanh giải khắp mấy tỉnh xung quanh, hiệu lệnh Chỉ huy sứ vệ sở các tỉnh các châu phủ cử binh cần vương, hợp tru phản nghịch.

Tất cả, tựa hồ chỉ đang chờ đợi trận quyết chiến trì hoãn đã lâu đó.

Tần Kham Lâm thời tiếp quản hai mươi vạn đại quân triều đình đứng trước bản đồ, ánh mắt hắn lại lướt qua An Khánh, từ từ di động sang phía tây.

Dĩ chính hợp, dĩ kỳ thắng, hiện giờ chính diện chiến trường không nghi ngờ gì nữa đã định ở An Khánh, như vậy, còn có một nhánh kỳ binh không?

Nhìn hai chữ "Nam Xương" viết giữa bản đồ, khóe miệng Tần Kham lộ ra nụ cười.

Kì binh vẫn iwr trong thâm sơn, lão đại của tốp kì binh này họ Vương, tên Thủ Nhân, trông thì giống thánh nhân, nhưng kì thực là yêu nghiệt.

Sở dĩ gọi hắn là Lão đại", đương nhiên không là vì Vương Thủ Nhân từ bỏ quan trường tiền đồ sáng lạn, chuyển sang lập trại làm sơn tặc.

Mấy ngày nay Vương Thủ Nhân dẫn hai vạn binh mã tứ xự hợp lại trốn vào thâm sơn phụ cận thành Nhiêu Châu, sau đó xuyên rừng gạt lá đánh du kích chung quanh.

Đánh du kích là chính nghiệp của Vương Thủ Nhân, xét thấy nội dung chính nghiệp này hơi buồn tẻ nhàm chán, Vương đại nhân quyết đoán lại làm thêm một nghề hụ, đó chính là nhặc rác.

Phàm là quân đội rải rác bị phản quân đánh tan hoặc là chạy trốn, vẫn trung thành với hoàng đế và vệ sở triều đình đều được Vương đại nhân không chút ghét bỏ nhặt về, tách ra đưa vào biên chế hỗn loạn rồi lại thống nhất, trong một tháng ngắn ngủi, nhân số quân đội dưới trướng Vương Thủ Nhân từ hai vạn nhanh chóng tăng lên gần bốn vạn.

Từ mười mấy người lăn lộn cho tới bây giờ thành bốn vạn, thật sự là thành tựu nhân sinh rất lớn, nếu Vương Thủ Nhân khi già viết hồi ký, hồi ký này quả thực có thể quy về loại "Chuyên tâm", hơn nữa không biết sẽ trở thành sách giáo khoa cho các đầu mục tạo phản.

Tàn quân được thu nạp rất nhiều, đồng thời cũng xen lẫn không ít quan viên một mình đào vong, ví dụ như tri phủ, thôi quan của một châu một phủ nào đó, thậm chí có cả thiêm Đô Ngự Sử, Thị Lang của bộ nào đó Nam Kinh, quản lý những thanh lưu thích xoi mói lại đồng thời ai nấy chỉ cao khí ngang này, thành vấn đề đau đầu nhất c Vương Thủ Nhân trong những ngày này.

Muốn tạo những quan nhi này thành đội cảm tử, đầu quấn khăn đỏ trùng kích kiểu tự sát về phía địch doanh ngoài núi, Vương thánh nhân đoán là những quan nhi này sẽ không đáp ứng.

Nhặt phế vật rách nát rồi muốn bán cũng không bán được, Vương Thủ Nhân cũng sợ, nhặt được những quan nhi chẳng biết làm gì chỉ biết bốc phét này, ở trong lòng hắn, những quan nhi này so với phế vật còn kém hơn.

Một nhánh quân đội nếu muốn có sức chiến đấu, thống nhất chỉ huy là yếu tố số một. Mấy ngày nay, các đại quan Vương thánh nhân nửa đường nhặt được mang tới cho hắn không ít phiền toái, luận chức quan, Vương Thủ Nhân là đinh cống tuần phủ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thời kì hòa bình chức quyền quả thật có thể so với khâm sai đại thần, nhưng mà ở thời kì chiến tranh mất đi liên hệ với triều đình, tuần phủ thật sự là không bắt mắt, đặc biệt là sau khi nhặt được một số quan nhi treo chứng xuông như Thị Lang, thiêm Đô Ngự Sử. Thượng tầng quân đội liền lâm vào tranh quyền đoạt lợi.

Sự thật chứng minh những người Vương Thủ Nhân nhặt được này không chỉ là phế vật, mà còn là tai họa.

Một nhánh quân đội mấy vạn người xâm nhập địch hậu, bất luận tiêu diệt bao nhiêu phản quân, thu phục bao nhiêu thành trì, chỉ dựa vào bốn chữ "Xâm nhập địch hậu" đã đủ để lưu danh sử sách, công lao hiển hách rồi, đối với quyền chỉ huy nhánh quân đội này, ai mà không thèm khát?

Khi Lục đục với nhau càng ngày càng nghiêm, thiên cổ thánh nhân Vương Thủ Nhân dùng hành động thực tế chứng minh hắn không phải là người lương thiện.

Hắn ở trước mặt tất cả đại quan, hạ lệnh quất tri phủ treo chức Nam Kinh Hộ bộ Thị Lang một trăm roi, cảnh tượng rất là bạo lực, hơn nữa khẩu vị đặc biệt nặng, nhìn một cái thôi là mặt đỏ tim đập.

Thị Lang bị quất đến chết, đồng thời Vương Thủ Nhân cũng nắm giữ quyền chỉ huy tuyệt đối đối với nhánh quân đội này, về phần sau khi bình định có bao nhiêu tấu chương phẫn nộ hạch tội hắn, hắn sẽ gặp phải bao nhiêu công kích và chửi rủa, những thứ này không phải nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.

Ở núi sâu không biết năm tháng, ngay cả bản thân Vương Thủ Nhân cũng không nhớ rõ mình phải chờ đợi trong núi rừng bao nhiêu lâu.

Một buổi sáng âm trầm mờ mịt hai gã thám tử được phái ra đã về núi.

Sau thời gian Nửa nén hương, tất cả tướng lãnh quan viên tụ tập cạnh Vương Thủ Nhân, ai nấy mắt nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ rách nát trước người Vương Thủ Nhân, trên bản đồ, hai chữ "Nam Xương" Hết sức bắt mắt.

"Thời cơ đến rồi!" Vương Thủ Nhân nghiêm mặt nói ra những lời này.

Ngũ Văn Định và Đái Đức Nhụ Bên cạnh thì vẻ mặt hưng phấn, bọn họ là người hiểu rõ ý đồ chiến lược của Vương Thủ Nhân nhất. Mấy ngày nay ăn gió uống sương, trốn trong thâm sơn không thấy ánh mặt trời chẳng phải chính là vì thời khắc này sao?

"Đại nhân muốn đánh Nam Xương?" Tất cả quan viên võ tướng hít một hơi lạnh.

"Đúng, ta muốn phá Nam Xương." Vẻ mặt Vương Thủ Nhân phi thường kiên định.

Các quan viên Lúc trước muốn hạch tội Vương Thủ Nhân sắc mặt lập tức trở nên khó coi, không ít người môi mấp máy, xem ra tựa hồ muốn đưa ra nội dung đàm phán như là "Chỉ cần ngươi không dẫn chúng ta đi tự sát tập thể, chúng ta có thể không hạch tội ngươi"

"Nam Xương là nơi kinh doanh trăm năm của Ninh vương, binh nhiều tướng mạnh, thủ vệ sâm nghiêm, lấy cái gì để công?" Ánh mắt quan viên hỏi vấn đề này nhìn Vương Thủ Nhân như nhìn thằng điên.

"Tấn công đêm." Vương Thủ Nhân trả lời ngắn gọn, thái độ đối đãi với phế vật Vương Thủ Nhân không thể cưỡng ép bản thân phải làm một cách ấm áp như gió xuân.

"Binh pháp viết: Năm thì công, mười thì vây, nhưng hôm nay binh sĩ thủ thành gấp mấy lần binh sĩ công thành, ngươi làm sao mà đánh hạ được Nam Xương?"

"Trước hôm nay phản quân gấp mấy lần chúng ta, nhưng sau hôm nay thủ quân Nam Xương tất sẽ chỉ có một vạn." Ngữ khí của Vương Thủ Nhân vẫn rất chắc chắn.

"Nhờ đâu mà thấy được?"

"Nghịch tặc Chu Thần Hào đã hạ quyết tâm quyết chiến với vương sư ở An Khánh, Lính Nam Xương đã dồn hết tới An Khánh, Nam Xương này là một tòa thành không. Chúng ta nhân cơ hội này mà tấn công, Nam Xương tất phát."

Vẻ mặt Mọi người kinh nghi bất định, rụt rè nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh mà cơ trí của Vương Thủ Nhân hồi lâu, cuối cùng dần dần khẳng định người này - không phải cố ý muốn dẫn bọn họ đi tự sát tập thể, thế là vẻ mặt mọi người dần dần dãn ra.

"Có tấn công Nam Xương hay không, bản quan cũng có một chút ngu kiến." Một đại quan vuốt râu chuẩn bị nói bốc nói phét.

Vương Thủ Nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cất bản đồ, rất không khách khí cắt ngang lời nói của vị quan viên này: "Đã biết là ngu kiến thì còn nói làm gì? Đêm nay giờ tý thổi cơm giờ sửu xuất phát rời núi, trong ba ngày binh tới dưới thành Nam Xương, trong hai canh giờ phải hạ được thành Nam Xương, nếu không các vị cùng Vương mỗ tuẫn quốc đi!"

"Nam Xương dù sao cũng là hang ổ của phản quân, Chu Thần Hào nếu dẫn quân về tiếp viện thì ứng đối thế nào?"