Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 617: Ám sát quỷ dị




Chu Hậu Chiếu ngây ra một thoáng, tiếp theo giận tím mặt, dùng sống dao đập lia lịa vào thị vệ đang chắn trước người hắn: "Các ngươi điếc hết rồi à? Trẫm nói là trẫm võ công cao cường, để trẫm tự xử lý đám cẩu tặc này! Tránh ra, tránh ra!"

Tần Kham cười khổ túm tay áo Chu Hậu Chiếu kéo ra sau, vừa kéo vừa nói: "Bệ hạ, lúc này đang là bắt ba ba trong rọ, đừng có khiến các tướng sĩ thêm phiền..."

Chu Hậu Chiếu bị Tần Kham kéo lảo đảo, cả giận nói: "Trẫm rất lợi hại đó."

"Lời này ngươi giữ lại khi nào động phòng với Lưu Lương Nữ thì nói."

"Trẫm võ công thiên hạ vô địch!"

"Vô địch thì càng phải có phong phạm của tông sư, bệ hạ đứng xa một chút, hò hét hù dọa chúng là được rồi."

Chu Hậu Chiếu làm ầm một hồi, túc sát chi khí trên bình địa loãng đi không ít, Tần Kham không khỏi cười khổ, tiểu hôn quân lúc nào mới chịu lớn nhỉ, trưởng thành làm làm một đại hôn quân khiến cho người ta bớt lo?

Khi Chu Hậu Chiếu đang tức giận kiễng chân mắng Tần Kham, thì thích khách xung phong liều chết cũng xảy ra tình trạng.

Tình trạng này thật sự là khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Các thích khách che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy sát khí, khi chỉ còn cách chỗ Chu Hậu Chiếu vài chục bước, thân hình các thích khách đều khựng lại, trong ánh mắt dày đặc sát ý bỗng nhiên lộ ra một loại ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, trong con ngươi vốn không hề có sinh cơ nháy mắt hiện lên các loại cảm xúc phức tạp như xấu hổ, hoảng sợ, chật vật và thống khổ, ngay cả tay đang cầm đao kiếm cũng bất tri bất giác rủ xuống, ôm chặt bụng mình, cước bộ mạnh mẽ cũng trở nên chậm chạp lảo đảo.

Các quan binh bao vây các thích khách, đang định tiêu diệt cũng ngây ra, bọn họ không nắm được tình trạng của các thích khách, cho rằng các thích khách sắp phát đại chiêu, quan binh vốn chuẩn bị đao mâu đâm chém đều lui về phía sau một bước, kinh nghi bất định nhìn chằm chằm các thích khách, vẻ mặt tràn ngập đề phòng.

Chu Hậu Chiếu bị Tần Kham túm thì cũng không làm loạn nữa, thấy các thích khách cho bộ dạng như vậy, lửa giận vừa bình ổn lập tức lại vụt lên cao.

"Ê, các ngươi có ý gì? Chu Thần Hào muốn ám sát trẫm, khua chiêng gõ trống để người trong thiên hạ đều biết, các ngươi phụng mệnh đến ám sát, thân thủ lại lỏng lẽo không ra gì như vậy, các ngươi là đang làm nhục ta à? Giết người cũng không chịu chuyên tâm mà giết, tương lai còn có tiền đồ gì?"

Các thích khách không có ai lên tiếng, nhưng vẻ thống khổ trong ánh mắt lại càng lúc càng đậm, miễn cưỡng chống đỡ đi thêm được mấy bước thì ngay cả tay chân cũng trở nên run rẩy, ai nấy nghiến răng kèn kẹt, cũng không biết bọn họ lúc này đang phải chịu đựng thống khổ như thế nào.

Đây thật sự là một hồi ám sát rất quỷ dị, có thể nói là cổ kim hiếm thấy.

Hiện tại không chỉ là Chu Hậu Chiếu, ngay cả Tần Kham thấy cũng ngây người.

Các thích khách hồn nhiên không để ý tới tuyệt cảnh bốn bề thọ địch, cắn răng chậm rãi bước từng bước về phía mục tiêu ám sát của bọn họ, trong ánh mắt khẳng khái tuyệt nhiên chịu chết xem lẫn một chút bi phẫn, nhìn thấy thật sự khiến người ta chua xót không thôi.

Bỗng nhiên, hai chân đang kẹp chặt của một thích khách run lên mấy cái, tiếp theo quần đen của thích khách lập tức bị một loại chất lỏng vàng vàng, rất là kinh tởm nhuộm dần, phạm vi nhuộm từ từ mở rộng, thậm chí từng giọt từng giọt, cuối cùng là từng bãi lưu lại trên mặt đất, theo cước bộ gian nan di động, phía sau để lại từng dấu chân ghê tởm màu vàng.

Giống như là phóng ra tín hiệu vậy, các thích khách còn lại cũng đều làm theo, hạ thân của mỗi người đều biến sắc, trong bước chân di động, hơn mười dấu chân vàng vàng khiến mọi người ngây ngốc.

Ngay sau đó, một mùi thối tanh lấy các thích khách làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía. Mà các thích khách thì vẫn bất khuất vung đao về phía Chu Hậu Chiếu, gian nan bước tới.

" Đây là tình huống gì?" Tần Kham vẻ mặt đờ đẫn lẩm bẩm nói.

Chu Hậu Chiếu cũng vẻ mặt đờ đẫn, đột nhiên cả người giật thót, sắc mặt nhanh chóng sung huyết, đỏ lên.

"Quá đáng quá rồi! Cẩu tặc Chu Thần Hào dám làm nhục trẫm." Chu Hậu Chiếu chỉ vào các thích khách mắng to: "Ngươi phái thích khách võ công cao cường đến ám sát trẫm, trẫm dù chết cũng chịu, nhưng phái một đám cứt đái đến làm trẫm ghê tởm là có ý gì? Hả? Ý gì?"

Tần Kham thở dài: "Trước khi ám sát ngay cả chuẩn bị cơ bản nhất cũng không làm tốt, quả thật là quá bất kính, thần cũng nhìn không được."

Trong mắt Chu Hậu Chiếu lệ quang ẩn hiện, buồn bã nói: "Trẫm biết rồi, Chu Thần Hào không phải muốn ám sát trẫm, hắn là là muốn chọc cho trẫm tức chết, trẫm hiện tại sắp tức đến chết rồi."

Tần Kham trong đầu nhanh chóng tìm từ để an ủi Chu Hậu Chiếu, nhưng tìm một lúc, lại buồn bã thở dài, bỏ cuộc.

Chuyện này thật sự là không tìm thấy lý do để an ủi, nói như thế nào cũng đều cực kỳ quỷ dị và ghê tởm.

Tay phải giơ lên, Tần Kham vẻ mặt lạnh lùng hạ mệnh lệnh cuối cùng cho tướng lãnh bên ngoài.

Trong mắt Tướng lãnh chợt lóe hung quang, lớn tiếng quát: "Bắt toàn bộ, bắt sống."

Ầm!

Một tấm lưới lớn làm bằng gân trâu đã chuẩn bị trước phô thiên cái địa úp vào đầu các thích khách.

Vẻ tuyệt vọng và bi phẫn trong ánh mắt của các thích khách càng nồng đậm, không cam lòng nhìn nhau, sau đó cắn gãy răng, trong mấy cái hô hấp, khóe miệng các thích khách còn sống đều chảy ra máu đen xì, sau đó đều ngã xuống đất mà chết.

Những người này là tử sĩ chân chính, bọn họ tuyệt đối sẽ không để kẻ địch bắt sống.

Ám sát từ bắt đầu đến kết thúc, tổng cộng chỉ khoảng nửa nén hương, các thích khách chỉ đi được mấy chục bước.

Người tính, trời tính, cơ quá tính hết rồi, kết cục đã dc chú định.

Tống Dịch Ân ngơ ngác quỳ gối, nhìn trận ám sát như trò khôi hài, vẻ mặt biến hóa ngàn vạn, hai má giật giật, không biết là khóc hay cười.

Chu Hậu Chiếu trầm mặc nhìn thi thể các thích khách nằm đầy đất một thoáng, thở dài, xoay người nhìn Tống Dịch Ân, Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nói: "Tống Dịch Ân, ngươi mặc dù vào một khắc cuối cùng đã tỉnh ngộ, nhưng trẫm vẫn không thể tha cho ngươi được, ban cho ngươi ba thước vải trắng, ngươi tự sát, niệm tình ngươi thật sự có nỗi khổ, trẫm ban thưởng cho chín tộc của ngươi không bị tru."

Tống Dịch Ân nước mắt rơi như mưa, chậm rãi dập đầu lạy Chu Hậu Chiếu ba cái, khóc nói: "Tội thần tạ ơn."

Trên đường về thành, đội ngũ hết sức im lặng, Chu Hậu Chiếu ngơ ngác không biết đang nghĩ gì.

Đinh Thuận không biết lủi ra từ lúc nào, hạ thấp giọng nói: "Công gia, đoạn cuối cùng của các thích khách hôm nay là ngài an bài à?"

Tần Kham hung hăng lườm hắn một cái: "Nói bậy! Ta mà nhàm chán vậy à?"

Đinh Thuận ngạc nhiên nói: "Thế thì quái thật, nếu không phải Công gia âm thầm thiết kế, ai lại lừa các thích khách tới mức đó, thuộc hạ nhìn từ xa mà cũng thấy bất nhẫn, hận không thể đi lên để họ chém mấy đao."

Tần Kham lẩm bẩm nói: "Nam nhân đều là tiện nhân, lời này quả nhiên đúng."

Đinh Thuận yên lặng đi sau lưng Tần Kham một đoạn, bỗng nhiên cả người khựng lại, giật mình thất thanh nói: "Ta biết! Nhất định là..."

Tần Kham bỗng nhiên quay đầu cắt ngang lời hắn: "Câm miệng! Trên đời chỉ có một mình người là thông minh à?"