“.. Thần nói núi Thiên Trụ và bệ hạcó thân phận tương đương, là vì Hán Vũ Đế nam tuần đến đây, đã dựng đài tế nhạc trên núi, cũng phong núi này là 'Nam nhạc', cách gọi Nam Nhạc này cho tới tận thời Tùy Đường mới sửa thành Hồ Quảng Hành Sơn, thế là về sau núi Thiên Trụ luôn được dân gian gọi à 'Vạn Tuế sơn', thần mong bệ hạ đồng thọ với núi này."
Đúng là người đọc sách, vỗ mông ngựa không dấu vết, lực độ vừa chuẩn, Chu Hậu Chiếu quả nhiên là được vỗ cho mặt mày hớn hở, vui đến nỗi mắt híp lại thành đường chỉ."
" 'Vạn tuế sơn' ? Ha ha, tốt! Trẫm là vạn tuế, nó cũng vạn tuế, Tống khanh nói không sai, núi này hợp với thân phận của trẫm càng tăng thêm sức mạnh, có điều nếu trẫm là hoàng đế, cũng muốn ban thưởng một cái tên cho núi này."
Tống Dịch Ân vội vàng hỏi: "Núi này có thể được bệ hạ ban tên, chính là vinh hạnh thiên cổ của nó, không biết bệ hạ muốn ban tên gì?"
Nụ cười của Chu Hậu Chiếu lại trở nên có chút lạnh lùng: "Trẫm ban cho nó cái tên là núi Trừ Ân, Tống khanh thấy thế nào?"
Tống Dịch Ân cả người run lên, sắc mặt xoẹt một cái trở nên trắng bệch, đột nhiên ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Chu Hậu Chiếu, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Tần Kham bước về phía trước một bước, cười cười giảng hòa: "Chu Thần Hào mưu nghịch, bệ hạ sắp quyết chiến với Chu Thần Hào ở An Khánh, vương sư uy vũ tru trừ phản nghịch, không ứng với hai chữ 'Trừ Ân" sao? Cái tên bệ hạ ban rất tốt, chính là phần thưởng tốt bình định phản nghịch, thần rất đồng ý."
Chu Hậu Chiếu liếc Tần Kham một cái, cười nói: "Vẫn là Tần Kham hiểu rõ lòng trẫm."
Tống Dịch Ân thở phào như hư thoát, lau mồ hôi lạnh trên mặt, cố rặn ra nụ cười: "Núi Trừ AAn, quả nhiên là cái tên rất hay, bệ hạ sắp bình định phản nghịch, thần chúc mừng bệ hạ."
Chu Hậu Chiếu gật đầu, như có thâm ý nói: "Thiên bất tàng ân, thiên bất dung ân, dưới càn khôn xán lạn của trẫm, yêu ma quỷ quái có thể trốn được tới lúc nào? Chung quy vẫn bị trẫm trừ bỏ."
Tống Dịch Ân lại ngây người, mồ hôi lạnh lại túa ra.
Chu Hậu Chiếu cười hắc hắc, trên vẻ mặt lại không nhìn ra một manh mối nào, thoai mái bước lên trước.
Tống Dịch Ân ngây người tại chỗ một lát. Sau khi cân nhắc trái phải mới do dự phán đoán những lời vừa rồi của Chu Hậu Chiếu quả thật là lời vô tâm, sau đó mới thất hồn lạc phách tiếp tục đi theo sau lưng Chu Hậu Chiếu.
Đoàn người đi rất lặng lẽ, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng và chim kêu trong núi.
Không biết đi được bao lâu. Phía trước đã là sườn núi Thiên Trụ, xuất hiện một khoảng đất bằng nhỏ, bối phía lại là quái thạch lởm chơm, có xanh um tùm.
Chu Hậu Chiếu và Tần Kham đi song song, giương mắt nhìn thấy khối đất bằng đó, hai người lặng lẽ nhìn nhau một cía.
Hẳn là nơi này rồi, vừa có quái thạch che dấu vết, lại có đất bằng để tùy ý chém giết, tiến có thể ám sát vua, một kích thành công, lùi thì có thể trốn vào thâm sơn, không lưu dấu vết. Nơi này trời sinh chính là chỗ tốt để ám sát.
Không khí trong Đội ngũ trở nên quỷ dị, cước bộ của Chu Hậu Chiếu và Tần Kham chậm lại, thân hình các thị vệ đi theo cũng bất giác trở nên căng cứng, hai gã thị vệ cước bộ chậm lại, cố ý mà như vô tình kẹp Tống Dịch Ân ở giữa.
Sát khí, giống như một đoàn không khí mùi máu tươi mùi máu tươi, dần dần lan ra trong đội ngũ.
Sắc mặt Tống Dịch Ân càng tái nhợt, cước bộ lảo đảo, vừa đi vừa run như bệnh nhân trúng gió.
Tần Kham khoanh tay trước ngực, như vô tình làm ra một thủ thế.
Cước bộ có chậm đến mấy thì cuối cùng vẫn tới đích.
Khi Chu Hậu Chiếu và Tần Kham cách chỗ đất bằng chỉ có mấy chục bước thì bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rầm, sau đó thì là thanh âm vô số cương đao rời vỏ.
Hai người ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Tống Dịch Ân cả người run rẩy quỳ trên sờn núi, các thị vệ thì vẻ mặt khẩn trương kề cương đao lên cổ hắn.
Nhìn thấy bộ dạng như lâm đại địch của các thị vệ, trong nháy mắt này, Tống Dịch Ân tựa hồ hiểu cả.
Cười một tiếng sầu thảm, Tống Dịch Ân cúi đất sát đất khóc nói: "Tội thần Tống Dịch Ân cô phụ thánh ý, cô phụ hoàng ân, trước khi xin bệ hạ ban chết, tội thần cả gan xin bệ hạ mau mau xuống núi về doanh!"
Chu Hậu Chiếu và Tần Kham kinh ngạc nhìn nhau, vẻ mặt Chu Hậu Chiếu trở nên có chút cảm khái, ngữ khí hết sức đạm mạc vô tình.
"Tống Dịch Ân, ngươi vì sao không để trẫm bước nốt mấy chục bước còn lại?"
Tống Dịch Ân cả người run lên, cười thảm nói: "Thì ra bệ hạ sớm đã có bố trí, tội thần nhắc nhở chỉ là thừa, tội thần không có gì để nói, chỉ cầu được chết."
Tần Kham chậm rãi bước về phía trước một bước, lạnh lùng nói: "Tống Dịch Ân, nói cho ta hay, ngươi vì sao đột nhiên quyết định dừng cương trước bờ vực?"
Tống Dịch Ân khóc nói: "Tội thần gian khổ học tập mười mấy năm, mỗi ngày đọc sách đều thấy quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, tội thần sau khi làm quan thì nhận hối lộ, cũng từng qua ức hiếp bách tính, chiếm đất cưỡng bức con gái nhà lành, nhưng muốn ta hành thích vua... Tội thần thật sự không làm được, cho dù chín tộc đều chết dưới đao Chu Thần Hào thì thần cũng không làm được."
Tần Kham điềm nhiên nói: "Ngươi cho rằng lúc này lên tiếng nhắc nhở thì có thể giữ được tính mạng sao?"
Tống Dịch Ân tuyệt vọng cười nói: "Ngày Tội thần bị Chu Thần Hào hiếp bức thì đã hết muốn sống rồi, tội thần tự biết không có cơ hội được sống, vừa rồi lên tiếng nhắc nhở, tội thần chỉ là muốn trước khi chết, tận một phần tấm lòng trung thành với vua cuối cùng của ta, bù đắt cho hơn mười năm đọc sách thánh hiền mà thôi."
Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Ngươi dụ dỗ trẫm tới chỗ tuyệt tử, còn có mặt mũi nói tới tấm lòng trung thành với vua cùng trẫm à? Tống Dịch Ân, sách thánh hiền của ngươi đọc tới bụng chó đi."
"Tội thần tội đáng chết vạn lần, xin chờ bệ hạ xử lý."
Tần Kham thở dài, giương mắt nhìn bình địa bị quái thạch bao bọc bốn phía.
Sờ tay vào ngực, Tần Kham trong lòng trong lòng lấy ra lệnh tiễn, châm dây dẫn rồi đột nhiên ném lên trời.
Tiếng rít thê lương nổ tung trên không, trong nháy mắt pháo hoa bắn ra, sát ý giống như sương mù dày đặc lan ra tứ phía.
Tên lệnh là tín hiệu, là mệnh lệnh thu lưới. Tần Kham vào triều đường nhiều năm, cũng tranh đấu gay gắt với các lão hồ li trong triều nhiều năm, dưới điều kiện tiên quyết nắm giữ tiên cơ, nếu ngay cả mấy thích khách sát thủ cũng không xử lsy được, hai kiếp làm người chẳng phải là sống đến bụng chó sao?
Tên lệnh nổ vang trên đất trống, đồng thời phía sau đống quái thạch bỗng nhiên xuất hiện hơn ba mươi thích khách áo đen che mặt, tay cầm dao sắc.
Tống Dịch Ân quỳ xuống trước khi Chu Hậu Chiếu sắp đi vào vòng mai phục, các thích khách trốn trong chỗ khuất đều nhìn thấy, biết rõ tình thế có biến, mà Tần Kham thì tay tung tên lệnh, cũng càng chứng thực suy đoán của bọn họ là chính xác.
Chẳng có thời gian nghĩ vì sao tình thế tách rời khỏi kế hoạch đã định, các thích khách mất tiên cơ chỉ có thể hiện thân trước, tay cầm cương đao lợi nhận đằng đằng sát khí xung phong liều chết tới Chu Hậu Chiếu và Tần Kham.
Nhưng mà, các thích khách vừa hiện thân, bốn phương tám hướng bình địa bỗng nhiên truyền ra tiếng hò hét như sơn băng địa liệt, các thích khách ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn thì thấy trên sườn núi vô số thân ảnh ùa ra, liếc qua thì thấy không ngờ không dưới ngàn người.
Một tướng lãnh Cầm đầu mặc áo giáp màu đen, ánh mặt trời chiếu lên lấp lánh sáng, uy vũ như thiên thần hạ phàm.
" Thích khách Lớn mật, dám ám sát thánh quân, tội đáng tru diệt cửu tộc, còn không mau mau buông binh khí thúc thủ chịu trói!"
Hơn ngàn tướng sĩ đồng thanh hét to: "Buông binh khí, thúc thủ chịu trói."
Tiếng hò hét Tràn ngập sát ý khiến chim chóc trong rừng bay tán loạn.
Đây là quân trận chính quy, chỉ là sát khí trong quân trận tựa hồ đã có thể phá hủy tất cả mọi thứ trên đời.
Chỉ có các thích khách giống như là không hề sợ hãi, sau khi thân hình hơi khựng lại một chút thì vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa ùa về phía Chu Hậu Chiếu.
Bọn họ là tử sĩ, ám sát lần này vốn chính là một việc chịu chết, chỉ cần có thể hoàn thành sứ mệnh, chết kiểu nào bọn họ cũng không quan tâm.
Thấy thích khách vẫn lao về phía Hoàng thượng, tướng lãnh trong quân trận giận dữ, rút kiếm giơ về phía trước: "Bắn tên!"
Vù vù vù!
Một trận mưa tên ngợp trời như phô thiên cái địa trút về phía các thích khách.
Từng tiếng rên trầm thấp vang lên, hơn mười thích khách vừa bước ra được mấy bước đã trúng tên ngã xuống.
Các thích khách Còn sống có thể nói là dũng mãnh không sợ chết, vẫn xung phong liều chết về phía Chu Hậu Chiếu.
Các thị vệ bên cạnh Chu Hậu Chiếu đồng loạt tiến lên, dùng thân hình che cho Chu Hậu Chiếu. Cùng lúc đó, quân trận ngoài bình địa cũng phát động, cắt đứt đầu đuôi của hơn mười thích khách còn lại, chắn giữa đường núi chật hẹp.
Chu Hậu Chiếu rất là hưng phấn, đây không phải là diễn võ trong cấm cung, mà là chém giết thật sự, Chu Hậu Chiếu từ nhỏ đã thượng võ lập tức thấy hưng phấn.
Thình lình giật lấy cương đao của một thị vệ bên cạnh, Chu Hậu Chiếu rất hữu mô hữu dạng chém một đao vào khoảng không, sau đó ngửa mặt lên trời cuồng tiếu hai tiếng.
"Tránh ra cho trẫm! Cẩu tặc dám ám sát trẫm, không cần các ngươi hộ giá, trẫm một mình cũng có thể giết sạch chúng."
Đạo ý chỉ này thật sự là rất không uy nghiêm, bởi vì ở đây tất cả mọi người đều chẳng ai buồn nhúc nhích, ngược lại che cho Chu Hậu Chiếu càng kín hơn.