Ám sát Quỷ dị khiến mọi người trong lòng rất nghi ngờ, nhưng mà các thích khách toàn bộ bị giết hoặc tự sát, không lưu lại một người sống, nghi ngờ có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể là nghi ngờ.
Thực sự hiểu rõ nhưng lại giả vờ hồ đồ thì chỉ có Tần Kham và Đinh Thuận.
Là lão bộ hạ đi theo Tần Kham nhiều năm, Những bí mật của Tần Kham Đinh Thuận biết rất rõ, rất nhiều chuyện không nên để người khác biết còn là Đinh Thuận tự tay giúp hắn làm, người thế này mà hiện tại vẫn còn sống, hơn nữa số làm quan xuôi gió xuôi nước, sống vô cùng dễ chịu, không bị thủ trưởng vô lương diệt khẩu, điều này chứng tỏ nhân tính của Tần Kham sáng rực cỡ nào.
Cũng như khi đi, nhóm Chu Hậu Chiếu rất lặng lẽ về đại doanh An Khánh.
Từ tiếp cận đại doanh đến tiến vào soái trướng, Chu Hậu Chiếu căn bản không lộ diện, soái trướng vào soái trướng, trung quân soái trướng tức thì bị thị vệ của hoàng đế bao vây, đao rời vỏ tay lên dây, bất kỳ ai cũng không được phép tiếp cận, ngay cả huân quý và các tướng lĩnh cao cấp trong quân cầu kiến cũng bị các thị vệ lạnh lùng chắn ngoài trướng.
Một cỗ cảm xúc cổ bất an như ôn dịch lan ra trong đại doanh An Khánh, lời đồn theo đó mà sinh.
Trong đại doanh phản quân Cách An Khánh trăm dặm, Chu Thần Hào nhận được tin tức ngồi trên ghế ngẩn người, vẻ mặt nổi lên vẻ hoài nghi.
Mưu sĩ Lưu Dưỡng Chính thì vẻ mặt mừng như điên, hưng phấn đi đi lại lại trong trướng.
"Đây là trời giúp Vương gia rồi, đệ tử chúc mừng Vương gia sắp thành nghiệp lớn."
Lý Sĩ Thực ngồi dưới Chu Thần Hào, vẻ mặt cũng như Chu Thần Hào, vẻ mặt Lý Sĩ Thực không có nửa phần vui sướng, ngược lại do dự không thôi.
Chu Thần Hào nhìn Lưu Dưỡng Chính một cái, sau đó quay sang nhìn Lý Sĩ Thực, trầm giọng nói: "Lý tiên sinh có kiến giải gì?"
Lý Sĩ Thực suy nghĩ một lát, lắc đầu cười khổ: "Việc này là thật hay giả thì rất khó phân biệt, Chu Hậu Chiếu quả thật bị Tống Dịch Ân dụ ra khỏi doanh, cũng quả thật đã lên núi Thiên Trụ, hơn nữa khi về doanh thì thị vệ của hoàng đế dáng vẻ hốt hoảng, nghe nói xa liễn của Chu Hậu Chiếu sau khi về An Khánh thì từ cửa doanh mà vào, trực tiếp chạy đến cửa trung quân soái trướng, bất kỳ ai cũng không thể nhìn trộm hay tiếp cận, nói cách khác, trừ thị vệ bên cạnh hắn, không có ai chính mắt nhìn thấy Chu Hậu Chiếu, hoặc là nói, không có ai nhìn thấy Chu Hậu Chiếu còn sống trở về."
Lưu Dưỡng Chính hưng phấn bổ sung: "Hơn nữa Chu Hậu Chiếu sau khi về doanh cũng không lộ diện, bốn phía soái trướng bỗng nhiên gia tăng thủ vệ, đề phòng rất sâm nghiêm, thị vệ của hắn thì lại như lâm đại địch, nghe nói ngay cả Bảo Quốc công Chu Huy cầu kiến cũng bị thị vệ cản lại. Vương gia, cộng những tình huống này lại, đệ tử dám dùng đầu đảm bảo, Chu Hậu Chiếu nhất định đã xảy ra chuyện, hiện tại chỉ là sợ quân tâm bất ổn, tin tức này bị giấu đi, giữ kín không nói ra thôi."
"Thật... vậy sao?" Chu Thần Hào nhíu mày, lâm vào suy tư và do dự.
Lý Sĩ Thực thở dài, nói: "Vương gia, ta cũng cảm thấy việc này có chứa huyền cơ khác."
Chu Thần Hào cả kinh: "Xin Chỉ giáo cho?"
"Quá thuận, Vương gia, việc này từ bắt đầu đến kết thúc, quá thuận lợi, cơ hồ vô kinh vô hiểm, không gió không sóng, Tống Dịch Ân lừa Chu Hậu Chiếu ra khỏi doanh, mai phục bố trí ở núi Thiên Trụ một kích là trúng, Vương gia chẳng lẽ không cảm thấy tất cả thuận lợi tới bất khả tư nghị sao?"
Lưu Dưỡng Chính cười lạnh nói: "Thuận lợcủa chẳng phải chứng tỏ Vương gia lần này chính là thuật thiên ý mà đi, có trời cao giúp đỡ sao? Chẳng lẽ Lý tiên sinh cho rằng nhất định phải sắp thành lại bại thì mới hợp ý?"
Lý Sĩ Thực lạnh lùng nói: "Sự tình liên quan tới quân quốc đại sự, phải cẩn thận. Tử sĩ được phái ra không ai sống sót mà về, Tống Dịch Ân cũng không thấy bóng dáng, việc này thật sự là chết không đối chứng, không có ai tận mắt thấy Hậu Chiếu còn sống, nhưng mặt khác, chẳng lẽ có người chính mắt nhìn thấy Chu Hậu Chiếu đã chết ư?"
Lưu Dưỡng Chính nghẹn lời, đây đúng là một chuyện chết không đối chứng, thật giả khó phân biệt.
Chu Thần Hào lại lâm vào lựa chọn khó khăn, sự sống chết của Chu Hậu Chiếu đã thành mấu chốt thành bại nghiệp lớn của hắn, nhưng đáp án c vấn đề mấu chốt này lại như sương mù dày đặc, khó bề phân biệt, khiến cơn tức trong bụng hắn không thể phát tiết.
Lý Sĩ Thực nói tiếp: "Vương gia thử nghĩ xem, Chu Hậu Chiếu chẳng lẽ thực sự ngu xuẩn như vậy, bị hai ba câu nói của Tống Dịch Ân là cuống cười rời khỏi đại doanh tới núi Thiên Trụ đi săn? Cho dù Chu Hậu Chiếu thật sự ngu, Tần Kham bên cạnh hắn lại không ngu, người này từng đã giao thủ với Vương gia ở kinh sư, Vương gia phải ăn quả đắng không lớn không nhỏ dưới tay hắn, Tần Kham chẳng lẽ không hoài nghi bên trong có vấn đề? Hắn chẳng lẽ sẽ trơ mắt nhìn hoàng đế đâm đầu vào bẫy? Nếu nói việc này bên trong có khúc chiết, Chu Hậu Chiếu rời doanh bị Tần Kham hoặc f đại thần khác ngăn cản, ta còn có thể tin Chu Hậu Chiếu quả thật đã bị ám sát mà chết, vấn đề là chuyện này tiến hành quá thuận lợi, từ đầu tới cuối hành văn liền mạch lưu loát, ta không thể không hoài nghi bên trong có huyền cơ..."
Mọi người Trong trướng lâm vào trầm mặc, sau một hồi, bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm rụt rè.
"Có lẽ... Chu Hậu Chiếu là giấu những đại thần như Tần Kham lén rời doanh đi săn thì sao? Dù sao, hắn là tiểu hôn quân ai cũng công nhận, làm ra chuyện khác người thì cũng không có gì là lạ."
Mọi người quay đầu lại nhìn, người vừa lên tiếng là đại tướng Lăng Thập Nhất của phản quân.
Chu Thần Hào bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng nói: "Lăng tướng quân, chuyện ám sát Chu Hậu Chiếu là giao cho ngươi bố trí, ta hỏi ngươi, người ngươi phái ra có thể tin được không? Bọn họ có nắm chắc dồn được hôn quân vào chỗ chết hay không?"
Lăng Thập Nhất nhếch miệng cười, nói: "Bọn họ đều là tử sĩ Vương gia nuôi dưỡng nhiều năm, luận về trung tâm, luận võ về công, bọn họ đương nhiên đáng tin, không chỉ như vậy, trước khi bọn họ đi, mạt tướng còn mời được một vị cao nhân tương trợ, vì thế mạt tướng cảm thấy mười phần có chín là ám sát được hôn quân."
Chu Thần Hào ngẩn người, tiếp theo nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui.
Đại sự Như vậy, Lăng Thập Nhất này không ngờ tự tiện làm chủ sửa mệnh lệnh của hắn, sau đó cũng không bẩm báo với hắn, sơn tặc quả nhiên là sơn tặc, theo hắn nhiều năm như vậy vẫn không hiểu quy củ.
"Ngươi mời cao nhân nào tương trợ?"
Lăng Thập Nhất hưng phấn nói: "Vương gia có còn nớ thủ lĩnh tạo phản Phách Châu Đường Tử Hòa không?"
" Nữ đầu lĩnh phản tặc đó á?"
"Chính là nàng ta, sau khi Phách Châu bị triều đình phá, Đường Tử Hòa bị quan binh bắt, lại đào thoát được trên đường bị áp giải về kinh sư, mấy ngày trước không biết vì sao, Đường Tử Hòa không ngờ xuất hiện ngoài phủ Cửu Giang, hơn nữa độc công giết người trong vô hình hết sức cao, mạt tướng thấy nhân tài hiếm có, liền mời nàng ta cùng tiến hành việc ám sát hôn quân, Đường Tử Hòa vui vẻ đáp ứng, có một tay công phu của nàng ta, cộng với hơn ba mươi tử sĩ võ công cao cường, dưới sự hữu tâm tính vô tâm, mạt tướng cảm thấy Chu Hậu Chiếu chắc khó mà sống sót."
Mọi người trong trướng đều kinh hãi, Chu Thần Hào nhíu mày: "Đường Tử Hòa thật sự có bản sự như vậy sao?"
Lực lượng của Thần tượng là vô cùng, Lăng Thập Nhất vỗ ngực bùm bụp.
"Mạt tướng dám cam đoan, Chu Hậu Chiếu này nhất định đã chết, chết tới không thể chết lại được nữa, Với công phu dụng độc của Đường Tử Hòa, quả thực f quỷ thần khó lường, trong phạm vi một trượng đừng nói là người, ngay cả bọ chó cũng sẽ miệng phun máu tươi mà chết, Đường Tử Hòa đi qua đau thật sự là nơi đó không còn một ngọn cỏ."