Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 616: Thiên không ẩn ác ý (1)




Tống Dịch Ân đi đi lại lại trước cửa đại doanh An Khánh, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt mang theo mấy phần tuyệt vọng, không biết ở ngoài doanh đi lại bao nhiêu vòng, vẫn trù chừ không muốn bước vào.

Tống Dịch Ân là tiến sĩ tam giám năm Hoằng Trị thứ tám, tiến sĩ tam giác gọi là "Xuất thân tứ đồng tiến sĩ", trong khoa khảo, phàm là trúng tuyển tam giáp, thành tích xem như rất kém cỏi, thuộc về nhân vật lót giày trong tiến sĩ, còn lâu mới phong quang bằng thứ cát sĩ, công tác triều đình phân phối cho tiến sĩ tam giáp cũng không tốt, thủ quan địa phương là không thể, đó là nhị giáp đầu giáp mới có cơ hội được phân, muốn làm thủ quan địa phương, cho dù là đầu giáp nhị giáp cũng phải chịu khổ ở Hàn Lâm viện mấy năm để kiếm tư lịch.

Công tác Triều đình phân cho tiến sĩ tam giáp đại thể đều là một số phụ quan, nếu là kinh quan, phần lớn là ti khố, chủ sự, nếu là quan địa phương thì phần lớn là thôi quan phủ nào đó, loại công tác này đã không có màu, lại còn mỗi ngày phải chịu nhịu hứng nước bọt của thủ trưởng.

Tống Dịch Ân cũng với tiến sĩ tam giáp, nhưng hắn lại là tri phủ Nam Trực Đãi Trị Châu.

Nếu luồn cúi hối lộ cũng coi như một loại bản sự, chức tri phủ của Tống Dịch Ân chính là dựa vào bản sự của hắn mà tanh được.

Làm quan cũng như làm buôn bán, có lời cũng có lỗ. Đầu tiên phải có một đống bạc, hối lộ thượng quan, hối lộ Lại bộ, hối lộ tất cả người có khả năng ngăn cản tiền đồ của mình, thế là, tiến sĩ tam giáp chỉ phải chịu mấy năm, Tống Dịch Ân liền được điều nhiệm xuất kinh, thoải mái và phong quang nhậm chức tri phủ Trị Châu.

Cũng có tật xấu của Dương Đình Hòa, Tống Dịch Ân cầu tài cũng không chú trọng nhiều, bất luận tiền tài bốn phương tám hướng, hết thảy đều ai đến cũng không cự tuyệt, Trị châu cách An Khánh không đến trăm dặm, có thể nói là gần trong gang tấc, vừa hay lại ở trên đường tất phải đi qua từ đến Nam Kinh, thế là ngày nào tháng nào năm nào đó, danh mục quà tặng của Ninh vương Chu Thần Hào đưa tới phủ Tống Dịch Ân, Tống Dịch Ân rất sảng khoái nhận ngay. Hơn nữa nhận rất nhiều năm.

Tới hôm nay, Tống Dịch Ân cuối cùng cũng được thưởng thức hậu quả của nhận hối lộ, đât cũng là nguyên nhân hôm nay hắn vì sao đứng ngoài đại doanh An Khánh.

Cầm tiền của người ta thì phải tiêu tai cho người ta, câu châm ngôn này lưu truyền trăm ngàn năm. Tất nhiên có đạo lý của nó.

Đứng ngoài cửa, mồ hôi lạnh lã chã chảy xuống trên gương mặt tái nhợt của Tống Dịch Ân. Ánh mắt Vô thần ngơ ngác nhìn soái trướng treo cờ Hoàng Long tung bay chính giữa doanh trại, đương kim thiên tử ổn tọa trong trướng, mà hắn thì lại bị Chu Thần Hào bức phải dụ thiên tử rời doanh.

Đây chính là tội họa lan chín tộc!

Nhưng mà Tống Dịch Ân lại không có lựa chọn, họa lan chín tộc đối với hắn mà nói thì căn bản không có bất kỳ uy hiếp gì, bởi vì chín tộc của hắn lúc này đã nằm trong lòng bàn tay Chu Thần Hào.

Làm chuyện này chỉ chết một mình Tống Dịch Ân, mà không làm chuyện này thì chết chín tộc của Tống Dịch Ân, bao gồm cả chính hắn.

Đây là lựa chọn Chu Thần Hào đưa cho Tống Dịch Ân, rất tàn khốc.

Thế là Tống Dịch Ân hôm nay lúc này, không thể không đứng ngoài đại doanh An Khánh.

Thất hồn lạc phách đứng một lúc ngoài cửa, gió ngày hè thổi lên người, nhưng lại tư gió lạnh mùa đông.

Không biết qua bao lâu, Tống Dịch Ân đột nhiên rùng mình một cái, cắn chặt răng, vẻ tuyệt vọng trên mặt càng đậm, lặng lẽ cười thảm hai tiếng, Tống Dịch Ân bỗng nhiên vén vạt áo quan quỳ gối trước cửa, trán dập mạnh xuống đất.

"Thần, tri phủ Trị Châu Tống Dịch Ân, xin gặp thiên nhan."

Một tờ giấy tắng từ từ mở ra trong tay Tần Kham, trên giấy chỉ có một câu ngắn gọn, chữ viết rất đẹp, giống như giai nhân múa lượn.

"Hào muốn ám sát vua, chàng hãy cẩn trọng."

Giấy này là một Cẩm Y vệ Bách hộ sở trong thành An Khánh phát hiện, Cẩm Y vệ bách hộ sau khi phát hiện tờ giấy này thì sợ tới mức hồn phi phách tán, cơ hồ là lăn vào đưa tin tức này tới đại doanh.

Lúc này tờ giấy nằm trên tay Tần Kham, tuy chỉ có một câu ít ỏi, nhưng Tần Kham lại đọc đi đọc lại vô số lần.

Lưu luyến không rời dí giấy vào ánh nến, nhìn chậm rãi hóa thành tro tàn, trên mặt Tần Kham lộ ra nụ cười khổ.

Đường Tử Hòa, nữ nhân cố chấp quật cường này tựa hồ chưa trả hết nợ thì nàng ta sống chết không muốn gặp mặt hắn, nhưng mà nàng ta có từng tính tới giá trị của tờ giấy này không? Chỉ một câu thôi nhưng ít nhất có thể khiến thiên hạ bớt rung chuyển mười năm, tránh cho trăm vạn bách tính cửa nát nhà tan, chỉ một tờ giấy này đã trả hết số nợ nàng ta còn thiếu rồi.

Đương nhiên, về phần Tiền Ninh báo tin cho hắn trước đây, Tần Kham đã ném ra sau đầu, tự động tính công lao khổng lồ này cho Đường Tử Hòa.

Nhìn tro giấy phiêu tán theo gió, Tần Kham suy nghĩ một lúc rồi quay sang hướng khác, bình tĩnh nhìn ánh nến lẩm bẩm.

"Tùy tiện một cỗ phản quân nhỏ biết, Tiền Ninh biết, Đường Tử Hòa cũng biết. Chuyện Ám sát hoàng đế này, Chu Thần Hào chẳng lẽ khua chiêng gõ trống tuyên cáo khắp thiên hạ à? Người này đầu óc... mọc kiểu gì vậy?"

Ngưng thần suy nghĩ một thoáng, Đinh Thuận kích động vén rèm bước vào.

"Công gia, có người đến..."

Tần Kham tức giận trừng mắt lườm hắn: "Vô nghĩa! Tòa đại doanh này có hai mươi vạn người đến đến đi đi, loại chuyện như đánh rắm này ngươi cũng phải bẩm báo với ta, ngươi cảm thấy ta mỗi ngày nhàn lắm à?"

Đinh Thuận sợ tới mức thôi lui hai bước, vội vàng cười bồi nói: "Kẻ mắc câu đến rồi."

Tần Kham hai mắt sáng rực: "Tên nào?"

"Tri phụ Trị châu Tống Dịch Ân, lúc này hắn đang ngồi trong soái trướng của bệ hạ, lấy cờ hiệu cần vương từ Trị Châu tới An Khánh, lại đang ở trong trướng mê hoặc bệ hạ rời doanh, nói là trong núi Thiên Trụ cách thành An Khánh sáu mươi dặm có rất nhiều cầm thú hiếm quý, xúi bẩy bệ hạ rời doanh đi săn."

Tần Kham thở dài: "Tống Dịch Ân, thì ra là hắn."

Nụ cười của Đinh Thuận rõ ràng có thêm mấy phần sát khí: "Chúng ta giơ dao mổ lên rồi mà đang lo không tìm ra được kẻ nào giơ đầu ra, tên họ Tống này tự thò đầu đến. Công gia, chúng ta chuẩn bị thu lưới chưa?"

Tần Kham nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Được, thu lưới đi, hoả tốc phái người lẻn vào núi Thiên Trụ mai phục, cao thủ cấm bên cạnh bệ hạ cũng tách ra một bộ phận đi theo. Bệ hạ hiện tại đang làm gì?"

Đinh Thuận cười nói: "Hắn đang mặt mày hớn hở diễn trò với Tống Dịch Ân, chuyện đi săn ở núi Thiên Trụ, bệ hạ không hề nghĩ ngợi đáp ứng ngay, còn nói trên đường khinh xa giản hành, không cần lao sư dĩ viễn, chỉ mang theo mấy tùy tùng là đủ."

Tần Kham thở dài: "Thật sự là lừa chết người không đền mạng, bệ hạ mấy năm nay càng lúc càng không thiện lương."

Cảm thán xong, trên mặt Tần Kham lộ sát khí: "Phái Cẩm Y vệ đề kỵ rời doanh, tới quê của Tống Dịch Ân, bắt toàn bộ già trẻ chín tộc nhà hắn, cả gan ám sát hoàng đế, bất kể hắn giải thích như thế nào, tội tru di cửu tộc là không thể thoát được."

"Vâng."

Núi Thiên Trụ, từ xưa được gọi là vì "Giang Nam đệ nhất sơn", do bốn mươi hai tòa núi tạo thành.

Chu Hậu Chiếu và Tần Kham quả nhiên khinh xa giản tòng rời doanh, bên cạnh chỉ dẫn theo hơn mười thị vệ, tựa hồ như sợ thích khách nhát gan không dám động thủ vậy, Chu Hậu Chiếu thậm chí còn hạ lệnh cho thị vệ bên cạnh bỏ hết áo giáp, chỉ mặc thường phục.

Đứng ở sườn núi cao nhất của núi Thiên Trụ, Chu Hậu Chiếu cười rất sung sướng, Tần Kham bên cạnh cũng cười rất vui vẻ, tâm tình của mọi người trong chuyến du lịch này hiển nhiên đều rất không tồi.

Tống Dịch Ân cũng một thân thường phục, cung kính đứng sau lưng Chu Hậu Chiếu, cẩn thận cười bồi, nhưng mà mỗi lần ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Chu Hậu Chiếu và Tần Kham, Tống Dịch Ân luôn có một loại xung động không nhịn được quay đầu bỏ chạy.

Nụ cười của hai người này... Thật sự rất không bình thường, hàn khí dày đặc như vậy, giống như hai con mèo vừa bắt được một con chuột rồi lại thả ra vậy, ánh mắt đầy vẻ trêu tức và đùa cợt.

Bọn họ lúc ở kinh sư cũng cười như vậy à? Rất không chân thành.

Gió mát thổi bay tóc mai của Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu nhắm mắt lại, dang tay cảm thụ luồng gió mát này, hít sâu một hơi, cười nói: "Quả nhiên là giang sơn như họa, thật sự bước lên mỗi một tác đất trong giang sơn, trẫm mới có thể cảm nhận được, tòa giang sơn này thật sự là thuộc về trẫm, bao gồm cả tòa núi Thiên Trụ này."

Tần Kham cười nói: "Bệ hạ là chủ của thiên hạ, nơi ánh mắt có thể hướng tới đều là giang sơn của bệ hạ, chân chính là "Trong thiên hạ, đâu cũng là vương thổ."

Tống Dịch Ân cười bồi nói: "Bệ hạ, núi Thiên Trụ này rất có lai lịch đó, thần sở dĩ cả gan mời bệ hạ tới đây săn bắn, thật sự là vì núi Trụ Sơn này hợp với thân phận của bệ hạ thì càng tăng thêm sức mạnh..."

Chu Hậu Chiếu nhíu mày: "Ồ? Núi Thiên Trụ này còn có cách nói gì?"

Tống Dịch Ân vuốt râu cười nói: "Núi Thiên Trụ cao và thẳng, như cự trụ kình thien, nên mới có cái tên là Thiên trụ, thi tiên Lý Bạch từng viết vân Thiên trụ nhất phong kình nhật nguyệt, động môn thiên nhận tỏa vân lôi', xưa nay vô số thiên khách đều khen núi Thiên Trụ là hùng kỳ u tú, là đệ nhất sơn của Giang Nam…”