Đường đường là Quốc Công tương lai, không ngờ lại ăn sạch toàn bộ gà của nông hộ phụ cận, không thể không nói, chuyện này làm rất không giảng cứu, mất hết thể thống của phủ Ngụy quốc công, hơn nữa mất hết mặt mũi của huân quý Đại Minh, ít nhất Tần Kham khi vừa biết được tin tức này, liền cảm thấy thân phận Quốc Công của mình rất xuống giá, chẳng khác gì bát đại trưởng lão Cái Bang, hơn nữa mình lại giỏi làm gà hoa, thân phận càng chuẩn xác.
Ăn trộm gà là việc nhỏ, mất mặt mất thân phận cũng là việc nhỏ, nhưng loại người này đã kéo tụt cấp bậc của giai tầng toàn bộ huân quý Đại Minh, đây là đại sự. Tựa như một chuyện cười cổ xưa, nông hộ nói hoàng đế trong Tử Cấm thành sống như thế nào, liền nói một cách cực kỳ hâm mộ, hoàng đế nhất định bữa nào cũng ăn bánh bao thịt, hơn nữa khi làm việc nhà nông thì dùng cuốc bằng vàng.
Hiện giờ có tài liệu phản diện Từ Bằng Cử này, thật sự không hiểu nông hộ địa phương sẽ xếp huân quý Đại Minh vào cái dạng gì, vừa nói tới Hầu gia này Quốc Công kia, trên mặt nhất định sẽ tràn ngập vẻ khinh miệt, Hầu gia Quốc Công có gì hay? Trong thành ngay cả gà cũng không có mà ăn, nửa đêm chạy tới nhà bần nôgn ăn trộm gà, ngày tháng sống còn chẳng sướng bằng nông hộ tầm thường.
Chuyện không lớn nhưng tính chất rất nghiêm trọng, Tần Kham quyết định giáo dục cho cái tên tiểu công gia cái gì cũng có thể cho vào miệng này một hồi.
Đại trướng của Từ Bằng Cử ở soái trướng soái trướng của Chu Hậu Chiếu, lần này huân quý đi theo hoàng đế xuất chinh không ít, những người này đều là tin hoàng đế tin tưởng nhất, cho nên chỗ bọn họ sống cũng đều cách soái trướng rất gần.
Tần Kham và Chu Hậu Chiếu vén rèm đi vào thì thấy tiểu công gia Từ Bằng Cử nhu thuận hiếm có ngồi trong trướng, sống lưng thẳng tắp đang đọc sách, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, có thể nói là bảo tướng trang nghiêm. Chỉ là vết dầu còn dính ở miệng chưa kịp lau đã bán đứng hắn.
Thấy Chu Hậu Chiếu và Tần Kham đi vào, vẻ mặt Từ Bằng Cử hiện lên nét hoang mang, nhưng lập tức rất nhanh bình tĩnh trở lại.
"Đang đọc sách à?" Tần Kham ngữ khí ngạc nhiên giống như thấy một con lợn đang đi bằng hai chân, đây là lần đầu tiên từ lúc hắn quen tiểu công gia tới nay phát hiện thứ trên tay hắn không phải là đồ ăn hoặc là bài bạc.
Từ Bằng Cử rụt rè gật gật đầu.
"Sách gì?" Chu Hậu Chiếu cũng rất hiếu kỳ.
"Binh pháp, binh pháp Phi thường thâm ảo." Thở dài thở dài: "Hành quân xuất chinh bên ngoài, khi nhàn hạ không đọc binh pháp thì chẳng lẽ đọc xuân cung à?"
Tần Kham liếc hắn một cái, quay đầu nhìn Chu Hậu Chiếu: "Bệ hạ, lúc này nên "mặt rồng mừng rỡ" chứ, nếu không thì không hợp với hoàn cảnh đâu."
Chu Hậu Chiếu quả nhiên rất hợp với tình cảnh, mặt rồng mừng rỡ: "Từ Bằng Cử cần cù hiếu học, xuất chinh vẫn không quên đọc binh pháp, thật là hình mẫu của huân quý Đại Minh, lòng trẫm rất thấy an ủi."
Từ Bằng Cử vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt lại bắt ra tia lửa nhảy nhót, dựa theo lộ số, tiếp theo Chu Hậu Chiếu sẽ phong thưởng.
Ai ngờ Chu Hậu Chiếu đột nhiên đổi đề tài: "Chỉ có điều... Ngươi trước kia không phải ghét nhất là đọc sách sao? Còn nói tên của sách rất xui xẻo."
Tay cầm sách của Từ Bằng Cử khẽ run lên, tựa hồ theo bản năng có một loại xung động muốn hất sách ra, nhưng lúc khẩn yếu quan đầu lại nhịn được.
"Bệ hạ, thần đã sửa cái sai trước rồi, chính như cái gọi là sĩ quá ba ngày, phải nhìn với cặp mắt khác, thần không còn như xưa nữa."
"Sách hay không?" Chu Hậu Chiếu nhịn cười nhìn hắn.
"Cũng được, không có tranh đẹp như xuân cung."
"Vậy ngươi vì sao đọc mà miệng lại chảy ra dầu."
Từ Bằng Cử cả kinh, dùng tay áo lau miệng, vô cùng bình tĩnh nói: "Cái này không phải là dầu, là nước, nước trà, binh pháp này rất đi sâu vào lòng ta, đọc xong không nhịn được mà uống cạn một chén lớn..."
Chu Hậu Chiếu không buông tha: "Không đúng, nước trà không phản quang như vậy, chỉ có mỡ mới có thể ánh như thế."
"Thần lặp lại một lần nữa, không phải dầu mỡ mà là nước."
Nhìn mặt Từ Bằng Cử dần dần đỏ lên, Chu Hậu Chiếu và Tần Kham mỉm cười.
Từ Bằng Cử thấy hai người vẻ mặt quỷ dị. Thế là sáng suốt thay đổi đề tài: "Không biết bệ hạ và Ninh Quốc Công tới đây..."
Tần Kham thu hồi nụ cười, nghiêm trang nói: "Cố ý đến nói với ngươi, đại doanh của quân ta sắp triệu Trương chân nhân của Long Hổ Sơn Đạo Tông đến cúng lễ."
"Vì sao."
"Theo nông hộ phụ cận báo lại, bọn họ nói những ngày gần đây gà ở phụ cận đại doanh toàn bộ bị trộm hết hoài nghi là chồn làm..." Tần Kham nhìn lướt qua Từ Bằng Cử sắc mặt dần dần xám ngắt, nói tiếp: "Các Nông hộ đặc biệt cường điệu, đây là một con chồn thành tinh, ít nhất có năm trăm năm đạo hạnh, bằng không thì sao lại chuyên ăn gà nông gia chứ không ăn cứt."
Từ Bằng Cử mặt xám ngoét, không nhịn được ngắt lời: "Chồn... Còn ăn cứt nữa à?"
Chu Hậu Chiếu kinh ngạc nhìn hắn: "Dân gian có câu tục ngữ là 'chồn không đổi được ăn cứt', những lời này ngươi không ngờ chưa từng nghe à?"
"Chưa... chưa."
Tần Kham thở dài, nói: "Nông hộ đều là con dân của bệ hạ, bệ hạ sao chịu được để con dân bị một con bại hoại ăn trộm gà giày xéo? Thế là mời Trương chân nhân ở Long Hổ Sơn xuống núi, cúng bái hành lễ, thu thập con yêu nghiệt đó."
Từ Bằng Cử lau mồ hôi, sắc mặt càng khó coi hơn, nói: "Có lẽ, có lẽ hắn không phải yêu mà là người đó, bình thường thì người mới ăn gà."
Tần Kham quả quyết: "Tuyệt đối không thể! Nuôi gà đều là người cùng khổ, chỉ nhờ mấy con gà trong nhà để vào năm mới đổi lấy vài ba thước vải lẻ may bộ đồ mới cho con cái, ai sẽ làm ra chuyện điên rồ đó, bóp chết hi vọng duy nhất của gia đình nghèo khó? Ta và bệ hạ đã thảo luận rất lâu, cảm thấy trên đời chắc không có người nào hỗn trướng như vậy, nhất định là yêu!"
Từ Bằng Cử sắp khóc rồi, mặt như đưa đám lí nhí nói: "Ta cảm thấy loại người hỗn trướng như vậy vẫn tồn tại."
Tần Kham lập tức lộ ra vẻ mặt ngước nhìn úi cao: "Thì ra tiểu công gia có cao kiến khác, thất kính thất kính, không biết tiểu công gia còn có cao kiến gì nữa?"
Từ Bằng Cử ủ rũ nói: "Ta còn có một cao kiến, bách tính bị trộm gà năm nay vẫn có hi vọng."
"Ồ? Vì sao?"
"Bởi vì bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện trong nhà mạc danh kỳ diệu có thêm một thỏi bạc, thỏi bạc này đại khái so với gà mà họ nuôi thì giá trị hơn nhiều!"
Tần Kham như trút được gánh nặng cười nói: "Thì ra con chồn này còn là một con yêu tốt, có thể thấy được giang sơn bệ hạ cai trị không chỉ dân phong giản dị, ngay cả yêu phong cũng giản dị, thật sự là đáng mừng, làm yêu cũng có một tấm thiện tâm, nó chắc không phải là yêu..."
Chu Hậu Chiếu cười xấu xa nói tiếp: "Đúng, nó là nhân yêu."
Bỏ lại Từ Bằng Cử vẻ mặt xám ngoét, Tần Kham và Chu Hậu Chiếu tổn hại người khác đủ rồi liền cảm thấy mỹ mãn ly khai.
Hai người mới vừa đi, một thị vệ tùy quân xuất chinh của phủ Ngụy quốc công chạy vào, trong tay cầm một con gà quay còn nóng hầm hập thơm ngào ngạt
"Tiểu công gia, tiểu nhân vừa nướng xong, nhân lcú nóng mau ăn đi."
Bốp!
Từ Bằng Cử Thẹn quá hóa giận giật lấy con gà trong tay hắn, vừa vỗ mạnh một cái vào gáy thị về.
"Ăn cái gì mà ăn! Ta là đồ tham ăn à?" Từ Bằng Cử giận dữ rít gào.
Thị vệ ngạc nhiên nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập hoang mang, chẳng lẽ tiểu công gia không phải tham ăn à?
"Ngươi, mau cầm bạc rời doanh, nông hộ nhà ai bị mất gà thì cho một thỏi bạc, mất mặt quá! Đời này ta mất hết mặt mũi rồi."
"Vâng!"
"Còn nữa, sắp quyết chiến với phản quân của Chu Thần Hào rồi, ngày quyết chiến ta phải đi trước làm gương, giết hắn tới hoa rơi nước chảy, tốt nhất có thể tự mình chặt được cái đầu chó của Chu Thần Hào."
Hai tay ôm gà, cắn mạnh một cái vào phao câu gà, Từ Bằng Cử vừa nhai vừa nói một cách bi phẫn: "Ta muốn cho mọi người biết, ta... Không chỉ là đồ tham ăn!"