Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 614: Bố trí phòng bị




Không thể phủ nhận Vương Thủ Nhân là thiên tài, thiên tài này rất tự hiểu lấy mình, chưa từng có tự coi thường mình, lúc còn rất nhỏ đã nghiêm trang nói với phụ thân của hắn Vương Hoa rằng, hắn phải làm thánh nhân kế tuyệt học mở thái bình, kết quả đổi lấy một cái tát tai của Vương Hoa, dù sao những lời này là rất không biết xấu hổ, Vương Hoa trước giờ rất trú trọng mặt mũi không thể chấp nhận, thậm chí cũng sinh ra hoài nghi đối với chỉ số thông minh của nhi tử, cảm thấy năm đó trong quá trình chế tạo nhi tử nhất định là xảy ra vấn đề ở khâu nào đó, hoặc là một tiếng chim kêu, hoặc là một tiếng côn trùng kêu, khiến hắn lúc ấy sướng không được trọn vẹn, thế là sinh ra nhi tử điên.

Sau Ba mươi năm, sự thật chứng minh Vương Hoa đã sai. Quá trình Chế tạo Vương Thủ Nhân là không có tỳ vết nào, đương nhiên, nhi tử sinh ra cũng không hề có tỳ vết nào, con hắn đã đi lên bậc thang mà người đọc sách nghìn năm qua không thể với tới, hắn thì nhìn thấy phong cảnh sáng rực hơn.

Vương Thủ Nhân là toàn tài, đọc sách lợi hại, đã có thế khai tông lập phái, binh pháp lợi hại, xảo quyệt biến hoá, đạo dụng binh khiến Chu Thần Hào sứt đầu mẻ trán, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu.

Những ngày này Vương Thủ Nhân dẫn hơn hai vạn tướng sĩ vừa thu nạp tùy ý rong ruổi Giang Tây, bách chiến bách thắng như vào chỗ không người, toàn quân trên dưới bội phục vị đinh cống tuần phủ triều đình phái tới này tới sát đất, bao gồm cả Ngũ Văn Định và Đái Đức Nhụ.

Nhưng mà lúc này Vương Thủ Nhân khóa mục tiêu tiếp theo ở Nam Xương, lại khiến hai người cảm thấy giật mình.

Nam Xương, đất phong Ninh vương sáu đời, Ninh vương nhất mạch kinh doanh hơn một trăm năm, đặc biệt là sau khi Chu Thần Hào ngang nhiên khởi binh mưu phản, Nam Xương trên dưới vô luận quan phủ hay là vệ sở, đều thành tâm phúc đáng tin của Chu Thần Hào, Nam Xương là hang ổ của Chu Thần Hào, là căn cơ của hắn, có thể tưởng tượng tòa thành trì này được phòng thủ kiên cố cỡ nào, địa giới Giang Tây lớn như vậy, nơi nào mà không thể công, vì sao cứ cố tình muốn chọn Nam Xương? Trước mắt căn bản chưa tới thời cơ quyết chiến.

Ngũ Văn Định và Đái Đức Nhụ ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Lúc này suy nghĩ của bọn họ là, bọn họ cho rằng Vương Thủ Nhân thắng trận nhiều quá nên đầu óc có vấn đề, trong lòng đã sinh ra kiêu ngạo tự mãn.

Chủ soái một quân mà tâm sinh kiêu ngạo tự mãn, tự nhiên sẽ chôn xuống phục bút cho toàn quân bị diệt, từ xưa tới nay không có ngoại lệ.

Vương Thủ Nhân nhìn lướt qua vẻ mặt của hai người, cười thong dong: "Các ngươi có phải cảm thấy ta đánh thắng nhiều trận, cho nên đầu óc lú lẫn, cuồng vọng tự đại coi anh hùng thiên hạ như gà ngói chó đất?"

Hai người vội vàng chắp tay: "Hạ quan không dám."

Vương Thủ Nhân cười ha ha nói: "Có gì mà không dám, làm người cứ thẳng thắn một chút thì tốt hơn, nếu ta có một thượng quan vừa thắng trận đã lên mặt như vậy, ta sớm đã tát hắn một cái rồi, chủ soái một quân tâm sinh kiêu ngạo, chẳng khác nào đưa tướng sĩ toàn quân vào quỷ môn quan, bại hoại như vậy không nên tát sao?"

Ngũ Văn Định và Đái Đức Nhụ đồng loạt gật đầu, ánh mắt nhìn Vương Thủ Nhân có chút quái dị, giống như thật sự đang nhìn một tên bại hoại, phong cách độc đáo là, bại hoại này rất tự hiểu lấy mình.

Vương Thủ Nhân cười xong bỗng nhiên giận tái mặt, nói: "Ta không phải bại hoại! Tấn công Nam Xương là kết quả của cân nhắc kỹ càng, Nhiêu Châu cách Nam Xương chỉ hơn hai trăm dặm, quân ta xuất kỳ bất ý, Nam Xương tất phá!"

Ngũ Văn Định nói: "Đại nhân, Nam Xương là hang ổ của Chu Thần Hào, có thể tưởng tượng phòng thủ nhất định dị thường sâm nghiêm, chúng ta chỉ có hơn hai vạn tướng sĩ gộp lại, hơn nữa đội ngũ vẫn là vừa chỉnh biên, thật sự là lính không biết tướng, tướng không biết lính, chiến lực như vậy mà đi tấn công Nam Xương, phần thắng ở đâu?"

Vương Thủ Nhân cười lạnh: "Ta biết ý tứ của ngươi, nói thẳng ra thì chúng ta kỳ thật là một đám ô hợp, nhưng đám ô hợp cũng có thể lập kỳ bất thế, chiến lực có kém đến mấy thì chiếm một tòa thành trống cũng không cần ta dậy chứ?"

Hai người ngây ra, tiếp theo kinh ngạc nói: "Thành trống?"

"Đúng vậy, hiện giờ thành Nam Xương mặc dù đề phòng sâm nghiêm, phòng thủ kiên cố, nhưng thực lực quân đội như nước, nước không có hình, Nam Xương chẳng lẽ luôn được phòng thủ kiên cố sao?"

" Ý tứ của đại nhân là thủ quân Nam Xương chẳng lẽ có biến?"

Vương Thủ Nhân vỗ vỗ ụ tên tường thành, ánh mắt hướng về phía bắc xa xôi.

"Không sai, trong vòng nửa tháng Nam Xương tất có biến cố, bất luận trước mắt Nam Xương có bao nhiêu thủ quân, ta dám khẳng định, sau nửa tháng Nam Xương Nam Xương tất nhiên sẽ mười phần rút chín, bọn họ sẽ bị Chu Thần Hào điều động toàn bộ đến đến, nơi đó, mới là chiến trường quyết chiến của Chu Thần Hào."

Ngũ Văn Định và Đái Đức Nhụ hiểu ra, vẻ mặt dần dần trở nên hưng phấn.

"Do đó, thủ vệ Nam Xương trống rỗng, có thể công thành bất ngờ, từ đó, chúng ta và vương sư triều đình đầu đuôi hô ứng, khiến nghịch tặc Chu Thần Hào không có đường tiến cũng không có đường lui, bại cục của Chu Thần Hào đã định."

Vương Thủ Nhân gật đầu cười nói: "Không sai, ta chính là tính như vậy, nhị vị mau truyền quân lệnh, chúng ta lập tức rời khỏi Nhiêu Châu, trốn vào thâm sơn, không thể để phản quân phát hiện tung tích của chúng ta, sau nửa tháng, chúng ta đánh vào Nam Xương!"

Đại doanh ngoài thành An Khánh.

Chu Hậu Chiếu há to miệng, thức ăn rơi hết xuống đùi, mà hắn thì hồn nhiên không phát giác, ánh mắt đờ đẫn nhìn Tần Kham.

Thật lâu sau...

Khụ khụ khụ..." Chu Hậu Chiếu vừa vỗ ngực vừa ho: "Nước... lấy nước."

Thị vệ Trong trướng vội vàng đưa nước tới, Chu Hậu Chiếu uống mấy ngụm, sau đó quệt miệng.

"Ngươi nói gì? Chu Thần Hào muốn phái thích khách ám sát trẫm?" Chu Hậu Chiếu mắt trợn trừng.

Tần Kham cười nói: "Đúng vậy, Chu Thần Hào rất hiểu phong phạm cổ nhân, cho rằng phái mấy người như Kinh Kha, Chuyên Chư làm thích khách đâm chết bệ hạ, phiền toái hắn liền được giải quyết, hiện giờ tử sĩ hắn phái ra chỉ sợ đang trên đường tt An Khátới."

Thở dài Cảm thán, Tần Kham hâm mộ nói: "Kỳ thật, làm người đơn giản như Chu Thần Hào thật tốt."

Chu Hậu Chiếu hai má giật giật, nói: "Đại sự cơ mật Như vậy, ngươi làm sao mà biết được?"

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Bệ hạ không thể khinh thường Cẩm Y vệ dưới trướng thần, bọn họ rất lợi hại, Chu Thần Hào một ngày đái ỉa mấy lần họ đều biết đấy."

Chu Hậu Chiếu kinh hỉ: "Cẩm Y vệ người người ẩn núp bên cạnh Chu Thần Hào à?"

"Thật ra là không, trên thực tế tin tức này là thám tử biết được khi nghe một cỗ phản quân nhỏ nói chuyện với nhau."

Chu Hậu Chiếu mắt lại mở to, vẻ mặt tràn ngập mê mang, khó hiểu.

"Chuyện Ám sát trẫm chắc phải được xem như đại sự cơ mật chứ? Vì sao tùy tiện gặp phải một cỗ phản quân cũng biết." Chu Hậu Chiếu nói xong bỗng nhiên sắc mặt giận dữ: "Chẳng lẽ hắn cho rằng lấy đầu trẫm dễ như chém chuối à, thế là chuyện ám sát trẫm hắn để thiên hạ biết hết sao? Cẩu tặc dám khinh thường trẫm!"

"Bệ hạ bớt giận, sự thật không phải như bệ hạ nghĩ đâu, Chu Thần Hào không phải đầu eo, đại sự như ám sát bệ hạ, hắn khẳng định sẽ không tuyên dương khắp nơi."

Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Hắn không tuyên dương chẳng lẽ là quỷ tuyên dương à? Trên thực tế hiện giờ đã thiên hạ đều biết rồi?"

"Có thể khiến một việc ầm ĩ tới cả thiên hạ đều biết, khả năng khả năng chính là, Chu Thần Hào đã nói việc này cho một nữ nhân lắm miệng."

Sắc mặt giận dữ của Chu Hậu Chiếu lập tức dịu đi, quay đầu lườm Tần Kham một cái, nói: "Vậy câu trước của ngươi sai rồi, cẩu tặc Chu Thần Hào chính là đầu lợn."

Tần Kham cười cười chắp tay với Chu Hậu Chiếu: "May mà bệ hạ đã xoá tên của Ninh vương nhất mạch trong Tông Nhân phủ, Chu Thần Hào đầu óc có ngu tới máy cũng không liên quan tới bệ hạ, nếu không rất dễ khiến người trong thiên hạ thông qua huyết thống mà liên tưởng đến trên người bệ hạ, bệ hạ tránh được một kiếp này, thật sự là thật đáng mừng..."

Chu Hậu Chiếu theo bản năng chắp tay, định khiêm tốn nói mấy câu khách khí như "Không dám không dám", tay vừa giơ lên thì khựng lại, càng nghĩ càng cảm thấy những lời này của Tần Kham không phải lời hay, thế là động tác giơ tay lên nhanh chóng chuyển hóa thành phất tay áo, hơn nữa còn tặng cho Tần Kham một cú lườm."

"Bệ hạ, quá trình nguồn tin tức ám sát thần đang truy tra, nhưng thần cảm thấy, chuyện ám sát này là thật."

Chu Hậu Chiếu đồng ý gật đầu: "Trẫm cũng biết là rất có khả năng, nguyên nhân phản quân của Chu Thần Hào hành quân thong thả như vậy đại thể là vì đây, hắn đang đợi tin tức trẫm bị ám sát, từ đó sĩ khí quân ta xuống thấp, khi đó thiên hạ vô chủ, đối với Chu Thần Hào mà nói chính là cơ hội tuyệt hảo, ừ, nói như vậy cũng thấy thông thông."

Đột nhiên ưỡn ngực, Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Hắn muốn trẫm chết, trẫm cứ không chết."

"Bệ hạ... Câu này là vô nghĩa."

"Tần Kham, ngươi nói, chúng ta ứng đối như thế nào?"

"Thần cho rằng, binh mã đại doanh không thể vọng động, Chu Thần Hào phái tử sĩ ám sát bệ hạ phải có một điều kiện tiên quyết, đó là dụ được bệ hạ rời doanh, nếu không bệ hạ thân ở trong doanh địa hai mươi vạn đại quân, tử sĩ vô luận như thế nào cũng không thể ám sát bệ hạ được."

"Hắn sẽ dụ dụ dỗ như thế nào?"

"Ninh vương nhất mạch sáu đời kinh doanh ở Nam Xương, ở Giang Tây không biết có bao nhiêu quan viên quan phủ địa phương bị hắn mua chuộc, thần đề nghị bệ hạ không ngại thì ngồi ở soái trướng, trong hai ba ngày tất có quan viên chủ động yết kiến bệ hạ, khi đó bệ hạ xem là tên gia hỏa không biết sống chết nào, dùng cớ gì để lừa bệ hạ rời doanh, thần sẽ âm thầm bố trí."

Chu Hậu Chiếu hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt lờ mờ có chút hưng phấn, với hắn mà nói, đây là một chuyện rất kích thích, trên đời chỉ cần có hai chữ "kích thích" kèo theo, đều khiến Chu Hậu Chiếu cảm thấy hứng thú

"Quyét vậy đi." Chu Hậu Chiếu hưng phấn xoa xoa tay: "Ngươi còn gì nữa không? Không còn thì lui ra, trẫm chuẩn bị chuẩn bị..."

"Bệ hạ, thần còn có việc nữa."

"Việc gì?"

"Từ lúc xuất chinh tới nay, bệ hạ giao cho thần trách nhiệm giám sát quân kỷ đại quân, thần không dám lơ là, có chuyện thần không thể không bẩm tấu bệ hạ..."

"Chuyện gì?"

" Từ Bằng Cử cháu của Ngụy quốc công phạm vào quân kỷ, thần thật sự không biết nên phạt hắn như thế nào."

"Hắn phạm phải chuyện gì?"

"Đóng quân buồn tẻ, miệng chát, Từ Bằng Cử trong một tháng ăn sạch gà của tất cả nông hộ phụ cận, không có ai phát hiện thì trộm, bị người ta phát hiện thì đưa tiền, mấy ngày nay hương thân tông tộc và lý trưởng bảo trưởng các nông trang phụ cận cáo trạng với tri phủ An Khánh, tri phủ không thể định đoạt, lại bẩm báo với thần việc này."

Chu Hậu Chiếu vẻ mặt đờ đẫn: "Ăn hết... gà ở phụ cận? Từ Bằng Cử hắn, hắn là chồn à?"