Nhìn Tiền Ninh, trong lòng Tần Kham thật sự khó xử.
Nếu hắn chỉ là một thuộc hạ bình thường, lần này trải qua sinh tử vội về báo tin, không nghi ngờ gì nữa là lập công lớn, nên trong thưởng, nhưng Tiền Ninh này...
Thật lâu sau, Tần Kham thở dài, không tình nguyện nói: "Tiền Ninh, ngươi làm việc rất tốt, giành vinh quang cho Cẩm Y vệ, lập công cho bệ hạ, Cẩm Y vệ thưởng công phạt tội quân kỷ nghiêm minh, lập công không thể không thưởng, đợi bệ hạ bình định loạn Chu Thần Hào hồi kinh rồi, ngươi tới Kinh lịch ti, ta sẽ cấp điều tử cho Kinh lịch ti, thăng thưởng cho ngươi."
Tiền Ninh cả người chấn động, tiếp theo vui mừng quá đỗi, dập đầu thật mạnh nói: "Cám ơn Tần Công Gia đã đề bạt, thuộc hạ thề quên mình phục vụ vì Tần Công Gia và Cẩm Y vệ."
"Đi xuống dưỡng thương đi."
Tiền Ninh ngàn ân vạn tạ rời khỏi đại trướng, Đinh Thuận ngay lập tức tiến vào, vừa đi vừa nhìn bóng lưng của Tiền Ninh.
Quay đầu thấy âm trầm âm trầm của Tần Kham, Đinh Thuận có chút đăm chiêu.
"Công gia, tên họ Tiền này vừa rồi nói không thật."
"Ngươi ở bên ngoài nghe thấy rồi à?"
Đinh Thuận nhếch miệng cười: "Thuộc hạ đứng ngoài cửa trướng, Công gia, Tiền Ninh nói vết thương trên người hắn là do liều mạng với dã thú, nhưng thuộc hạ vừa nhìn thoáng qua thương thế của hắn, chỗ xương gãy ở hai tay đều nhau, vết thương ở xương tỳ bà dưới cổ cũng cân đối, những vết thương này rõ ràng là do người làm."
"Huống hồ, thuộc hạ cũng không tin đại sự cơ mật kinh thiên như Chu Thần Hào muốn ám sát bệ hạ ngàivà lại bị truyền ra ồn ào huyên náo mọi người đều biết, tùy tiện đụng phải một cỗ phản quân nhỏ mà cũng biết chuyện ám sát, chẳng lẽ Chu Thần Hào là kẻ ngốc à? Hơn nữa còn trùng hợp bị Tiền Ninh nghe thấy, Công gia, lời nói của Tiền Ninh sơ hở các nơi, thuộc hạ cảm thấy người này có vấn đề, có cần thuộc hạ dẫn mấy huynh đệ Nam trấn phủ ti thẩm tra hắn một hồi không."
Tần Kham lắc đầu: "Bỏ đi, ngoài sáng mà nói thì hắn là huynh đệ lập công trong Cẩm Y vệ, thẩm tra hắn không khỏi khiến các huynh đệ khác lạnh lòng, cho dù biết trong lời nói của hắn có vấn đề thì ta vẫn không thể không thăng thưởng cho hắn. Quá trình Tiền Ninh biết được những quân tình cơ mật này không rõ ràng, nhưng hắn nói Chu Thần Hào muốn ám sát bệ hạ và ta, lời này quả thực có vài phần đáng tin, bất luận là thật hay giả, chúng ta không thể không phòng •••••• "
Đinh Thuận cười nói: "Trong doanh trại Hai mươi vạn đại quân, ai có bản lĩnh có thể ám sát hoàng thượng và Công gia? Quả thực là nói đùa, trừ phi dụ được hoàng thượng và Công gia rời doanh."
"Như thế rất có khả năng ••••••" Tần Kham có chút đăm chiêu, sau đó cười âm trầm: "Đinh Thuận, bố trí một cái bẫy, chúng ta chờ bắt ba ba trong rọ."
Đinh Thuận hưng phấn ôm quyền: "Vâng."
"Công gia, tên Tiền Ninh kia... thật sự muốn thăng thưởng cho hắn sao? Sau khi Hồi kinh cho hắn thăng quan gì?"
Tần Kham cau mày thở dài.
Đối với loại tiểu cường đánh không chết này, thăng thưởng hạnh phúc nhất chính là để hắn đi lau nhà xí, nhưng chắc hắn không thích.
Giang Tây phủ Nhiêu Châu.
Sau khi Vương Thủ Nhân bỏ thủ Cửu Giang, không bắc thượng An Khánh hội hợp với đại quân bình định của triều đình, mà là dẫn đội ngũ tiếp tục hoạt động ở hậu phương quân địch Giang Tây.
Những ngày nay, Vương Thủ Nhân vẫn đánh du kích ở ba nơi Nhiêu châu, Quảng Tín và Phủ Châu. Chu Thần Hào điều động tuyệt đại bộ phân binh lực Giang Tây bắc thượng, thủ quân ở các châu phủ phúc địa Giang Tây chỉ có mấy ngàn người, có thành trì thậm chí căn bản chính là hai tuần kiểm ti, chỉ có mấy chục tới hơn trăm người thủ.
Những thành trì này rất tiện nghi cho Vương Thủ Nhân.
Đời sau thường có người nói, từ bỏ cũng là một loại đẹp. Vương Thủ Nhân không nghi ngờ gì nữa là người mở đường cho loại tư vị tuyệt vời này.
Sau khi bỏ Cửu Giang, bộ đội sở thuộc của bộ đội sở thuộc như cá gặp nước, tung hoành ngang dọc trên địa bàn của Chu Thần Hào, vô pháp vô thiên, trong hơn một tháng ngắn ngủi, Vương Thủ Nhân thu nạp hơn hai vạn quan binh vệ sở ở cảnh nội Giang Tây vẫn trung thành với triều đình, ngay cả tri phủ phủ Cát An đã thất thủ Ngũ Văn Định cũng nghe tin tới đầu nhập, đội ngũ lập tức chưa từng có chưa từng có.
Trong đội ngũ không hoàn toàn là quan binh vệ sở, Vương Thủ Nhân làm việc có chút không trú trọng, hắn sa đọa như giống như Chu Thần Hào, trên đất Giang Tây phàm là sơn tặc thổ phỉ không bị Chu Thần Hào lôi kéo, cùng với lưu manh nhàn nhàn chuyên làm xằng làm bậy ở các thành các trấn, hết thảy bị hắn cưỡng bức ép vào quân.
Tiễu phỉ tiễu phỉ ở Cửu Giang, các sơn tặc thổ phỉ Giang Tây lại xui xẻo, người mang tới vận xui cho họ vẫn là Vương Thủ Nhân, vẫn là vị đạo quen thuộc ấy, vẫn là phối phương cỹ
Trong đội ngũ của Vương Thủ Nhân nhất thời tiếng khóc vang trời, một đám sơn tặc thổ phỉ tự dưng bị hoàn lương làm quan binh kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay, hiển nhiên bọn họ rất luyến tiếc khi phải từ bỏ cái nghề sơn tặc rất có tiền đồ này, chỉ tiếc Vương đại nhân quân pháp sâm nghiêm, không chút lưu tình, càng làm cho các nhóm sợ là, Vương đại nhân gần đây mới thu nhận một thủ hạ, chuyên môn phụ trách chấp hành quân pháp, ai dám nửa đường bỏ chạy, hoặc nổi trống mà không tập trung, cự tuyệt thao luyện vị thủ hạ này không nói hai lời, chém luôn trước mặt nọi người, gần đây bọn sơn tặc bị hắn chém cũng phải tới mấy trăm, biến thái nhất là, hắn không ngờ chặt đầu rồi xếp thành đống, để cho người khác nhìn mà nhớ, cực kỳ tàn ác.
Thủ hạ Vương đại nhân mới nhận này họ Ngũ, tên Văn Định, xuất thân tiến sĩ, từng nhậm chức tri phủ Cát An, luận sưk hung tàn về thủ đoạn, ác liệt trong thái độ, gian nan trong sinh tồn, quả thực khiến người ta than thầm, nếu đem so sánh với hắn thì Chu Thần Hào thật sự được gọi là Bồ Tát sống vạn gia sinh phật.
Nhiêu Châu cũng từng trải qua chiến hỏa, bách tính trong thành cửa nát nhà tan, Vương Thủ Nhân đứng trên đầu tường, nhìn điền dã xanh mượt ở ngoại ô, hiện giờ tất cả bỏ hoang, địa chủ và tá điền tránh chiến loạn, mắt thấy bách tính sắp trở thành châu chấu và chim tước, lại nhìn trong thành, khắp nơi vang vọng tiếng kêu khóc của bách tính, từng cỗ thi thể được lôi ra từ phế tích.
Tâm tình Vương Thủ Nhân rất trầm trọng, giao phong giữa chính và tà, bất luận ai thua ai thắng, người thua vẫn luôn là bách tính.
Đứng trên Đầu tường, Vương Thủ Nhân nắm chặt quyền đầu, đấm mạnh vào ụ tên. Nhất định phải mau chóng kết thúc trận chiến tranh này!
Phía sau, tri phủ Cát An Ngũ Văn Định, tri phủ Lâm GIang phủ Đái Đức Nhụ cung kính đứng thẳng, ánh mắt nhìn Vương Thủ Nhân tràn ngập khâm phục. Mấy ngày nay bọn họ đi theo Vương Thủ Nhân công thành phá địch ở hậu phương Giang Tây, mắt thấy đội ngũ càng lúc càng lớn mạnh, mắt thấy hậu cần vật chất càng lúc càng sung túc, hai vị tri phủ có thể nói là tâm phục khẩu phục Vương Thủ Nhân.
"Vương đại nhân, chúng ta vừa hạ Nhiêu Châu, hơn ngàn phản quân Nhiêu Châu nguyện hàng triều đình, bước tiếp theo chúng ta nên đánh thế nào?" Đái Đức Nhụ cung kính hỏi.
Bản đồ da dê được giở ra, Vương Thủ Nhân ánh mắt lạnh lùng, ngón tay di động từ từ trên bản đồ, cuối cùng dừng lại trên tên một thành trì, hóa chỉ thành quyền, hung hăng đấm vào thành trì này.
Ngũ Văn Định và Đái Đức Nhụ ghé lại nhìn hai người kinh hãi, đồng loạt hít một hơi lạnh.
"Nam Xương?"