"... Sơn Âm Hầu Tần Kham, giỏi văn giỏi võ, văn thành võ đức, tính nghĩa hành lương, khâm tấn Ninh Quốc Công, thế tập võng thế, vĩnh tích thiên sủng, khâm tai. "
Đây là thánh chỉ tấn tước chính thức, do ti lễ giám soạn ba vị Đại học sĩ chiếu chuẩn, thông chính ti thẩm tra, ngay cả người tới tuyên chỉ cũng từ hoạn quan đổi thành hàn lâm đãi chiếu học sĩ chính thức.
Quân thần tranh đấu quanh co lòng vòng một hồi, sau khi đại thần cân nhắc được mất, Tần Kham cuối cùng cũng được tấn phong Ninh Quốc Công hợp lý hợp pháp, quá trình của nó có thể nói là gập gềnh vô cùng.
Hầu gia tấn thăng thành Quốc Công gia, toàn bộ Tần phủ là một mảng vui mừng.
Lão quản gia không nói hai lời xách thang như công thành lao ra ngoài cửa lớn, hai gã tạp dịch giúp dựng tang, quản gia bước lên, gỡ bảng hiệu "Lạt tạo Sơn Âm Hầu phủ" nền đen chữ vàng xuống, bộ dạng giống như Trần Chân đạp đạo trường của người Nhật Bản vậy, rất chi là vui sướng, cũng rất là đáng ăn tát.
Gỡ bảng hiệu cũ xuống, lão quản gia không biết từ lúc nào dã sớm mời người làm bảng hiệu Quốc Công phủ mới, vẫn là nền đen chũ vàng, tỏa ra một cỗ khí tức uy nghiêm, lão quản gia rất thâm tình và chuyên chú vuốt ve nó, nó, gọi người lấy ra một tấm vải nhung, ở trước mặt trên dưới Tần phủ trịnh trọng quỳ gối trước bảng hiệu, cẩn thận lau bụi trên bảng hiệu, vẻ mặt trang nghiêm túc mục giống như tuyên thệ vào đảng vậy, Tần Kham dám khẳng định, lão gia hỏa này lau bài vị tổ tông nhà mình cũng không cẩn thận như vậy.
"Thôi thôi, không phải chỉ là đổi biển thôi sao? Cứ như là tế tổ ấy?" Tần Kham thật sự không chịu nổi bộ dạng thâm tình tới mức như hận không thể lấy bảng hiệu về làm lão bà của lão quản gia. Cực kỳ ghê tởm.
"Hầu gia..., ôi, không đúng. Lão hán đáng chết!" Quản gia nhẹ nhàng tự tát vào mặt, cười nói: "Quốc Công gia, bảng hiệu cũng không thể chậm trễ được, nó là số mệnh phú quý của gia đình, Quốc Công gia số mệnh hưng thịnh, cho nên bảng hiệu nhìn phải rực rỡ lóa mắt, thể hiện phủ Quốc Công chúng ta ngày sau phú quý bức người. Bảng hiệu tạm thời treo ở cạnh cửa, lão hán dám khẳng định, không ngoài ba năm, bảng hiệu trong phủ chúng ta sẽ lại phải đổi, triều đình nói không chừng sẽ phong vương cho Quốc Công gia."
Tần Kham bật cười lắc đầu: "Phong vương? Càng nói càng thái quá, ngươi cho rằng Vương gia là dễ phong như vậy à?"
Quản gia cười nói: "Không phải là dễ sao, đương kim thiên tử miệng mấp máy một cái. Tước vị Quốc Công của ngài không phải đã tới rồi à?"
Tần Kham cười khổ, miệng mấp mái à, nói thì nhẹ nhàng lắm, chỉ vì tước vị Quốc Công, Chu Hậu Chiếu cơ hồ liều mạng, thiếu chút nữa thì triệt để lật mặt với các đại thần mới tranh thủ được. Nỗi khổ bên trong ngoại nhân làm sao mà biết được?
Bảng hiệu mới dưới sự chỉ huy của quản gia chậm rãi được đưa lên, treo ở chính giữa cạnh cửa Tần phủ. Mấy chữ "Lạt tạo Ninh Quốc Công phủ" Dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, theo bảng hiệu mới được treo lên, không khí trên dưới Tần phủ cũng rõ ràng xuất hiện biến hóa, một loại khí tức uy nghiêm nồng đậm khuếch tán. Bọn hạ nhân trong phủ đều kính sợ nhìn bảng hiệu, câm như hến.
Quốc Công à, đây là tước vị chỉ sau Vương gia, khắp cả toàn bộ Đại Minh, tước vị Quốc Công vẫn đang truyền tập chỉ có hơn mười vị, về phần Quốc Công được phong sau Hồng Vũ khai quốc và Vĩnh Lạc Tĩnh Nan thì sớm bị hai vị đế vương hùng tài đại lược giết hết rồi, nói chung đáng chết cũng đã chết, không đáng chết thì cũng chết không ít, từ đó về sau lịch đại hoàng đế Đại Minh phong tước cực keo kiệt, không ngờ đương kim thiên tử nói một câu đã phong một vị Quốc Công.
Tiên đế Hoằng Trị nếu ở dưới cửu tuyền có biết.
Thôi hay là đừng biết, Chu Hậu Chiếu kiếp sau làm bao nhiêu lần canh cho Hoằng Trị ăn thì chỉ sợ cũng không thẻ tiêu trừ được tâm tình bức thiết muốt giết tên nghiệt tử này đi cho thống khoái của lão hoàng đế.
Đứng trước cửa thưởng thức bảng hiệu mới một lát, Tần Kham rất nhanh liền cảm thấy vô vị.
"Hai vị phu nhân đâu?"
Hắn tấn tướng, phẩm cấp của phu nhân gia quyến tất nhiên cũng phải lên theo, theo thánh chỉ tấn tước của hắn, còn hai thánh chỉ tấn thăng cho hai vị phu nhân, Đỗ Yên từ tam phẩm cáo mệnh thăng thành nhất phẩm cáo mệnh, ngay cả Kim Liễu cũng lên tới thất phẩm cáo mệnh, cả nhà đều thăng cấp.
Quản gia cười nói: "Phu nhân mặc cáo mệnh triều phục mới, Liên Nguyệt Liên Tinh vừa rồi còn tham bái đại lễ, giờ chắc là vào khố phòng rồi, đại phu nhân nói muốn tìm một bộ trang sức có thể phối hợp với triều phục mới."
Tần Kham mặt tái xanh.
Vừa thăng cấp đã vội vàng tìm trang bị cực phẩm, trong cái nhà này chẳng lẽ không thể yên tĩnhđược trong chốc lát à?
Tần công gia quyết định tạm thời tránh hai bà nương đầu óc đang hâm hấp đó, tiến vào Báo Phòng tạ ơn
Tâm tình của Chu Hậu Chiếu rất tốt.
"Đại khoái nhân tâm quá."
Rất là ra vẻ ngửa mặt lên trời cười to, sau đó lại rất nhanh chóng xụ mặt xuống, không biết về phương hướng nào hung hăng khoa tay múa chân thể hiên kỹ năng mới học, một ngon giữa được phiêu phiêu dựng lên, khiến khóe mắt Tần Kham giật giật.
"Hôm nay ngươi không vào triều, không thấy thảm trạng của đám đại thần đó, ai nấy mặt mũi bầm dập, còn cố nhịn đau bày ra bộ dạng không để mất nghi thái, trẫm thiếu chút nữa thì cười lăn lộn ra đất." Chu Hậu Chiếu nhớ lại tình cảnh lúc đó, không khỏi lại cười ha ha: "Đám huân quý thật sự là trút giận giúp tẫm, trẫm hận không thể thăng hết tước vị cho họ để cám ơn, thế mới nói huân quý mới là người tri kỷ nhất của hoàng đế, vào thời khắc mấu chốt luôn có tác dụng."
"Nói trở lại, đám huân quý đó đánh người ác thật, đặc biệt là Bảo Quốc công, không biết có thù sâu đậm với Lý Đông Dương thế nào mà đánh cho Lý Đông Dương không ra hình người. Chẳng lẽ Lý Đông Dương thông đồng với tiểu thiếp của Bảo Quốc công à?" Chu Hậu Chiếu nói xong lại bật cười, cười tới ngửa tới ngửa lui.
Một tiểu hoạn quan dâng trà cho Tần Kham, cung kính khom người lui ra, Chu Hậu Chiếu xuất thủ như tia chớp, bỗng nhiên giơ ngón giữa về phía tiểu hoạn quan.
Tiểu hoạn quan sợ quá, lại không hiểu hàm nghĩa trong đây, sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, bùm một tiếng quỳ xuống.
"Bệ... Bệ hạ, nô tỳ muôn lần chết, không biết chỉ ý trong đây là gì."
"Cút."
Tiểu hoạn quan chạy trối chết ra ngươi.
Tần Kham nhìn ngón giữa của Chu Hậu Chiếu, không nhịn được thở dài: "Bệ hạ,, ngón giữa này... Không nên dùng thường xuyên."
"Luyện tập một chút, tương lai đối phó đại thần..." Chu Hậu Chiếu thờ ơ trả lời.
thật sự hối hận vì đã dạy hắn thủ thế hạ lưu này, tiểu hoàng đế ngây thơ hoạt bát đáng yêu hiện tại cứ như lưu manh thu phí bảo kê, Tần Kham thật sự muốn chạy đến trước Thái Miếu học theo bộ dạng của các quan văn bi thiết hét lên "Tiên đế ơi", nhưng lại sợ liệt tổ liệt tông của gia thật sự hiển linh, một đạo thần lôi đánh chết hắn luôn, cảm giác đó nhất định tuyệt vời lắm.
Lại một tiểu hoạn quan kinh sợ bưng các món điểm tâm vào điện, Chu Hậu Chiếu theo thói quen định vươn tay ra.
Tần Kham tay mắt lanh lẹ tóm luôn ngón giữa của hắn.
Bệ hạ, đừng giơ ra nữa, bất lịch sự lắm."