Tần Kham rất hối hận vì dã dạy Chu Hậu Chiếu thủ thế hạ lưu này, hối hận tới thối cả ruột.
Vốn chỉ là quật khởi nhất thời, cho rằng Chu Hậu Chiếu sẽ cười rồi quên, ai ngờ người này không ngờ bắt đầu luyện tập, vừa nghĩ tới hàm nghĩa của ngón giữa này được nhiều người biết, mà một ngày nào đó trên kim điện triều đường Chu Hậu Chiếu cãi nhau với đại thần, vừa găng một cái là lập tức hung tợn giơ ra thủ thế này, không biết phía dưới sẽ có bao nhiêu đại thần bi phẫn đập đầu vào cột mà chết.
Chu Hậu Chiếu vẫn duy trì tâm tình sung sướng, bởi vậy nhìn ra được năm Chính Đức Đại Minh quân quyền yếu thế cỡ nào, một lần thắng lợi nho nhỏ của quân quyền cũng có thể khiến hoàng đế thiếu niên này vui rất lâu, Tần Kham thấy thế không biết là đáng thương hay là đáng tiếc, dù sao tâm tình của hắn cũng không được cao hứng lắm.
"Thật là diệu chiêu..." Chu Hậu Chiếu híp mắt khen: "Chọc giận huân quý đi đánh quan văn, Tần Kham à, đầu óc ngươi là mọc như thế nào vậy?"
Tần Kham tao nhã cười nói: "Thuật thế mà thôi, quần thể huân quý này so với quan văn mà nói thì đơn thuần hơn, tuy rằng bại gia tử và ác bá nhiều, nhưng được cái tính tình ngay thẳng cương liệt, rất ít chơi âm mưu quỷ kế, bọn họ cũng không học được những cái này, cho nên một khi có người động vào lợi ích của bọn họ, sự trả thù của bọn họ là trực tiếp nhất và tốc độ nhất."
" Giựt giây trẫm phong Hàn Văn làm Bảo Quốc công, vừa hay trùng với tước hiệu của Chu Huy, nói vậy ngươi là kíchChu lão gia tử ra tay đi hả?"
Tần Kham thở dài: "Lão gia tử bảo đao chưa già, một quyền đánh ngã Hàn Văn trước cửa Thừa Thiên, một quyền đó kinh tài tuyệt, đã thành truyền kỳ của kinh sư, bệ hạ có mãnh tướng này, thật sự là đáng mừng..."
Chu Hậu Chiếu chậc chậc khen: "Ngươi nói mát giỏi lắm, nếu để Chu lão gia tử và Hàn thượng thư biết là chủ ý của ngươi, cho dù ngươi đã là quốc công thì hai người này e là cũng vẫn tới đập cho bảng hiệu phủ Quốc Công nhà ngươi nát nhừ."
Tần Kham thở dài: "Khi đó thì đừng trách thần bán đứng bệ hạ, cái nồi đen này thần gánh không nổi đâu."
"Được, trẫm và ngươi cùng nhau gánh, Chu lão gia tử nếu đánh ngươi, trẫm sẽ giúp ngươi đánh lại."
Chu Hậu Chiếu va Tần Kham nhìn nhau cười, trong lòng vô cùng ấm áp, cảm giác bạn bè cũng làm chuyện xấu cùng mang tiếng xấu thật là mỹ diệu, Chu Hậu Chiếu sinh ra trong gia đình hoàng gia không huynh không đệ chưa từng có cảm giác như vậy.
Thấy bộ dạng cao hứng của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham muốn nói lại thôi.
Hôm nay vào cung không chỉ là tạ ơn, Tần Kham luôn cảm thấy nên uyển chuyển nói chuyện của Ninh vương với Chu Hậu Chiếu, cho dù không chọc thủng lớp giấy này, ít nhất cũng nên để hắn có chuẩn bị tâm lý.
Tạo phản trong năm Chính Đức Đại Minh tựa hồ đặc biệt nhiều, An Hóa vương phản, Bạch Liên giáo phản, Phách Châu loạn dân phản, hiện tại Ninh vương lại sắp phản, Chu Hậu Chiếu tuổi mặc dù trẻ, nhưng Tần Kham nhìn ra được nỗi khổ trong lòng hắn, làm một hoàng đế, dưới sự cai trị của hắn có nhiều người tạo phản như vậy, chỉ sợ hắn cũng rất thương tâm, tư vị bị phản bội lặp lại hết lần này tới lần khác, có thể dễ chịu được sao?
Tần Kham do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không đề cập tới Ninh vương.
Phiên vương tạo phản chung quy là đề tài rất kieng kị, huống hồ người tạo phản còn là hoàng thúc, đề tài này càng kiêng kị, bởi vì chuyện đồng dạng, tổ tiên của Chu Hậu Chiếu là hoàng đế Vĩnh Lạc cũng từng làm, cũng là hoàng thúc tạo phản với cháu, may mắn là, Vĩnh Lạc thành công, thế là tạo phản liền được điẻm tô thành "Tĩnh Nan"
Chu Hậu Chiếu hứng trí bừng bừng tự mình xách hai con gà, nằng nặng kéo Tần Kham đi cho mãnh thú nàng, nhưng Trương Vĩnh không chỉ tiếp nhận vị trí của Lưu Cẩn, ngay cả bản sự nịnh nọt của Lưu Cẩn cũng kế thừa, phái người không biết từ trong thâm sơn rừng già nào bắt mấy con gấu nuôi ở trong Báo Phòng, hiện tại Báo Phòng hổ báo sói gấu, động vật hoang dã gì cũng có, bước vào một cái là có thể nghe thấy tiếng hổ gầm báo hét gấu tru.
Mã Vĩnh Thành sau khi bị điều vào Trực Điện giám nghèo khó nhất trong cung, tổng quản nội khố cũng thay bằng Cao Phượng được cho f thành thật bổn phận, cứ cách năm ba bữa lại tới kể khổ với Tần Kham, nói bệ hạ tiêu bạc nhiều quá, nội khố rất nghèo, không bột đố gột nên hồ vân vân.
Tần Kham thật sự rất muốn đề nghị, nếu cải biến Báo Phòng thành vườn bách thú rồi mở cửa cho bách tính kinh sư tham quan, vé vào mỗi lần thu hai lượng bạc, nếu muốn đi thăm hoàng thượng thì thu mười lượng bạc, điều kiện tiên quyết là không được phép cho hoàng thượng ăn chuối, nội khố trong một năm tuyệt đối sẽ kiếm đầy bát.
Ngẫm lạithấy Chu Hậu Chiếu chắc sẽ không đáp ứng đề nghị này, Tần Kham liền chặt đứt tâm tư giúp nội khố kiếm tiền.
Báo Phòng rất lớn, bên trong thái giám cung nữ vô số, nhưng chủ nhân chân chính chỉ có một mình Chu Hậu Chiếu.
Thiếu niên chính là thời kì hoạt bát nhất đáng nhớ nhất trong cuộc đời, nhưng hắn lại chỉ có thể mỗi ngày rúc trong thâm cung tìm niềm vui bằng cách cho hổ báo sói gấu ăn, ngày tháng như vậy cứ thế lặp đi lặp lại, hắn chẳng lẽ không chán sao?
Chu Hậu Chiếu mang theo hai con gà sống bị kích động tới trước cửa chuồng gấu ngựa, Tần Kham đi song song với hắn, thấy bộ dạng hưng phấn của hắn, Tần Kham bỗng nhiên có cảm xúc.
"Bệ hạ, ngươi thật sự nên ra ngoài dạo một chút, ngươi là chủ nhân của toàn bộ giang sơn Đại Minh, dấu chân của ngươi không thể bị nhốt mãi trong thâm cung, trong tòa thành trì kinh sư này."
Cước bộ của Chu Hậu Chiếu khựng lại, khuôn mặt đang hưng phấn bỗng nhiên trở nên buồn bã, vô cùng nhụt chí nói: "Trẫm chẳng lẽ không muốn ra ngoài sao? Nhưng trẫm làm sao ra ngoài được? Nếu trẫm dám hơi có suy nghĩ rời kinh, các quan văn sẽ người trước ngã xuống, người sau tiến lên đòi tự tử trước mặt trẫm."
Tần Kham cười nói: "Há có thể vì nghẹn mà bỏ ăn? Chỉ cần bệ hạ có ý muốn, biện pháp luôn sẽ có, ngươi cả đời này là vì mình mà sống, chứ không phải vì quan văn mà sống, một người nếu sống trên đời, muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì, muốn chơi cái gì, những cái này đều là quyền lợi cơ bản nhất mà ông trời cho chúng ta, bách tính áo vải bình thường còn có thể làm được, bệ hạ là cửu ngũ chí tôn vì sao lại không thể làm được?"
Chu Hậu Chiếu rất là cảm khái: "Tần Kham, ngươi luôn không giống người thường, trẫm từ nhỏ đến lớn, phụ hoàng, quan văn và các Đại học sĩ xuân phường cho tới giờ chưa từng ai nói với trẫm như vậy, bọn họ luôn ép ta phải học cách trị thế, học đạo đế vương, kinh nghĩa khổng mạnh, chứ rất ít có người hỏi ta là muốn làm gì."
Vô cùng buồn bã thở dài, Chu Hậu Chiếu nói: "Trước kia chỉ có Lưu Cẩn từng hỏi như vậy, đáng tiếc cuối cùng trẫm phát hiện người này lòng muông dạ thú, Tần Kham, tri kỷ bên cạnh trẫm chỉ còn ngươi thôi."
"Thần nguyện máu chảy đầu rơi vì bệ hạ."
"Trẫm nếu muốn rời kinh, ngươi có thể giúp trẫm tìm cơ hội không?" Chu Hậu Chiếu chờ mong hỏi.
Tần Kham nháy mắt mấy cái, rất có thâm ý nói: "Có cơ hội, bệ hạ, nhất định có cơ hội."
Chu Hậu Chiếu lập tức mặt mày hớn hở, sự tín nhiệm của hắn đối với Tần Kham là mù quáng, trên thực tế Tần Kham cũng chưa bao giờ khiến hắn phải thất vọng, Tần Kham nói có cơ hội, thì là nhất định có cơ hội, hiện tại việc hắn phải làm chính là tĩnh tâm chờ đợi Tần Kham tìm ra cơ hội rời kinh.
Vừa nghĩ tới có thể tuần tra giang sơn của mình, có thể tận mắt nhìn ngắm phong thổ các nơi, Chu Hậu Chiếu hưng phấn tới chóp mũi bắt đầu chảy mồ hôi, hai mắt lấp lánh sáng.
Trong tay cầm theo hai con gà, Chu Hậu Chiếu đi rất vui vẻ, phiêu dật tới cơ hồ như lướt trên mặt nước, gặp hoạn quan cung nữ quỳ xuống hành lễ trên đường, Chu Hậu Chiếu cũng rất rộng rãi gặp ai là hô một tiếng "Thưởng", tổng quản nội khố Cao Phượng khóe miệng run rẩy than thở đi theo sau, cơ hồ cũng sắp quỳ xuống với Chu Hậu Chiếu rồi.
Tần Kham cũng cười, nếu tâm tình của Chu Hậu Chiếu tốt như vậy, nhất định phải nói chuyện vui vẻ, để hắn cao hứng triệt để hơn.
"Bệ hạ và vị Lưu Lương Nữ ở tửu quán hiện giờ tiến triển tới mức nào rồi." Tần Kham nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chúc phúc.
Cước bộ đang nhẹ nhàng của Chu Hậu Chiếu bỗng dưng lảo đảo suýt ngã, động tác nưh quay chậm xoay người, nụ cười sung sướng trên mặt sớm đã tắt phụt, thay vào đó là vẻ mặt thê tuyệt ai oán.
"Ngươi là cố ý, đúng không? Ngươi chính là không muốn thấy cao hứng, đúng không? Cho nên ngươi tự dưng đi nhắc tới chuyện không nên nhắc, đúng không?" Hai mắt Chu Hậu Chiếu ửng đỏ.
Tần Kham sợ hãi không thôi: "Bệ hạ, thần tuyệt không có ý này, thật sự là thần cảm thấy lâu ngày như vậy rồi, bệ hạ và vị Lưu cô nương kia chắc là có tiến triển rồi chứ? Chẳng lẽ..."
Cẩn thận nhìn sắc mặt của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham thăm dò: "Bệ hạ vẫn chẳng có tiến triển gì à?"
Miệng Chu Hậu Chiếu toét ra, khóc lớn, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Tần Kham ngạc nhiên đứng ngây ra hồi lâu, cuối cùng cũng lờ mờ minh bạch, chắc là lộ của Chu Hậu Chiếu phi thường nhấp nhô, đại thể là gập ghềnh tới mức khiến người ta giận sôi, nếu không thì không thể xuất hiện cảnh chạy trong nước mắt này được.
Kinh ngạc nhìn Chu Hậu Chiếu chạy xa, Tần Kham lẩm bẩm nói: "Thiếu niên Ngây thơ vi tình sở khốn, đẫm lệ chạy đi, cảnh tượng cảm động biết bao, nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút vị đạo, lúc tình thương thế này, vì sao còn xách hai con gà mà chạy?"
Ninh vương lại tới kinh sư tặng lễ.
Đây là một Vương gia rất mâu thuẫn, ít nhất thì ở Tần Kham Tần Kham là rất mâu thuẫn.
Cứ cách hai tháng liền thượng tấu khóc than, vương phủ nhiều năm không được tu sửa, chủ điện cứ mưa là dột, Ninh vương điện hạ đành phải mang theo gia quyến uất nghẹn vào phòng nhỏ ở điện hông mà ở, ba vệ của vương phủ người ăn ngựa ăn nuôi không nổi, nói tóm lại, trong tấu chương Ninh vương rất nghèo, không chỉ nghèo mà ngực không có chí lớn, dù sao Vương gia nghèo tới mức như ăn mày, chắc chắn là không khiến triều đình đề phòng, Cái khác không nói, chỉ loại người không có tiền, sống qua ngày cũng gian nan thì lấy đâu ra bản lĩnh nuôi thiên quân vạn mã đi tạo phản?
Vương gia nghèo trên tấu chương, nhưng sự thật thì lại xa hoa rối tinh rối mù, năm nay mới qua nửa năm, Ninh vương đã ba lượt phái người từ Nam Xương đưa lễ trọng tới kinh sư, đội ngũ tặng lễ điệu thấp mà trang trọng, tặng cho Chu Hậu Chiếu những món đồ chơi không đáng giá, ví dụ như pháo hoa, ví dụ như một khẩu súng điểu có thể bắn hai lần, ví dụ như gấu trúc đáng yêu, mà lễ vật Ninh vương tặng cho các đại thần kinh sư thì rõ ràng quý trọng hơn, có thể thấy được Ninh vương cũng không ngốc, mấy thứ pháo hoa gấu mèo này hiển nhiên không lừa được các đại thần, thế là các loại vàng bạc các loại cổ ngọc các loại mỹ tỳ lần lượt từng cái được đưa vào nhà các đại thần.
Tấu chươngvà thực tế khác nhau như vậy, hơn nữa làm thoải mái như vậy, Tần Kham không nhịn được mà hoài nghi Ninh vương này có phải mắc chứng tâm thần phân liệt rồi hay không.
Hoặc là nói các đại thần bị tâm thần phân liệt, người ta tặng lễ hào phóng như vậy, còn có đại thần thượng sớ nói tốt cho Ninh vương, thỉnh cầu triều đình tăng tiền lương và quân giới cho Ninh vương.