Những lời này là tiếng lòng muốn nói ra của ba năm đăng cơ.
Quân thần Đại Minh không giống quân thần, quan hệ giữa bọn họ giống như là quan hệ hợp tác sự nghiệp, hoàng đế là chủ tịch, nhưng công ty không phải là của một mình hắn, đại thần khác cũng có cổ phần công ty, công ty chỉ có thể giao cho nội các tương đương với cấp giám đốc đi kinh doanh, nội các sẽ dảm bảo lợi nhuận hàng năm, điều kiện tiên quyết là chủ tịch phải ngoan ngoãn nghe lời, cho nên làm chủ tịch, không thể ra quyết sách kinh doanh lung tung cho công ty, đương nhiên, quyền sở hữu và quyền quan danh của công ty đều là của chủ tịch, tất cả mọi người làm thuê cho chủ tịch, quyền lợi còn lại thì chủ tịch không nhất định là có, nếu chủ tịch nhúng tay lung tung, hạ mệnh lệnh lung tung, khả năng có thể khiến cho tất cả cổ đông kịch liệt phản đạn.
Triều đường Đại Minh nói trắng ra là có cơ cấu như vậy.
Làm hoàng đế ba năm, Chu Hậu Chiếu dần dần minh bạch địa vị của mình, nhưng hắn cũng rất không cam lòng.
Triều hội Hôm nay không chỉ là nói riêng chuyện tấn tướccho Tần Kham, từ đề tài này mở rộng ra là Chu Hậu Chiếu đang đấu tranh cho bản thân mình.
Hắn không muốn bị nuôi nhốt trong thâm cung như nuôi lợn, hắn muốn ra ngoài, tự mình đi mỗi một tấc quốc thổ thuộc về mình, chính mắt trông thấy từng con dân đang thần phục hắn.
Chỉ là hắn không rõ quân quyền hiện giờ vì sao lại trở nên nhược thế như vậy, thần quyền từ khi nào đã bắt đầu lờ mờ vượt lên trên quân quyền.
Quân thần tranh quyền lực hơn mấy trăm năm, mỗi bên đều có phần thắng và giành được phong tao nhất thời, nhưng mà mấy vấn đề này bày ra trước mặt, lại không phải là một mình Chu Hậu Chiếu có thể giải quyết, hắn là hoàng đế, nhưng hắn là hoàng đế rất nhược tiểu.
Kim điện rất im lặng, quân thần trầm mặc rất lâu.
Dương Đình Hòa thở dài: "Bệ hạ, quân thần cộng trị là luật cũ tổ tông truyền xuống. Hôm nay triều thần đứng trong điện không có bất kỳ ai là đứng trên quân quyềncả, lão thần cho rằng bất luận là quân hay là thần, quyền lực đều bị chế ước, có chế ước mới không không phóng túng, giang sơn xã tắc mới sẽ không mất đi khống chế, thần quyền cũng vậy, chính bởi vì chúng thần không có tư tâm, cho nên cũng nguyện ý chế ước thần quyền, cho nên lịch đại thần tử mới có thể cam chịu sự tồn tại của Cẩm Y vệ và Đông Hán, Tây Hán, bệ hạ, trên đời không có ai tùy tâm sở dụccả, hoàng đế cũng không được."
Ngẩng đầu nhìn chăm chú Chu Hậu Chiếu đang buồn bã ngồi trên long ỷ, ngữ khí của Dương Đình Hòa vẫn bình thường kiên định như khi xưa giảng bài ở xuân phường.
"Cho nên bệ hạ không nên lạm dụng thánh chỉ, thánh chỉ cùng cấp với quân quyền, quân quyền có thể dùng nhưng không thể lạm dụng, hôm qua bệ hạ tự dưng phong hơn hai mươi vị công hầu, hiển nhiên là đang lạm dụng quân quyền, hành động này của bệ hạ không khác gì tự tự tổn hại hoàng uy. Chúng thần thấy vậy nên rất lặng lòng, thần xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ!"
Hơn hai mươi đại thần Trong điện đồng thời quỳ xuống, đều tự từ trong ngực lấy già hoàng quyển giơ lên cao, đồng thanh nói: "Tước vua ban thưởng, chúng thần không thể tiếp nhận, thần xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ."
Hơn hai mươi đôi tay tự nâng thánh chỉ, mọi người trong lòng lại ai nấy có tư vị riêng.
Bất luận quan văn hay là võ tướng. Ai mà không hy vọng mình có thể thăng quan phong tước, phúc ấm con cháu? Biết rõ hoàng đế là đang làm loạn. Hôm qua trong thời khắc tuyên chỉ, vẫn có không ít người tim đập loạn nhịn.
Phần lớn đều hy vọng bản thánh chỉ này là thật.
Chu Hậu Chiếu khịt khịt mũi, cười khổ mấy tiếng.
Vừa rồi chỉ là phát tiết sự bực tức chon sâu trong đáy lòng bấy lâu, kỳ thật bản thân hắn cũng hiểu rõ, mâu thuẫn giữa quân thần là vĩnh viễn không thể giải quyết, không thể tiêu trừ, cho dù giét hết tất cả các đại thần trên điện, đổi sang một đám thần tử biết nghe lời tới giúp hắn thống trị giang sơn, mâu thuẫn vẫn sẽ tồn tại, hơn nữa sẽ chỉ tổ càng lúc càng kịch liệt.
Nếu đã không giải quyết được, vậy thì chu toàn cho bọn họ đi.
Tóm lại vẫn là tính tình thiếu niên, thương vừa rồi còn đang thất ý thần thương bỗng nhiên đổi sang khuôn mặt tươi cười, sự không vui vừa rồi như tan thành mây khói.
"Tước vua ban, không thể tiếp nhận, ừ? Lý do hay lắm." Chu Hậu Chiếu cười nhạt.
Dương Đình Hòa trầm giọng nói: "Biết sai thì sửa, bệ hạ vẫn không mất minh quân, lão thần khẩn cầu bệ hạ thu hồi thánh chỉ, chuyện hoang đường hôm qua văn võ cả triều sẽ coi như chưa từng phát sinh, bệ hạ cảm thấy sao?"
Dương Đại học sĩ Trước nay tính tình cương liệt không ngờ lại nói ra những lời này, xem như đã là cực kỳ nhường nhịn rồi, hiện tại lão chỉ muốn mau kết thúc cái trò khôi hài này, cũng không dám răn dạy Chu Hậu Chiếu một câu nào nữa. Vừa rồi khi Chu Hậu Chiếu phát tiết nỗi bực tức lão đã cảm giác được, vị thiên tử thiếu niên này tâm tính đang dần dần thành thục rồi, việc hôm qua thoạt nhìn thì hoang đường, nhưng kì thực cũng là một loại kháng nghị đối với quân quyền đang trong thế yếu, nếu như răn dạy hắn thêm nữa, chỉ sợ sẽ triệt để chọc giận hắn, khi đó văn võ cả triều sẽ khó mà giải quyết.
Chu Hậu Chiếu cũng không thèm nhìn hơn hai mươi vị đại thần đang quỳ gối trong điện, lại nghiêng đầu nhìn Dương Đình Hòa.
"Trẫm nếu thu hồi những thánh chỉ này, như vậy, việc phong tước cho Tần Kham..."
Dương Đình Hòa lập tức ngắt lời Chu Hậu Chiếu, quả quyết nói: "Sơn Âm Hầu đúng là có công, nhưng công chưa tới mức được phong Quốc Công, việc này không thể làm."
Nói xong Dương Đình Hòa cúi đầu khom người, lẳng lặng chờ đợi sự giận dữ của Chu Hậu Chiếu.
Văn võ Cả triều đợi hồi lâu mà không thấy có động tĩnh, sốt ruột ngẩng đầu nhìn thì thấy Chu Hậu Chiếu không chỉ không giận, ngược lại khóe miệng phác ra một nụ cười quỷ dị.
"Trẫm biết rồi, thôi, hai mươi ba đạo thánh chỉ hôm qua trẫm phát xuống, hiện tại thu hồi toàn bộ, về phần phong tước vị cho các ngươi."
Hơn hai mươi người đồng thanh nói: "Thần không có công, không có mặt mũi nào để nhận phong tước."
"Được rồi, bãi triều đi."
Chu Hậu Chiếu đứng dậy, khi rời khỏi kim điện, quần thần sơn hô vạn tuế.
Ba vị Đại học sĩ Nội các sóng vai ra khỏi điện, ba người nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh lùng.
"Giới Phu hôm nay lại bác đề nghị tấn tước cho Tần Kham của bệ hạ, theo tính của bệ hạ đã sớm nổi trận lôi đình tại chỗ rồi, vừa rồi bệ hạ vì sao không có tĩnh?" Lương Trữ nhíu chặt cặp lông mày trắng.
Lý Đông Dương quay đầu nhìn về phía điện Cẩn Thân, ánh mắt như có thâm ý, lại ngậm miệng không nói gì.
Dương Đình Hòa cười khổ nói: "Tính tình của Bệ hạ lão phu càng lúc càng khó đoán, làm ra nhiều chuyện như vậy, kỳ thật bệ hạ đơn giản chỉ là muốn tấn tước cho Tần Kham, nhưng Tần Kham này làm việc chính tà chẳng phân biệt được, thân là quốc hầu lại nắm Cẩm Y vệ, đã có quyền thế ngút trời rồi, giờ mà để hắn lên tới Quốc Công, chẳng phải là càng vô pháp vô thiên sao? Lão phu biết Lưu Cẩn bị tru là do kẻ này đứng sau giật dây, ở trong lòng lão phu, Tần Kham không phải là người xấu, nhưng ta vẫn có chút kiêng kị hắn, vẫn là câu nói vừa rồi của ta trên điện, quyền lực phải bị chế ước mới không mất đi khống chế."
Lương Trữ gật đầu, cười nói: "Giới Phu nói chính là những lời mưu quốc. Tần Kham này rất phức tạp, chuyện tốt cũng làm, chuyện xấu cũng làm không ít, nói thật, kẻ này quả thật khiến rất nhiều đồng liêu trên dưới kiêng kị, đáng tiếc hắn không biết cho bệ hạ uống thuốc, không ngờ làm bệ hạ không tiếc tự tổn hại hoàng uy, dùng loại biện pháp xỏ lá này để tấn tước cho hắn, ảnh hưởng của người này đối với bệ hạ quá sâu, e là không phải chuyện tốt."
Hai người đang nói chuyện nhưng thấy Lý Đông Dương ở bên cạnh không nói một lời, Lương Trữ tò mò hỏi: "Tây Nhai tiên sinh tựa hồ không hề chống đội với chuyện bệ hạ tấn tước cho Tần Kham."
Lý Đông Dương cười khổ nói: "Chống đối thì có tác dụng à? Các ngươi cho rằng bệ hạ thật sự sẽ từ bỏ ý đồ sao? Đây đã không còn đơn giản là chuyện tấn tước nữa rồi, bệ hạ vốn là thiếu niên, ưa sĩ diện, trước kia bất kể hắn nói gì làm gì cũng luôn bị chúng ta bác bỏ, oán khí của bệ hạ đối với các đại thần đại thần càng lúc càng sâu, chuyện tấn tước cho Tần Kham chỉ sợ là đã đến rìa bùng nổ rồi, chỉ là một tước vị Quốc Công, chúng ta cớ gì mà không đáp ứng cho xong chuyện đi, nếu không lão phu đoán rằng việc này chỉ tổ càng lúc càng ầm ĩ thôi."
Ánh mắt nhìn xoáy vào Lương Trữ và Dương Đình Hòa, Lý Đông Dương thở dài: "Nhị vị, bệ hạ tuổi trẻ càn rỡ, nhưng chung quy vẫn là quân chủ của chúng ta, lui một bước thì có khó như vậy không?"
Lương Trữ và Dương Đình Hòa trầm mặc không nói, nhưng trong lòng lại giống đi treo một tảng đá ngàn cân. Vừa rồi biểu hiện của Chu Hậu Chiếu rất kỳ quái, đặc biệt là quỷ dị quỷ dị ở khóe miệng trước khi bãi triều, khiến hai người trong lòng không yên, Lý Đông Dương nói như vậy, lại càng làm hai người càng khó có thể lựa chọn.
Việc tấn tước có thể lớn có thể nhỏ, kỳ thật nghĩ kỹ lại, đây cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, nếu bởi vậy mà khiến quân thần quyết liệt, cũng không phải là ước nguyện của triều thần.
Ba vị Đại học sĩ nội các mỗi người mang tâm tư riêng, vừa đi đến ngọ môn, Lý Đông Dương bỗng nhiên dừng chân, vuốt râu dài, đầy thâm ý nói: "Bệ hạ e là sắp ra chiêu rồi."
Lương Trữ và Dương Đình Hòa ngẩn người: "Tây Nhai tiên sinh nói vậy là sao?"
Lý Đông Dương còn chưa trả lời thì đã nghe thấy trong cung vang lên tiếng bước chân.
Bốn năm tiểu hoạn quan mặc phục sức một tay cầm phất trần, một tay giơ cao mấy cuốn hoàng quyên, không biết cố ý hay là vô tình, khi đi qua bên cạnh ba vị Đại học sĩ đều cao giọng hô to.
"Bệ hạ có chỉ, phong Hộ bộ ti khố Lưu Diệc Dương làm Hoài Sơn hầu, phong Binh bộ chủ sự Tống Huy làm Tương Dương hầu, phong Đại Lý tự thiếu khanh Hoàng Phác làm Tư Quốc Công."
"Bệ hạ có chỉ, nội thành thủ môn Tây Trực môn Lý Nhị phòng thủ cửa thành mười năm vất vả công lao lớn, tứ phong Tây Trực hầu."
"..."
Lương Trữ và Dương Đình Hòa trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy như đầu bị dội một chậu nước lạnh, buốt từ đầu đến chân.
Các triều thần đi theo phía sau ba người, cũng đều hút một hơi lạnh.
"Nữa à?" Lương Trữ rít lên.
Dương Đình Hòa tức giận đến giậm chân trợn mắt chửi: "Hôn quân! Hôn quân! Ngươi chẳng lẽ cứ phải đối kháng với các triều thần tới cùng sao?"
Sau khi ba người hét xong thì ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện ra vẻ mặt rúng động của nhau.
Đây đã không còn là làm càn nữa rồi, đây là ý chí của Chu Hậu Chiếu, ý chí của đương kim hoàng đế!
Hoàng đế Thiếu niên đã dần dần trưởng thành, hắn có thứ mà hắn phải kiên trì, lần này hắn không định thỏa hiệp.
Từng làm đế sư, Dương Đình Hòa giống như hôm nay mới phát hiện vị thiên tử thiếu niên này có một mặt cố chấp như vậy.
Ba người sắc mặt âm tình bất định do dự một lát, Dương Đình Hòa giậm chân thật mạnh, chỉ vào tiểu hoạn quan đã chạy xa đằng trước rồi nói với các đại thần phía sau: "Chư vị mau đi cản họ lại! Ba người chúng ta tới điện Cẩn Thân diện quân."
Triều thần hối hả đuổi theo tiểu hoạn quan.
Trước Điện Cẩn Thân, ba vị Đại học sĩ nội các ủ rũ quỳ gối ngoài cửa đồng xanh bẩm tấu.
"Chúng thần cung thỉnh bệ hạ tấn tước cho Sơn Âm Hầu."