Đội ngũ triều thần giống như vừa bại trận từ từ tiến về phía điện Phụng Thiên, trong đám người thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng rên rỉ và khóc nức nở, không khí áp ức ảm đạm.
Đỡ nhau vào điện Phụng Thiên, xếp hàng ngay ngắn xong, quan văn và huân quý vẫn bất khuất trợn mắt lườm nhau, một hồi đại chiến vừa rồi vẫn không thể khiến mùi thuốc súng giảm bớt được bao nhiêu, ngược lại càng đậm đặc hơn.
Lúc đang lạnh lùng giằng co, xa liễn của hoàng đế từ từ tiến tới, nghi trượng như mây, pháp khí điềm lành đầy rẫy.
Chu Hậu Chiếu khoác long bào vào điện, dưới tiếng hô của hoạn quan trực nhật, bách quan quỳ lạy sơn hô vạn tuế.
Chu Hậu Chiếu ngồi trên long ỷ, hắng giọng, vừa nói mấy lời dạo đầu trước triều hội vừa nhìn chúng thần trong điện theo thói quen.
"Các vị thần khanh nếu có quốc sựthì mau bẩm tấu... Ố? Ha ha ha ha..." Chu Hậu Chiếu sau khi nhìn thoáng qua thảm trạng của quần thần thì rất không nể tình ôm bụng cười ha hả.
"Các ngươi ở cửa cung gặp phải cướp à? Sao bộ dạng lại thế này, buồn cười chết trẫm mất."
Chu Hậu Chiếu cười như điên tạo nên từng trận hồi âm trong kim điện, các quan văn mặt be bét thương tích sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Bùm!
Các đại thần bị thương tốp năm tốp ba quỳ xuống, gào khóc mà không có dấu hiệu báo trước.
"Xin bệ hạ làm chủ cho chúng thần."
"Bệ hạ minh giám, Bảo Quốc công Chu Huy ỷ mạnh hiếp yếu, ngang ngược bừa bãi, ở trước cửa Thừa Thiên kích động huân quý đánh chúng thần cực kỳ tàn ác, chúng thần đều là trọng khí của quốc gia, sao chịu nổi vũ nhục như vậy, xin bệ hạ phạt nặng Bảo Quốc công, mở rộng chính nghĩa cho vi thần."
"Phì." Bảo Quốc công Chu Huy đứng ra khỏi hàng, hung tợn lườm các quan văn, cả giận nói: "Trắng đen đều là các ngươi có lý, cái đám hủ nho chua loét các ngươi, vỗ lương tâm mà nói đi, các ngươi chỉ chịu đòn chứ không đánh trả à? Tự các ngươi nhìn đi, các huân quý phần lớn cũng bị thương, bọn họ sao không đi xin bệ hạ làm chủ?"
Các Quan văn giận dữ, trên kim điện lại có thêm một hồi giương thương múa kiếm, toàn bộ đại điện nói ầm ĩ ồn ào như họp chợ.
"Được rồi được rồi, yên lặng, yên lặng." Hậu Chiếu hét lớn một tiếng, hai bên đang cãi nhau lúc này mới chịu ngậm miệng.
Chu Hậu Chiếu nín cười, xoa cằm nói: "Trẫm vừa rồi nghe rõ rồi, quan văn và huân quý đánh nhau đúng ư? Phạt ai trước tiên cứ gác sang một bên đã, trẫm muôn hỏi, các ngươi vì chuyện gì mà đánh nhau?"
Cũng không biết có phải cố ý hay không, Chu Hậu Chiếu hiển nhiên là đang yên đang lành lại đi bới hcuyện. Nói tới nguyên nhân đánh nhau, ánh mắt nhìn Chu Hậu Chiếu của các quan văn và huân quý đều bắt đầu phun ra lửa.
Dương Đình Hòa bị đánh tới mặt mũi bầm dập tiến lên một bước, trầm giọng cả giận nói: "Bệ hạ, ngài còn không biết xấu hổ mà lên tiếng nữa à! Nếu không phải..."
"Ha ha."
Chu Hậu Chiếu thấy hốc mắt Dương Đình Hòa biến thành màu đen, má phải sưng vù, một đôi mắt vốn sáng ngời hữu thần chỉ còn lại hai đường chỉ, không nhịn được lại cười ra tiếng.
Dương Đình Hòa tức giận đến nỗi muốn đập đầu vào tường tự tử: "Xin bệ hạ trang trọng!"
"Được được được, trẫm trang trọng. Ngại quá, vừa rồi thật sự là không kìm lòng được." Chu Hậu Chiếu cố gắng nín cười, bày ra bộ dạng trang trọng, cố gắng quay đầu đi để không phải nhìn mặt Dương Đình Hòa. Kết quả vừa quay đi thì ánh mặt lại thấnh mặt già của Lương Trữ tím bầm sưng vù như cái bánh bao, Chu Hậu Chiếu lại kìm lòng không đậu, bật cười ha ha."
" Ha ha ha ha..." Chu Hậu Chiếu bất chấp nghi thái cười rộ lên, vừa cười vừa ôm bụng, thở hổn hển liên tục tạ lỗi với Dương Đình Hòa sắc mắt không biết là là bị đánh tới tím tái hay là tức giận đến tím tái.
"Dương tiên sinh, trẫm... Lại khiến ngươi thất vọng rồi. Không được, ngươi cho phép trẫm cười một chút, vui quá đi, Lương tiên sinh, ngươi rốt cuộc bị người ta hận tới thế nào, sao người ta lại đặc biệt chào hỏi vào mặt ngươi thế, thật sự là quá đáng giận."
Chu Hậu Chiếu cười không kiêng nể gì ai, sắc mặt các quan văn càng khó coi hơn, các huân quý thì cũng cười theo Chu Hậu Chiếu, trong tiếng cười tràn ngập sự ác ý, không chỉ vui sướng khi người khác gặp họa, hơn nữa còn thấp giọng bình phán, vết thương nào trên mặt vị đại nhân nào là bị ai đánh, lúc ấy lực độ cương mãnh thế nào, góc độ khéo léo thế nào, tiếng kêu thảm thiết đã tai như thế nào.
Dương Đình Hòa nghe tiếng cười chói tai trong điện, mặt già dần dần từ xanh chuyển thành trắng.
"Bệ hạ, ngươi cười đủ chưa?" Dương Đình Hòa hét to ra tiếng.
"Cười... Cười đủ rồi, đủ rồi." Chu Hậu Chiếu vất vả lắm mới dừng lại được, rất mất nghi thái ngồi phịch lên ghế thở hổn hển.
Dương Đình Hòa cả giận nói: "Bệ hạ, ác đấu trước cung hôm nay, toàn là do bệ hạ gây ra, bệ hạ lại hoàn toàn không biết thẹn, ngược lại còn cười ra tiếng, thần xin hỏi bệ hạ, hành vi như vậy chẳng lẽ không cảm thấy khiến quần thần lạnh lòng hay sao?"
Chu Hậu Chiếu thu lại nụ cười, mắt híp lại: "Ác đấu trước cung có liên quan gì tới trẫm sao, trâm xin nhờ Dương tiên sinh chỉ điểm."
"Nếu không phải ngài hôm qua càn rỡ, phát hơn hai mươi thánh chỉ phong tước, khiến các huân quý từ ghen tị sinh hận thù, thì lại sao lại đi hỗn chiến với các quan văn? Thần xin hỏi bệ hạ, liên phát liền hơn hai mươi đạo thánh chỉ phong tước là cớ làm sao?"
Chu Hậu Chiếu tựa hồ sớm có chuẩn bị, nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng: "Trẫm muốn hỏi Dương tiên sinh trước, thánh chỉ phong tước nếu chưa được nội các và thông chính ti thông qua thì có hiệu lực hay không?"
"Đương nhiên là không rồi! Quân thần cùng trị thiên hạ chính là quy củ trăm năm nay, bệ hạ sao có thể vì sự yêu ghét của bản thân mà vọng quyết quốc sự!"
"Nếu không có hiệu lực, vậy ý tứ chính là thánh chỉ trẫm phát ra chẳng khác nào một tờ giấy lộn? Đã là giấy lộn thì trẫm muốn phát thế nào thì phát, chẳng lẽ giờ trẫm là hoàng đế mà muốn phát mấy tờ giấy lộn còn phải nhìn sắc mặt các ngươi à?"
Dương Đình Hòa giận dữ: "Bệ hạ, ngài căn bản chính là càn quấy, nghe nhìn lẫn lộn! Thánh chỉ của hoàng đến tôn quý biết bao, sao có thể nói là giấy lộn?"
Chu Hậu Chiếu mặt không biểu tình bỗng nhiên vỗ mạnh lên tay vịn, đứng bật dậy, hung hăng lườm Dương Đình Hòa quát: "Nếu thánh chỉ tôn quý, vì sao thánh chỉ của chẫm ra khỏi cửa cung là không có hiệu lực? Trẫm thậm chí ngay cả tấn phong cho một thần tử có công lớn với xã tắc cũng không thể được, Dương tiên sinh, chư vị triều thần trong điện, các ngươi vừa nói thánh chỉ tôn quý, lại nói thánh chỉ không có hiệu lực, không biết là tự mâu thuẫn sao?"
Lời nói này khiến cả điện lặng ngắt, kim rơi cũng có thể nghe tiếng.
"Trẫm đăng cơ ba năm, làm hoàng đế ba năm, trong lòng trẫm tích lũy rất nhiều nghi vấn, các ngươi mỗi người đều nói thiên hạ này là trẫm, các ngươi là thần tử trung thành một lòng giúp trẫm thống trị giang sơn, nhưng trẫm lại luôn nghĩ, thiên hạ này rốt cuộc là của ta hay là của các ngươi, còn trẫm chỉ là một hoàng đế ngồi trong hoàng cung, hay là hoàng đế ngồi nắm ngũ hồ tứ hải, mỗi khi trẫm đưa ra một quyết định, muốn làm một việc gì đó, các ngươi lại như ong vỡ tổ lao lên phản đối kịch liệt, tựa hồ ngay cả trẫm làm ra một quyết định gì cũng là đều ngu xuẩn, há miệng ra là phản đối, kết quả các ngươi cao hứng, thỏa mãn, đi ra khỏi cửa cung các bách tính ai nấy đều nói các ngươi là thần tử trung trực không sợ cường quyền, mà hoàng đế trẫm đây thì nằm dưới chân các ngươi, thành hòn đá kê chân cho thanh danh trung trực của các ngươi."
Chu Hậu Chiếu nói xong hốc mắt ửng đỏ, vô cùng mệt mỏi tựa vào long ỷ, khóc nói: "Chư vị triều thần, trẫm là quân chủ của các ngươi chứ không phải là các ngươi của các ngươi."