Lương Trữ sầm mặt nói: "Đại Minh ta từ sau Vĩnh Lạc phong tước cực ít, lịch đại tiên hoàng lại cố ý cắt giảm tước vị, để phòng huân quý quyền trọng mà tự đại. Hiếu tông hoàng đế anh minh cỡ nào, tìm cớ thậm chí hạ tước vị của đệ đệ hoàng hậu Thọ Ninh Hầu thành Thọ Ninh Bá, chư công, huân quý quá nhiều đối với Đại Minh ta không phải là chuyện tốt, bệ hạ lại coi tước vị như cải trắng trong giỏi, muốn cho ai thì cho, cứ dần dà thế này, Đại Minh ta Quốc Công quốc hầu quá nhiều, để đám trị thế chi thần chúng ta vào đâu!"
Hộ bộ thượng thư Hàn Văn nghiêm mặt nói: "Tần Kham kia da mặt dày thật, biết rõ thánh chỉ của bệ hạ chưa qua nội các và thông chính ti thì là không có hiệu lực, hắn vẫn cất giấu thánh chỉ không chịu niêm phong, vọng tưởng tấn phong Quốc Công. Đúng là cái đồ không biết xấu hổ."
Lương Trữ hậm hực nói: "Không thể để họ đạt được ý đồ! Triều hội Ngày mai, chúng ta tụ tập đồng liêu trong triều, xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, bức Tần Kham phải trả lại thánh chỉ. Nếu bệ hạ không đáp ứng, chúng ta sẽ tử gián."
Lương Trữ nhìn mọi người, cười lạnh nói: "Đương kim thiên hạ là thiên hạ quân thần cộng trị, chứ không phải là bệ hạ một mình muốn làm gì thì làm, những triều thần chúng ta dùng cái chết để uy hiếp. Không tin bệ hạ sẽ vì một mình Tần Kham mà đắc tội với người trong thiên hạ."
Tất cả mọi người đang ngồi đều hưởng ứng, chỉ một mình Dương Đình Hòa là không nói gì.
Hàn Văn tò mò nhìn lão nói: "Giới Phu huynh vì sao không nói gì?"
Dương Đình Hòa hoàn hồn, cười gượng nói: "Lời của chư công rất đúng, ta không có dị nghị gì."
Lúc này tâm tư của Dương Đình Hòa đã không còn ở trên chuyện tấn phong Quốc Công.
Lão là Đại học sĩ nội các, tuy nói đối với hành động của Hán Vệ thì không có quyền hỏi đến, nhưng hôm qua lại vẫn nghe được phong thanh.
Kinh sư Cẩm Y vệ không biết sao lại phái vô số thám tử cải trang tới Giang Tây Nam Xương, tin tức này khiến Dương Đình Hòa hết hồn, Nam Xương có cái gì? Trừ quan phủ địa phương, còn có một vị mẫn cảm thân phận phi thường mẫn cảm - Ninh vương.
Lẽ ra Cẩm Y vệ cho dù xông vào phủ Ninh vương thì cũng chẳng liên quan gì tới mắc mớ gì đến Dương Đình Hòa, nhưng mà Dương Đình Hòa lại rất chột dạ. Bởi vì những năm gần đây lão lén nhận hối lộ của Ninh vương không dưới mười vạn lạng bạc, lão trừ nhận bạc và đủ loại châu báu của Ninh vương ra, còn nhận một đôi tỷ muội song sinh tuyệt sắc đến từ Nam Xương, đôi tỷ muội này trời sinh mị cốt, đáng mừng còn là xử nữ, nửa năm qua hầu hạ Dương Đình Hòa vô cùng chu đáo, khiến Dương Đình Hòa cơ hồ thần hồn điên đảo.
Song hôm qua thám tử Cẩm Y vệ lao tới Nam Xương, lại giống như dội gáo nước lạnh vào đầu Dương Đình Hòa, khiến lão tỉnh táo lại từ trong ngợp trong vàng son.
Ninh vương... Có vấn đề!
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Dương Đình Hòa, sau đó liền cảm thấy xấu hổ và lo lắng.
Ninh vương tặng lễ trọng cho lão, cũng ở tron gthư hết lần này tới lần khác cường điệu lòng trung thành đối với hoàng đế và triều đình, hơn nữa thề với trời là nhất định giữ nguyên bổn phận phiên vương, thành thật ở trong thành Nam Xương, tuyệt đối sẽ không làm một chút chuyện loạn pháp nào.
Hoa ngôn xảo ngữ nói rất nhiều, ngay cả lão thần trung trực như Dương Đình Hòa cũng phải tin, lúc này mới yên tâm nhận lễ trọng của Ninh vương, sau này phàm là trong triều có ngôn luận bất lợi cho Ninh vương, Dương Đình Hòa đều giúp Ninh vương bất động thanh sắc áp chế xuống.
Nhưng mà mật thám Cẩm Y vệ tới Nam Xương, lại khiến Dương Đình Hòa mẫn cảm nhận thấy được Ninh vương có vấn đề, Ninh vương nếu có vấn đề, như vậy mấy năm nay lão nhận hối lộ của Ninh vương nhiều như vậy, tương lai làm sao mà tách ra được.
Chuyện này giống như đá lớn ngàn cân, nặng nề ép trong lòng Dương Đình Hòa, thế cho nên lão không có hứng thú với bất kỳ sự vật nào khác.
Có chuyện này ép ở trong lòng, Dương Đình Hòa nào có tâm tư quan tâm tới việc Tần Kham có tấn tước hay không? lão thậm chí có một loại kiêng kị rất sâu với Tần Kham, dù sao nếu chuyện của hắn và Ninh vương bị điều tra ra, Tần Kham khẳng định là người đầu tiên biết.
Nhìn mọi người đang nghị luận kịch liệt, Dương Đình Hòa vuốt râu, không nhịn được nói: "Chư vị đồng liêu, không biết các vị có nghe nói tới những lời đồn trên phố phường kinh sư không?"
Nhắc tới việc này, mọi người trong phòng đều trầm mặc, sắc mặt phi thường khó coi.
Mọi người không phải là trạch nam không ra khỏi nhà, tất nhiên biết rõ lời đồn trong kinh sư.
Lời đồn có một loại đặc tính, đó chính là không hề có lập trường, hôm nay hướng đông, ngày mai hướng tây, đông tây đều có lý do khiến cho người ta tín phục.
Mấy ngày trước đây có lời đồn nói Tần Kham ngựa nhớ chuồng tước vị, giật dây mê hoặc đương kim hoàng thượng, để cầu tước cho mình, hiện giờ lời đồn không biết vì sao lại thay đổi hướng gió, quay đầu nói đại thần trong triều không ai hiền lương, vì ghen tị nên cản trở Tần Hầu gia sắp tấn thăng Quốc Công. Dù sao dưới miệng có hai lớp da, trong chớp mắt đầu mâu dư luận liền triệt để đổi hướng.
Đây là chuyện khiến đại thần cả triều đành bất lực, các quan văn giỏi nhất là dùng vũ khí dư luận, nhưng mà dư luận của bọn họ lại chỉ giới hạn trong đám người sĩ tử thư sinh, rồi từ sĩ tử thư sinh rải dư luận tới bách tính phố phường, từ đó chiếm điểm cao đạo đức rồi không hề cố kỵ khiển trách người khác. Nhưng Tần Kham thì khác, trong tay hắn nắm Cẩm Y vệ, bên trong Cẩm Y vệ có vô số bang nhàn và Giáo úy, những Giáo úy và bang nhàn này cả ngày trà trộn vào phố xá. Chỉ cần hắn muốn chế tạo dư luận, thanh thế sẽ không nhỏ hơn các quan văn.
"Thằng ôn Tần Kham này!" Lương Trữ gầm lên: "Quốc triều trăm năm, gian nịnh đếm không xuể, nhưng kẻ này là xấu xa nhất! Cứ như vậy, Tần Kham hắn sớm muộn gì cũng xẽ thành Lưu Cẩn thứ hai."
Lương Trữ không thể không phẫn nộ. Quốc triều trăm năm, gian nịnh quá nhiều, nhưng biết lợi dụng dư luận như các quan văn, chỉ có một mình Tần Kham, những dư luận này rất đáng sợ, chỉ mấy câu thôi là có thể triệt để phá sạch hình tượng cao lớn của các quan văn, so với Lưu Cẩn dùng dao nhỏ giết quan văn thì càng khiến người ta không thể chấp nhận hơn.
Trong ánh mắt Dương Đình Hòa hiện ra vẻ lo âu: "Lời đồn trên phố phường triều đường không tốt. Tình cảnh của chúng ta rất đáng lo, tuy là một lòng trung can, nhưng lại khó lòng giãi bày, thời điểm hiện giờ nếu vẫn muốn phát động đồng liêu xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ. Thanh danh của chúng ta sẽ càng bại hoại hơn, đồng liêu, chúng ta có nên cân nhắc hay không."
Lương Trữ vung tay thật mạnh: "Không cần cân nhắc, trung trực chi thần sao có thể trơ mắt nhìn gian nịnh thăng chức hiển tước? Đây không phải đạo của kẻ làm thần tử. Về phần thanh danh, để có thể áp chế được gian nịnh. Chúng ta tiếc gì thanh danh!"
Hiệu suất của Mấy vị trọng thần chung quy vẫn chậm một bước.
Khi Mọi người muốn bức bách Chu Hậu Chiếu thu hồi thánh chỉ, một trận tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, lão quản gia của Dương Đình Hòa mặt đỏ phừng phừng thở hổn hển vào triều đường vái chào mọi người, nói: "Lương các lão, trong cung có thánh chỉ xuống, lúc này đang chờ ở trước cửa phủ, gia phó của ngài đang ở cửa chờ đưa ngài về tiếp chỉ."
Mọi người chấn động, Lương Trữ Lương Trữ có chút khó coi: "Lại có thánh chỉ? Bệ hạ lại định giở..."
Nói đến một nửa thì ngừng lại, Lương Trữ rất lý trí nuốt lại ngay một câu phỉ báng vua.
Ánh mắt Dương Đình Hòa rực sáng: "Gia phó của Lương phủ có nói nội dung trên thánh chỉ hay không?"
Lão quản gia cung kính nói: "Gia phó của Lương phủ không nói gì, chỉ giục Lương các lão may về phủ tiếp chỉ."
"Đạo thánh chỉ này chưa thông qua nội các và thông chính ti, lão phu không nhận." Tính tình của Lương Trữ thật sự rất nóng nảy.
Lễ bộ thượng thư Trương Thăng chậm rãi nói: "Lương công chớ tức giận, cứ về phủ nghe xem thánh chỉ nói gì rồi tính sau."
Lương Trữ cân nhắc một lúc, cuối cùng hung hăng phất tay áo, nổi giận đùng đùng cáo từ mọi người rồi về phủ.
Mọi người trong sảnh nhìn nhau, không biết tại sao, một loại dự cảm xấu đột nhiên xộc lên trong lòng.
"Mặc dù không biết nội dung thánh chỉ, nhưng lão phu cảm thấy đạo thánh chỉ này lai giả bất thiện, hơn phân nửa là có liên quan tới việc tấn tước của Tần Kham." Trương Thăng vuốt râu vẻ mặt ngưng trọng nói.
Mọi người đều gật đầu, bọn họ đã sớm nhận thấy được Chu Hậu Chiếu tràn đầy ác ý, chỉ nén ở trong lòng không nói ra mà thôi.
Chỉ qua thời gian một chén trà nhỏ, lão quản gia của Dương phủ lại vội vàng chạy vào, trán đẫm mồ hôi bẩm: "Lễ bộ Trương thượng thư, gia phó của phủ ngài đang chờ ngài ở cửa, nói là... trong cung cũng có thánh chỉ tới, chờ ngài về phủ tiếp chỉ."
Trương Thăng lắp bắp kinh hãi: "Ta cũng có phần à?"
"Đúng vậy."
"Thế này thì quá càn rỡ rồi! Bệ hạ rốt cuộc muốn làm gì! Hắn coi thánh chỉ là bố cáo chiêu an dán loạn khắp nơi à?" Trương Thăng giận tím mặt.
Dương Đình Hòa chán nản nói: "Trương công cứ mau về phủ đi, xem bệ hạ rốt cuộc muốn làm gì, bệ hạ tuổi tác lớn dần, những việc hắn muốn làm chúng ta càng lúc càng khó khống chế."
Trương Thăng tức giận đến phểnh râu, vội vã về phủ.
Không khí trong sảnh càng lúc càng quỷ dị, Dương Đình Hòa Hàn Văn ngơ ngác nhìn nhau, dự cảm xấu trong lòng càng lúc càng đậm.
Không lâu sao, thân ảnh của lão quản gia Dương phủ lại xuất hiện trước sảnh.
Sắc mặt Hàn Văn lập tức trở nên rất khó coi: "Lần này đến phiên lão phu tiếp chỉ, đúng không?"
Lão quản gia xấu hổ cười cười: "... Đúng ạ."
"Hôn quân!" Hàn Văn chẳng nghĩ nhiều, rít lên một câu, sau đó vội vàng cáo từ hồi phủ.