Mọi người đi rồi, trong tiền đường của Dương phủ là một mảng yên tĩnh.
Cảnh tượng khí thế ngất trời vừa rồi đã thay bằng cảnh tịch liêu yên tĩnh, Dương Đình Hòa một mình ngồi ở chủ vị, nhìn nội đường trống rỗng, ôm trán mặt buồn bã thở dài.
Đương kim bệ hạ đột nhiên phát ra từng đạo thành chỉ cho những trọng thần bọn họ, không biết bởi vì cớ gì ? Dương Đình Hòa cảm thấy rất đau đầu, vị hoàng thượng này tính tình càng ngày càng khó nắm bắt, ai cũng bảo đế tâm khó dò, đó là bởi vì đế tâm như thiên uy, làm các thần tử kính sợ, vị đương kim bệ hạ này cũng khó đoán, nhưng cái khó đoán là tính tình tùy thời có thể bùng nổ càn quấy của hắn, thường thường vừa ra tay chính là quái chiêu khó có thể thu thập, khiến các triều thần khó lòng phòng bị.
Hôm nay vị bệ hạ này coi thánh chỉ như truyền đơn giá rẻ rải linh tinh khắp nơi, rốt cuộc là muốn gây loạn tới thế nào đây?
Lúc này Dương Đình Hòa đang vô cùng đau đầu, chỉ cảm thấy một cỗ vị đạo hôn quân nồng đậm xộc vào mũi, làm lão thần ba triều, lão thật sự cảm thấy mệt mỏi rồi, không muốn làm quan nữa.
Càng khiến Dương Đình Hòa lo lắng là, thám tử Cẩm Y vệ đều lao tới Nam Xương, chuyện lão nhận hối lộ của hối lộ nếu bị điều tra ra, tương lai cái chờ đợi không chắc chắn sẽ là thân bại danh liệt, đường đường là Đại học sĩ nội các Đại Minh không ngờ bị phiên vương tâm hoài bất quỹ mua chuộc, đời này lão còn có mặt mũi nào mà sống tiếp nữa
Dương Đình Hòa mặt mày ủ cô, lão quản gia ở ngoài sảnh lại xuất hiện.
Dương Đình Hòa xưa nay luôn ôn hòa cũng phải bạo phát: "Tên hôn quân này rốt cuộc là muốn gì! Mọi người hết rồi, chẳng lẽ vẫn còn thánh chỉ à? Phát cho ai?"
Lão quản gia sợ tới mức giật lùi, yếu ớt giơ len chỉ vào Dương Đình Hòa.
"Ta á?" Sắc mặt Dương Đình Hòa cực kỳ sắc mặt.
Lão quản gia gật đầu: "... Hoạn quan tuyên chỉ đã tới tiền viện rồi, đang chờ lão gia tiếp chỉ."
Dương Đình Hòa sắc mặt xanh mét nói: "Đi, đi tiếp chỉ!"
Thái độ của hoạn quan ở tiền viện Dương phủ rất hòa khí, đối với Đại học sĩ nội các đương triều kiêm đương kim đế sư, hắn không dám không khách khí. Sau khi cười chào Dương Đình Hòa, thần sắc của hoạn quan nghiêm lại, hai tay cung kính nâng hoàng quyên lên, trầm giọng nói: "Có thánh chỉ, Văn Uyên các Đại học sĩ Dương Đình Hòa tiếp chỉ."
Mày rậm anh khí của Dương Đình Hòa nhướn lên, muốn trách thánh chỉ là phi pháp, không muốn quỳ tiếp thánh chỉ, nhưng mà lão quả thật rất tò mò với nội dung của thánh chỉ, sau khi hít sâu một hơi. Dương Đình Hòa rất không tình nguyện quỳ xuống trước mặt hoạn quan, nói: "Thần, Dương Đình Hòa quỳ nghe thánh ý."
Hoạn quan từ từ giở hoàng quyên, đọc: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết:..."
Mí mắt Dương Đình Hòa giật giật.
Thánh chỉ này nghe thấy mở đầu thì có chút nghiêm trọng. Thánh chỉ Đại Minh đều có cách thức nghiêm khắc, thánh chỉ bình thường hoặc là bổ nhiệm nhân sự, bình thường đều không được dùng loại mở đầu chính thức "Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết" này, trừ phi là khâm phong hàm hiệu hoặc là tước vị cho quan viên.
"Chiếu viết: Huy hoàng Thiên triều, thánh nhân quảng vận, ứng thiên thừa nghiệp. Thiên phúc địa tái..."
"... Khâm phong tước cho Dương Đình Hòa, tước hiệu là Việt Quốc công, bố cáo thiên hạ. KHâm thử."
Khâm khâm cái ấy của mẹ mày ý.
Dương Đình Hòa thiếu chút nữa thì chửi tiếng địa phương, tức đến nổ phổi.
Phòng trái phòng phải, kết quả tiểu hôn quân này không ngờ lại cho lão một chiêu này, hoang đường đến mức này. Thật là ngu ngốc vô đạo!
"Lão phu muốn vào cung diện thánh!" Dương Đình Hòa nắm chặt quyền đầu hét lên.
Hoạn quan ngoài cười nhưng trong không cười: "Dương Đại học sĩ, bệ hạ nói. Hôm nay Báo Phòng đóng cửa, không gặp bất kỳ triều thần nào, muốn diện thánh, chờ triều hội ngày mai đi, nô tỳ giờ xin cáo từ, trong tay còn có năm bản thánh chỉ phong Quốc Công nữa, nô tỳ còn phải tới từng nhà tuyên chỉ."
Dương Đình Hòa hít một hơi lạnh, cả người lảo đảo.
Đây là Chu Hậu Chiếu phản kích, hắn đang trả thù!
Hắn đang dùng quân quyền để khiêu khích thần quyền!
"Hôn quân! Hôn quân! Hôn quân!"
Dương Đình Hòa ngửa mặt lên trời mắng to ba tiếng hôn quân, người lảo đảo suýt nữa thì ngã, lão quản gia bên cạnh vội vàng đỡ lấy lão, Dương Đình Hòa ngây ra một lúc, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt.
Trong một ngày, triều đường kinh sư bị Chu Hậu Chiếu một mình khuấy đảo cho phong vân biến sắc.
Cùng một ngày, Chu Hậu Chiếu liên tục phát hơn hai mươi đạo thánh chỉ cho trọng thần trong triều, không phải phong Quốc Công thì là phong quốc hầu, hoạn quan tuyên chỉ nối liền không dứt qua lại trong ngoài Báo Phòng, bận tới chân không chạm đất.
Phủ đệ của các trọng thần trong triều thì mây đen dầy đặc, đại thần được phong tước có một điểm giống nhau, bọn họ là những người phản đối Tần Kham tấn phong Quốc Công kịch liệt nhất.
Lần này kinh sư náo nhiệt rồi, vốn lời đồn trên phố phường dân gian nổi lên bốn phía, nói trong triều rất nhiều đại thần cố kỳ người tài, tìm trăm phương nghìn kế cản trở Tần Kham tấn tước, kết quả đương kim hoàng đế bệ hạ trong vòng một ngày đồng thời phong hai mươi vị Quốc Công và quốc hầu, hơn hai mươi người được phong lập tức trở thành trung tâm của gió lốc, cũng thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người, hoàng đế không có quyền, đại thần ngang ngược, chỉ lệnh không ra khỏi được cửa cung, bị dồn vào cùng đành phải đồng thời phong hơn hai mươi vị quốc tước, hòng mong tự bảo vệ mình, các loại lời đồn bát quái bay đầy trời, muốn có bao nhiêu người ghê tởm thì có bấy nhiêu người ghê tởm. Cuối cùng hơn hai mươi người này không ngờ lại bị đồn thành đại gian thần có mưu đồ soán quyền đoạt vị, cưỡng bức ấu quân.
Ngày hôm sau, canh ba giờ sửu
Bách quan tụ tập trước cửa Thừa Thiên chờ cửa cung mở.
Không khí túm năm tụm ba chuyện trò vui vẻ thường ngày không thấy đâu, ai nấy sắc mặt xanh mét, trầm mặc đứng trên quảng trường, ánh mắt chăm chú nhìn cửa cung.
Quảng trường Hôm nay có chút khang khác, không biết ai phái bốn gã tiểu hoạn quan đứng hầu ở một góc quảng trường, mỗi lần thấy có kiệu quan đi tới, tiểu hoạn quan liền vui tươi giúp vén màn kiệu, khom người uốn lưng: "Thì ra là Thành Quốc công mới tấn tước, nô tỳ xin chào Quốc Công gia."
"Thì ra là Phủ Xa Hầu, Hầu gia vạn phúc kim an..."
"Nô tỳ tham kiến Việt Quốc Công, Quốc Công gia vào triều vất vả rồi."
Trong nhất thời quảng trường Thừa Thiên Thừa Thiên Quốc Công nhiều như chó, quốc hầu rải khắp đất, các vị đại thần được gọi là Quốc Công Hầu gia sắc mặt tím tái, tức giận đến nỗi cả người run rẩy.
Chắc chắn rồi, bốn gã hoạn quan tất là do bệ hạ phái ra cố ý trêu người ta.
Bách quan thần sắc bất thiện, các huân quý vẻ mặt cũng không thiện hơn được là bao.
Huân quý sở dĩ chiếm được một chữ "Quý", tất nhiên loại người này là rất thưa thớt, công huân của bọn họ đều là tổ tông hoặc là bản thân dùng mạng để đổi lấy, trên đời này chỉ có vật quý ở ít, tước vị cũng quý ở ít, hôm qua hoàng thượng vung tuyệt bút, liên tục phong hơn hai mươi Quốc Công quốc hầu, sau này quốc tước Đại Minh quá nhiều, đi trên đường đánh rơi một chậu hoa cũng có thể đập trúng Quốc Công, như vậy thì tước vị hạ giá tới mức nào?
Cho tới cuối cùng, kiệu quan của Hộ bộ thượng thư Hàn Văn khoan thai đi tới, một tiểu hoạn quan vui vẻ ra đón vén rèm., khom lưng cười nói: "Ôi, Bảo Quốc công mới tấn tước tới, nô tỳ..."
Bốp!
Một tiếng tát tai vang lên, tiểu hoạn quan bị người ta một chưởng tát lăn quay ra đất, không lên tiếng được nữa.
Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, thì thấy Bảo Quốc công Chu Huy chính quy Chu Lão công gia tức sùi bọt mép, mặt già đỏ bừng, siết chặt quyền đầu quát: "Lạm phong tước vị thì cũng được, nhưng dựa vào cái gì mà phong tước vị của ta cho thằng già mất nết họ Hàn này! Quả thực khinh người quá đáng! Lão tử mới là Bảo Quốc công chính tông."
Hàn Văn bị thánh chỉ hôm qua làm cho ghê tởm cả đêm không ngủ, lúc này trong bụng cũng nén đầy lửa giận, nghe vậy trừng mắt cả giận nói: "Họ Chu, ngươi nói ai là thằng già mất nết? Tưởng bản quan thèm muốn tước vị lắm à?"
Bùm!
Chu lão công gia đấu mồm mép thì không lại quan văn, lão dùng một cách làm rất gọn gàng dứt khoát, một quyền hung hăng nện vào hốc mắt Hàn Văn, Hàn Văn chảng rên nổi một tiếng, ngã ngửa ra sau.