Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 571: Tấn tước hữu đạo (2)




Báo Phòng hiện giờ có hơn hai trăm gian, chiếm mấy chục khoảnh, trừ phòng ốc nhiều ra, bên trong còn có các loại giả sơn nhà thuỷ tạ và hoa viên, trừ những thứ đó ra, đặc sắc nhất là những chiếc lồng sắt treo đủ loại chim quý.

Cách chủ điện Báo Phòng không xa có một giang phòng, gọ là "Hổ gian", tên như ý nghĩa, tất nhiên là nơi mãnh hổ tụ tập.

Chu Hậu Chiếu và Tần Kham đứng trước một cái hố sâu đã đào trước, trong hố là hơn mười con mãnh hổ hoặc đi hoặc nằm, thể hiện hết phong phạm của thú vương.

Một con gà sống bị ném vào hố, con hổ gần nhất đi lên, lười biếng vươn hổ trảo ra vồ, thế là con gà đáng thương hồn về ly hận thiên, mãnh hổ ăn vồ gà xong, thoải mái nhai mấy cái, con gà đã vào bụng.

Chu Hậu Chiếu nhìn mà chẳng thấy có hứng thú, nói: "Chẳng có gì thú vị cả, mấy con hổ này bị nhốt lâu ngày, ngay cả vồ mồi cũng lười nhác đi nhiều."

Chớp chớp mắt, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên lại trở nên hưng phấn: "Ngươi nói thử xem nếu nhốt báo và mãnh hổ cùng một chỗ, chúng đánh nhau thì ai thua ai thắng?"

Tần Kham cười nói: "Hổ thắng ở uy mãnh, báo thắng ở nhanh nhẹn, hai bên ai nấy có sở trường riêng, nhưng mãnh hổ dù sao cũng là vương giả trong muông thú, thần cho rằng phần thắng của mãnh hổ lớn hơn một chút."

Chu Hậu Chiếu càng hưng trí hơn: "Hay là... chúng ta thử nhé?"

Tần Kham cười khổ nói: "Bệ hạ, Quốc Tử Giám tế tử Tạ Đặc Tạ lão đại nhân bây giờ vẫn quỳ ngoài Báo Phòng thỉnh tội, lão nhân gia năm nay đã hơn bảy mươi rồi, giờ để lão phải chịu khổ như vậy, e là không hay lắm?"

Sắc mặt Chu Hậu Chiếu lập tức như phủ lên một lớp sương mù: "Lão hồ đồ này, trẫm còn muốn hỏi lão xem lão dạy đệ tử thế nào, cống sinh Quốc Tử Giám dám đánh bách tính trên phố, đọc sách thánh hiền đến hỏng cả não rồi à?"

Tần Kham lộ ra sắc mặt thành khẩn: "Bệ hạ, việc này việc này thần cũng có trách nhiệm, lúc ấy cống sinh gây sự trước cửa Bắc trấn phủ ti, thần cũng xuất thân từ người đọc sách, chỉ sợ Cẩm Y vệ không nén được giận mà động thủ với họ, lại sợ phải gánh ác danh ngược đãi sĩ tử, thế là hạ lệnh đóng chặt cửa lớn để mặc họ gây sự, không ngờ nhất thời không khống chế được tình thế, để xảy ra đại sự, thần có tội."

Chu Hậu Chiếu giãn mặt nói: "Ngươi làm người làm việc luôn cẩn thận, hơn nữa xưa nay khoan hồng độ lượng, trẫm biết cả mà, Tần Kham, ủy khuất cho ngươi quá."

Dù là Tần Hầu gia dày dạn kinh nghiệm, nghe thấy câu biểu dương này của Chu Hậu Chiếu cũng không nhịn được mà mặt đỏ lên, ho khan mấy tiếng liền nói hổ thẹn hổ thẹn.

"Con dân của trẫm đều là lương dân thiện lương, kinh sư dưới chân thiên tử, đám bại hoại tư văn này không ngờ dám ngang nhiên ức hiếp con dân của trẫm, việc này không thể cho qua được! Trừ truy cứu những cống sinh gây chuyện ra, các Quốc Tử Giám tế và học sĩ giáo dụ trẫm cũng phải truy cứu trách nhiệm!" Chu Hậu Chiếu căm giận nói.

Thấy Chu Hậu Chiếu nổi giận, Tần Kham vội vàng bắt đầu hiến lời gièm pha: "Bệ hạ, việc này thần hoài nghi không đơn giản như thế thôi đâu, cống sinh đều là người trẻ tuổi khí thịnh thiếu suy nghĩ, nếu sau lưng không có ai kích động, chỉ sợ hơn một trăm người thôi cũng chẳng tụ tập được, sau khi xảy ra chuyện này, trên phố phường kinh sư đã có lời đồn, nói là một số vị đại thần trong triều ghen tị thần quá được thánh quyến, ghen tị bệ hạ hạ thánh chỉ tấn tước cho thần, bản thân bọn họ thì không tiện ra mặt, thế là kích động những cống sinh không hiểu chuyện này ra mặt thay."

Chu Hậu Chiếu kinh ngạc nói: "Ý của ngươi là..."

Tần Kham vẻ mặt chính nghĩa bước một bước về phía trước, nói: "Bệ hạ, đó là một âm mưu!"

Chu Hậu Chiếu ngẩn ra một thoáng, tiếp theo tức giận nói: "Trẫm đã sớm đoán được! Đám bại hoại nam đạo nữ xướng này! Bại hoại già kích động bại hoại trẻ, tất cả đều không phải hạng tốt lành gì! Đáng chết! Nên chém! Trẫm tấn phong một vị Quốc Công thì có làm sao? Hả? Họ tị cái gì? Có tư cách gì mà ghen tị? Không ngờ dám giở thủ đoạn này, thật sự tưởng trẫm không phát uy thì là."

Chỉ chỉ mãnh hổ trong hố trước mặt, Chu Hậu Chiếu so sánh: "... là mèo bệnh à?"

"Bệ hạ bớt giận..."

"Tần Kham, ngươi mau nghĩ biện pháp cho trẫm, để những tên gia hỏa này câm miệng cả lại cho ta. Trẫm nhất định phải phong Quốc Công cho ngươi! Đám đại thần này còn dây dưa thì trẫm sẽ ban thánh chỉ phong vương cho ngươi, trẫm muốn để cho họ biết, thiên hạ này rốt cuộc có còn là của họ Chu hay không!"

"Bệ hạ, danh lợi với ta như mây bay..."

"Ngươi câm miệng!" Chu Hậu Chiếu giận dữ, ngay cả tròng mắt cũng sung huyết biến thành đỏ rực: "Hiện tại còn là chuyện của tấn tước hay không à? Hiện tại là mặt mũi, mặt mũi đó! Mặt mũi của trẫm, mặt mũi của ngươi, tất cả đều nằm ở trong chuyện này, chúng ta nếu không làm thành chuyện này, trẫm từ nay về sau không lên triều nữa! Ngươi cũng mau về nhà mà bế con đi!"

Tần Kham trong lòng vui vẻ, lập tức nói: "Bệ hạ bớt giận, bị lôi đình chi nộ của bệ hạ dọa cho một phát, thần bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp..."

"Biên pháp gì?" Chu Hậu Chiếu vội vàng nói.

"Biện pháp không được thiện lương cho lắm."

"Nói mau!" Chu Hậu Chiếu cơ hồ muốn hét lên.

"Thần xin bệ hạ ghé tai lại gần đây, việc này chỉ có thể nói nhỏ thôi, không thể để nhiều người biết."

Chủ ý của Tần Kham bình thường rất hữu dụng, cực ít tính sai, nhưng thường thường cũng không được thiện lương cho lắm.

Vào triều đường nhiều năm nhưng vẫn không thay đổi bản sắc, Tần Kham từ trong xương tủy không có nhiều quan niệm đúng sai, tất cả chỉ là để đạt được mục đích, chỗ bất đồng của hắn và trăm ngàn đại thần trên triều đường mà nói, hắn tuyệt sẽ không giống như các đại thần cả ngày treo nhân nghĩa đạo đức trên miệng, thế là hắn liền thành dị loại trong mắt đại thần, chung quy không được dung ở triều đường.

Tần Kham không cần, hắn có sự kiên trì của hắn, mặt khác, cho dù hắn bị tất cả đại thần công nhận thì hắn cũng không muốn thông đồng làm bậy với đám ngụy quân tử chân chính này.

Phủ của Dương Đình Hòa nội thành Kinh sư hôm nay có không ít đại thần tụ tập, tân nhiệm nội các Đại học sĩ Lương Trữ, Hộ bộ thượng thư Hàn Văn và Lễ bộ thượng thư Trương Thăng cũng ở đây, có thể nói trọng thần hội tụ một đường, tương đương với một lần triều hội nhỏ.

Dương Đình Hòa ngồi ở chủ vị mặt không biểu tình, vuốt râu dài không nói gì, Lương Trữ thì đứng ở giữa sảnh dõng dạc lên tiếng, cùng với thỉnh thoảng lại vung tay, lộ ra khí thế mười phần.

"Tuyệt đối không thể để mặc cho bệ hạ tiếp tục càn quấy nữa!" Lương Trữ nhấn mạnh, những lời này lão đã lặp lại vô số lần.

Lương Trữ giống như Dương Đình Hòa đều xuất thân từ đông cung, có thể nói là thành viên tổ chức thời kì Chu Hậu Chiếu còn là Thái tử đông cung, từng nhậm chức, Lương Trữ vốn xử thế cẩn thận mà điệu thấp, song một khi đã được thăng chức làm Đại học sĩ nội các, có một số việc lão muốn điệu tháp cũng không được, ở vị trí nào thì mưu chính đó, sau khi vào kinh lão mới phát giác, tiểu tiểu đông cung khi xưa vẫn chẳng có chút tiền bộ, vẫn càn rỡ như trước.

" Hiện giờ triều đường và dân gian lời đồn thổi khắp nơi, đạo thánh chỉ tấn tước hồ đồ đó của bệ hạ đã thành chuyện cười lớn nhất Đại Minh ta! Chư vị đồng liêu, dây chính là sỉ nhục của triều thần ta!" Lương Trữ cơ hồ rít lên.

Lễ bộ thượng thư Trương Thăng thở dài, cười khổ nói: "Thứ cho ta nói thẳng. Lương công từ Nam Kinh vào kinh sư chưa lâu, không biết bản tính của bệ hạ, nực cười và sỉ nhục như vậy, chúng ta đã phải trải qua rất nhiều lần rồi, có điều bệ hạ chính là có tính tình ngoan đồng như vậy đó, hứng là làm không để ý tới hậu quả, chúng ta biết làm gì đây?"