Tần Kham giống như nuốt phải một con ruồi vậy, không, giống như là nuốt phải một đống ruồi.
Lần đầu phát hiện miệng của Lý Đông Dương cũng có thể độc địa tới mức này, vừa tưởng tượng tới trong các tử thanh lâu oanh oanh yến yến, hai vị lão thái thái mặt hạc da gà trang điểm lòe loẹt một trái một phải hầu hạ hắn uống rượu, còn giở trò sỗ sàng với hắn, Tần Kham liền rùng mình một cái, cả người nổi hết da gà.
Hiện tại Tần Kham cũng cuối cùng minh bạch vì sao các đại thần trên quảng trường cửa Thừa Thiên lại nhìn hắn với ánh mắt quái dị tới như vậy.
Lý Đông Dương đau lòng lắc đầu: "Cổ kim người tuấn tú phong lưu rất nhiều, có người thích nữ tử eo nhỏ, có người thích bó chân như sen, thậm chí là thích nam phong, nhưng Tần Kham ngươi ít nhiều gì cũng đường đường là khâm phong quốc hầu, bỏ qua những hảo nữ tử trong thiên hạ mà đi thích bà lão đầu bạc, đây là cái tật gì vậy?"
Tần Kham mặt âm trầm, mím môi không nói một câu.
Hôm qua Đường Tử Hòa quả thật hoá trang thành bà lão đầu bạc, hắn cũng quả thật đã nắm tay Đường Tử Hòa bước ven sông đào bảo vệ thành, có điều... Việc này sao có thể giải thích được? Chẳng lẽ nói với Lý Đông Dương rằng tối hôm qua cùng ta sánh bước kỳ thật là một vị nữ tử tuyệt sắc, chỉ là hóa trang mà thôi, vì sao lại hóa trang á? Cũng không có gì to tát cả, chỉ là nàng ta gần đây không cẩn thận mới tạo phản, giết mấy ngàn quan binh, quan phủ đang lùng bắt nàng ta mà thôi...
Nếu thật sự giải thích như vậy, Lý Đại học sĩ chắc sẽ thưởng cho Tần Kham một cú đá vào háng.
Thấy Tần Kham sắc mặt âm trầm, Lý Đông Dương hiếu kỳ nói: "Nói nghe thử đi, sở thích khác người của ngươi có cái gì diệu dụng à? Bà lão đầu bạc... chẳng lẽ thú vị vậy sao?"
Sắc mặt Tần Kham càng khó coi, lời đồn này xem như đã triệt để hủy đi thanh danh của hắn rồi, tuy nói Tần Kham trước nay không cần thành danh gì cả, có điều hiển nhiên thanh danh này là ngoại lệ. Hiện giờ phong khí của xã hội Đại Minh rất khoan dung, hai chữ "Phong lưu" Tuyệt đối là lời ca ngợi, nam nhân tới thanh lâu sầu triền miên với kỹ nữ cũng được người ta viết thành những câu thơ duyên dáng, được lưu truyền rộng rãi trong giới sĩ lâm, trở thành giai thoại.
Nhưng mà việc này của Tần Kham hiển nhiên không thuộc về phạm vi giai thoại, người khác phong lưu, người đương thời dùng "Thiếu nữ sát thủ" "Thiếu phụ sát thủ", ít nhất thì cũng phải gọi là "Thôn cô sát thủ" cũng có một phen nhã trí, còn việc này của Tần Kham truyền ra, kẻ sĩ sẽ chỉ vào lưng hắn mà gọi một tiếng "Bà cố nội sát thủ", sau này bảo hắn làm sao mà sống?
Tần Kham ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen, bi phẫn và bi thương.
Một khắc Giờ dần, tiếng Chung cổ ti gõ vang. Các đại thần từ từ theo phẩm giai xếp hàng, cửa cung nặng dầy chậm rãi mở ra, thời gian bách quan vào triều đã đến.
Tần Kham đứng trong hàng huân quý, sắc mặt rất âm trầm, mấy vị bá gia và Hầu gia trẻ tuổi tề mi lộng nhãn với hắn. Nhận lúc giám sát ngự sử không chú ý, hạ thấp giọng hỏi một câu giống như Lý Đông Dương, bà lão đầu bạc rốt cuộc có diệu dụng gì.
Mấy vị huân quý này thường ngày quan hệ với Tần Kham không tồi, Tần Kham khi rảnh rỗi cũng cùng họ tới thanh lâu tìm vui, Thiên Tân mới mở thị bạc ti đóng thuyền biển chuẩn bị rời bến đi buôn lậu, mấy vị huân quý này cũng thuộc phần tử trong đó, bị Tần Kham buộc lên cùng một con thuyền.
Chuyện nào ra chuyện đấy, Tần Kham kính Lý Đông Dương là trưởng bối, vừa rồi còn chịu đựng không lên tiếng, mấy huân quý không có mắt này nếu chủ động thò mặt ra, không tát thì phí. Quan hệ lợi ích dù lớn đến mấy thì lúc này cũng phải gác qua một bên, cứ tát cho sướng cái đã.
Đội ngũ triều thần đang lặng lẽ tiến vào ngọ môn thì liền trở nên đại loạn rất hiếm thấy.
Sơn Âm Hầu Tần Kham không biết vì bỗng nhiên giật lấy kim qua chùy của võ sĩ cấm cung bên cạnh, không đầu không đuôi cứ thế nện mấy vị huân quý. Triều thần kinh hãi, Dương Đình Hòa dẫn đầu quát dừng mấy tiếng vẫn không có hiệu quả. Mấy vị huân quý bị Tần Kham đánh cho kêu cha gọi mẹ chạy trối chết, rất có uy thế hiển hách lúc trước Lý Mộng Dương cầm kim qua đuổi đánh Thọ Ninh Hầu.
Đại hán tướng quân trong cung thấy tình thế không ổn, lại không dám đắc tội với Tần Kham quyền thế đang như mặt trời ban trưa, thế là cười bồi cản giữa Tần Kham và huân quý, trong cơn hỗn loạn bị kim qua chùy của Tần Kham đánh cho mấy cái, Tần Kham lúc này mới thở hổn hển dừng tay.
Hơn mười vị giám sát ngự sử trong ngoài đội ngũ tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Tần Kham mắng to quyền gian bừa bãi, tuyên bố sẽ lên điện tố hắn hắn văn vân.
Tần Kham ném kim qua chùy, thản nhiên như không đứng về hàng, giống như không nghe thấy tiếng mắng chửi của các ngự sử. Ánh mắt quét ngang, luôn cảm thấy hôm nay các đại thần đều có khuôn mặt đáng ghét.
Phong ba nhỏ qua đi, bách quan theo thứ tự vào điện đứng.
Trong Điện Phụng Thiên, hoạn quan hô một tiếng hoàng đế vào triều, không lâu sau, Chu Hậu Chiếu đầu đội kim quan mặc long bào từng bước đi vào trong điện.
Hôm nay Chu Hậu Chiếu tựa hồ không giống ngày thường lắm, dưới cái nhìn chăm chú của bách quan, Chu Hậu Chiếu đi rất chậm, rất cẩn thật, hai chân kẹp rất chặt, vừa đi vừa uốn éo, quãng đường ngắn từ cửa điện tới long ỷ này Chu Hậu Chiếu đi cực kỳ gian khổ, cau mày cứ đi mấy bước lại dừng, sau đó thì nhe răng trợn mắt hít hà rồi lại bước tiếp, đùi kẹp chặt như dính liền, đúng bước kiểu chữ bát tiêu chuẩn, cực kỳ khó coi, đã thế thân trên của Chu Hậu Chiếu vẫn giữ thẳng tắp đúng nghi cử, bộ dạng thản nhiên như không, thần thái phi thường quỷ dị.
Các đại thần không cao hứng, hoàng đế đi đứng không ngờ lại có bộ dạng như quỷ thế này, nhìn qua cứ như thái giám vừa bị thiến vậy, thế này thì còn ra thể thống gì!
Tần Kham Vốn đầy bụng lửa giận thấy bộ dáng này của Chu Hậu Chiếu, không khỏi nhếch mép, muốn cười lại không dám.
Rất rõ ràng, di chứng đánh nhau với Đường Dần vẫn chưa hết, thương tổn của Long Trảo Thủ bắt gà của Đường Dần gây ra cho Chu Hậu Chiếu không phải một ngày hai ngày là hết được.
Các đại thần nén giận lẳng lặng chờ Chu Hậu Chiếu gian nan ngồi lên long ỷ, hoạn quan trực nhật còn chưa mở miệng thì đã có đại thần lòng đầy căm phẫn bước ra khỏi hàng.
"Bệ hạ bỏ bê triều hội, rời cung ở tại Báo Phòng không nhắc tới, thân tiểu nhân xa hiền thần suốt ngày làm bạn chỉ lo chơi đùa tìm vui với nịnh thần thần cũng không nói, bệ hạ hôm nay há lại càng quá đáng hơn! Từ cửa điện Phụng Thiên đến long ỷ bệ hạ tổng cộng đi một trăm ba mươi bước, thần xin hỏi bệ hạ, một trăm ba mươi bước này có bước nào là tư thái giống hoàng đế quân lâm thiên hạ hay không!"
Công bộ cấp sự trung Tống Dương rời hàng phẫn nộ tấu bẩm, vừa mới dứt lời, trong chớp mắt mấy chục đại thần đều đứng ra khỏi hàng đồng thanh phụ họa.
Chu Hậu Chiếu đang cố chịu cơn đau từ hạ thể truyền đến, hôm qua trận đánh nhau với Đường Dần quá mức đáng khinh, đau đến nỗi hắn cả đêm không ngủ ngon, trời chưa sáng đã đeo mắt gấu mèo gian nan lên điện, ai ngờ mông còn chưa ngồi vững thì đại thần phía dưới đã lấy tư thế đi đứng của hắn ra mà chỉ trích.
"Tống khanh lui ra, trẫm, hít hà...." Chu Hậu Chiếu nói được nửa câu bỗng nhiên trợn hai mắt lên, cực kỳ đau đớn hít một hơi lạnh, các đại thần phía dưới thấy vẻ mặt biến hóa đột nhiên này của Chu Hậu Chiếu thì hoảng quá, không ít người như phản xạ có điều kiện lui ra sau một bước, sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn.
Bất chấp nghi thái trên triều đường, Chu Hậu Chiếu nhe răng trợn mắt xoa nhẹ hạ bộ hai cái, động tác đáng khinh như kẻ đói khát, một lát mới bỏ được tay ra.
Động tác rất bất nhã và làm mất hết nghi thái hoàng đế này hiển nhiên đã khơi dậy sự phẫn nộ lớn hơn từ các đại thần.
Nội các Đại học sĩ Dương Đình Hòa tức giận nhất, nguyên nhân không gì khác, bởi vì lão từng là chiêm sự phủ chiêm sự, tả xuân phường Đại học sĩ, là đế sư danh phù kỳ thực, mỗi một ngôn ngữ và động tác không thoả đáng của Chu Hậu Chiếu đều chẳng khác nào trực tiếp vỗ lên mặt Dương Đình Hòa.
Dương Đình Hòa bước ra khỏi hàng trầm giọng nói: "Bệ hạ. từng là đế sư, xin hỏi bệ hạ, thần năm đó khi là tả xuân phường Đại học sĩ dạy bệ hạ đọc sách, học đạo Khổng Mạnh, lễ nghi đế vương, chính là dạy ngài như thế này sao? Bệ hạ chính là thiên chi quý tử, hành ngôn như rồng ngâm trên trời,. Đi như mãnh hổ tuần sơn, long hành hổ bộ thể hiện hết sự uy nghi của đế vương, bệ hạ tư thái hành tẩu hôm nay thật sự là rất chướng mắt, chẳng có tầm ổn, cực kỳ đáng khinh, xin hỏi bệ hạ đây là cớ gì ? ?"
Một phen chất vấn răn dạy khiến Chu Hậu Chiếu sắc mặt hết xanh lại đỏ. Người khác hạch tội có lẽ Chu Hậu Chiếu chẳng để tâm, nhưng Dương Đình Hòa lại là lão sư dạy hắn nhiều năm, Chu Hậu Chiếu không dám không nghe.
Miệng mở ra rồi đóng lại, Chu Hậu Chiếu muốn giải thích trên người mình có thương thế, nhưng mà lời nói đến miệng thì khựng lại.
Nói thật là không có mặt mũi nào mà mở miệng, đâu thể nói ngày hôm qua vì giành nữ nhân mà ác chiến một hồi với một tài tử phong lưu nào đó, hơn nữa chiêu thức ác chiến so với hắn tư thế đi đường vừa rồi của so với hắn thì còn đáng khinh hơn. Lời này có thể nói ra sao? Không mở miệng nổi, nói ra sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ.
"Trẫm... sai rồi." Chu Hậu Chiếu có miệng khó trả lời, đành phải toét miệng ủy khuất xin lỗi. Vào lúc này hắn có chút hối hận, hôm qua vì sao không hạ lệnh một đao chém chết Đường Dần.
Tần Kham đứng trong hàng thiếu chút nữa thì bật cười ra tiếng.