Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 562: Tin nhảm trên triều đường




Phách Châu chi chiến đã thành ám ảnh lớn nhất của Đường Tử Hòa, tiếng pháo công thành, tiếng hò hét như trời long đất nở, còn cả cảnh bách tính mặc áo vải bất chấp sinh tử quyết chiến với quan binh rồi ôm hận chết không nhắm mắt nằm trong vũng máu, đến giờ vẫn liên tục hiện lên trong đầu Đường Tử Hòa.

Đây là một món nợ lớn, Đường Tử Hòa lựa chọn trả lại, lưng gánh nợ mà chết thì là yếu đuối, Đường Tử Hòa lựa chọn cách sống quật cường, dùng quãng đời còn lại để trả món nợ mà nàng ta thiếu.

Tần Kham trừ thở dài ra thì còn có thể nói gì nữa?

Trong thùng xe lắc lư, hai người trầm mặc hồi lâu, giống như đều ngửi thấy mùi khói thuốc súng dày đặc dưới thành Phách Châu lúc trước, trong vô số sắt thép chạm nhau và những tiếng kêu thảm thiết, ảo ánh máu và đạn lửa đan xen giống như con cự thú há to miệng, cắn nuốt tâm thần của Tần Kham và Đường Tử Hòa.

Nói là hưng vong bách tính khổ cũng được, nói là một tướng công thành ngàn cốt khô cũng được, ba ngàn tính mạng dưới ý chí của hắn và nàng đã cứ thế ra đi rồi.

Hắn và nàng đều muốn thay đổi thế đạo này, chỉ là phương pháp bất đồng, nếu có thể, Tần Kham sau này tình nguyện giống như Võ Tắc Thiên bỏ lại một khối bia mộ không chữ, khi hắn còn sống từng làm chuyện đúng, cũng từng làm chuyện sai, cũng từng giết kẻ địch, cũng từng giết kẻ vô tội, đủ loại đúng sai cứ để lại cho hậu nhân bình luận.

Đã làm thì cũng làm rồi, không oán không hối hận. Thời gian cho dù quay lại lúc còn ở dưới thành Phách Châu, Tần Kham vẫn sẽ lựa chọn giơ dao mổ lên.

"Tần Kham, ta lại phải rời xa ngươi rồi, ngươi giúp ta xuống xe có được không?" Đường Tử Hòa thở dài.

Tần Kham gõ vào vách gỗ thùng xe, xe ngựa lapạ tức dừng lại, ngoài xe đã sắp tới cửa thành kinh sư, hai người giẫm lên ánh chiều tà, lẳng lặng thả bước bên sông đào bảo vệ thành kinh sư.

Không biết tay của hai người nắm vào nhau lúc nào, ánh nắng chiếu lên người họ tỏa ra quang mang màu kim, bóng hai người kéo dài ra như hòa thành một thể.

Đường Tử Hòa đi rồi, Tần Kham nhìn bóng dáng cô độc càng lúc càng xa của nàng ta dưới ánh nắng chiều, nghĩ đến nàng ta phải một mình đối mặt với gió mưa trên giang hồ, một mình ăn uống ngủ nghê, một mình tránh gió tránh mưa. Tim Tần Kham đột nhiên cảm thấy như thắt lại.

"Trả xong hết nợ rồi, ta sẽ về tìm ngươi, Tần Kham, khi đó ta sẽ đội khăn voan đỏ, hy vọng ngươi sẽ tự tay cởi nó xuống."

Đây là một câu cuối cùng nàng ta để laiị.

Giờ dần.

Bách quan tụ tập trước cửa Thừa Thiên chờ cửa cung mở.

Kinh sư vĩnh viễn không thiếu bát quái, giống như kinh sư từ quan viên đến bách tính đều mọc thêm mộ cái miệng, một cái miệng trách ăn cơm, cái còn lại thì khá hơn, chuyên để ngồi lê đôi mách, thế nên trong mười tám tầng địa ngục mới có một tầng chuyên để rút lưỡi, chính là bố trí riêng giành cho những người như vayạ.

Các đại thần mặc quan bào đủ màu, đứng ngoài cửa Thừa Thiên đón gió lạnh sáng màu xuân, túm năm tụm ba thấp giọng nghị luận chuyenẹ trò, trong đám người thỉnh thoảng lại truyền ra một tràng cười khẽ.

Phía phố Ngự Tiền một cỗ kiệu quan từ xa đi tới, kiệu quan dừng lại trước cửa Thừa Thiên, khi Tần Kham mặc áo mãng bào ra khỏi kiệu, chúng thần đang châu đầu ghé tai trên quảng trường yên lặng, ai này đều dung một loại ánh mắt khó hiểm chăm chú nhìn hắn.

Tần Kham cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng hắn rất ít tham gia tảo triều, có thể nói là khách ít đến trên kim điện, hơn nữa bởi vì bình định nên rời khỏi kinh sư nửa năm, nhưng chắc vẫn chưa đến mức để mọi người dùng một loại ánh mắt xa lạ như chưa từng quen hắn để nhìn hắn chứ?

Bình phản loạn đại thắng về triều, theo lý thì quần thần nên chủ động đi tới chúc mừng Tần Kham, nhưng Tần Kham đứng trên quảng trường trước cửa Thừa Thiên, lại vẫn cô đơn một mình, vô số người chỉ đứng xa xa nhìn hắn, giống như trên người hắn mang theo bệnh ôn dịch vậy.

Tần Kham cười khổ.

Trong triều đường này, hắn vẫn là cô độc, bất luận lập được bao nhiêu công lao cho triều đình thì hắn vẫn bị coi là nịnh thần hãnh tiến trong mắt các đại thần thanh lưu, cho dù lập được công lao to lớn đến mấy, nịnh thần vẫn là nịnh thần, vẫn là mục tiêu phải trừ cho thống khoái trong mắt các thanh lưu.

Việc hiện tại hắn có thể chắc chỉ có quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ.

Nhưng... Những người này cho dù không công nhận thì những ánh mắt kỳ lại hiện tại họ đang dồn vào người hắn là thế nào? Vì sao mọi người giống như đang nhìn một nam nhân trần chuồng chạy trên đường vậy?

Tần Kham dưới ánh mắt quái dị của mọi người lập tức cảm thấy có chút không được tự nhiên, hắn thậm chí cúi đầu quan sát một lượt người mình từ trên xuống dưới, mũ vàng, ngọc bội, giày quan. Ăn mặc không có vấn đề gì, đám gia hỏa này chẳng lẽ mắc bệnh điên tập thể à?

Trong đám người chỉ có Nghiêm Tung và Dương Nhất Thanh chủ động bước về phía Tần Kham, Nghiêm Tung vẫn là Binh bộ Tả thị lang, hắn đã chủ động trình côn hàm tới Lại bộ, xin tới Thiên Tân làm tri phủ, Lại bộ có ý kiến phúc đáp rất nhanh, không nói hai lời đáp ứng ngay, tháng sau sẽ rời kinh nhậm chức. Việc hắn là nanh vuốt của Tần Kham thì cả triều đều biết, tất nhiên cũng bị các thanh lưu cho vào phạm vi gian thần, một gian thần như vậy mà chủ động rời khỏi đầu mối triều đường thì là chuyện mà mọi người cầu còn không được.

Dương Nhất Thanh sau khi bình loạn An Hóa vương đã được thăng nhiệm làm Lại bộ hữu Thị Lang, theo sự ngã ngựa của Lưu Cẩn, chuyện ngày xưa bị Lưu Cẩn chèn ép lại thành vốn chính trị cường quyền cường quyền của hắn, có những cái vốn này lót túi, Dương Nhất Thanh sau khi từ Cam Túc hồi kinh liền được đề bạt thành Lại bộ hữu Thị Lang.

Nghiêm Tung và Dương Nhất Thanh rất thản nhiên cúi người hành lễ với Tần Kham, Tần Kham vội vàng khép tay hoàn lễ.

"Hầu gia bình loạn có công với xã tắc, hạ quan xin chúc mừng Hầu gia." Nghiêm Tung nhìn Tần Kham mỉm cười nói.

Tần Kham xua tay: "Đừng chúc mừng vội."

Bĩu môi với các quần thần chung quanh quảng trường, Tần Kham không thèm hạ giọng, rất không khách khí nói: "Đám gia hỏa này làm sao vậy? Hôm nay khí chất của bọn họ vì sao thô tục thế? Cả đám trông cứ như là Cái Bang mở đại hội vậy."

Những lời này tất nhiên bị rất nhiều người nghe thấy, tiếng nói vừa dứt, Tần Kham liền nghe thấy rất nhiều tiếng hầm hè tức giận ở chung quanh.

Sắc mặt Nghiêm Tung và Dương Nhất Thanh có chút quái dị, muốn cười lại không dám cười, môi ngập ngừng đang định mở miệng thì thấy Đại học sĩ Lý Đông Dương chậm rãi đi tới.

Tần Kham vội vàng chủ động chào: "Bái kiến Tây Nhai tiên sinh."

Lý Đông Dương thận trọng gật gật đầu, vuốt râu nói: "Sơn Âm Hầu bình loạn vất vả, có công với xã tắc."

Sau khi nói mất câu quan diện, Lý Đông Dương bỗng nhiên hạ thấp giọng, dùng một loại ngữ khí giận không thể át nói: "Tiểu tử ngươi làm sao thế? Người trẻ tuổi làm chút chuyện hoang đường cũng không sao, nhưng ngươi vì sao lại kinh thế hãi tục tới vậy?"

Tần Kham ngạc nhiên nói Tây Nhai tiên sinh nói vậy là cớ làm sao?"

Lý Đông Dương hừ một cái nói: "Còn giả vờ giả vịt nữa! Lúc chạn vạng hôm qua, có người thấy ngươi ở ven sông đào bảo vệ thành ở ngoài thành dắt tay đi dạo với một bà lão tóc bạc, cùng đạp ánh nắng chiều, nghe nói các ngươi còn vừa đi vừa thề non hẹn biển, duyên định kiếp này, tương lai kẻ tóc đen tiễn người đầu bạc."

Tần Kham trợn mắt há hốc mồm, lặng im hồi lâu, đỏ mặt gầm khẽ: "Tên vương bát đản đồn thổi linh tinh."

Lý Đông Dương giơ tay lên phất về phía quảng trường, rồi như mục sư hồi huyết quét nhìn một lượt: "Toàn bộ các đại thần triều đường đều biết, chẳng lẽ ngươi vẫn không thừa nhận?"

Nói xong dùng một loại ánh mắt thương tiếc như "Vì sao ngươi lại sa đọa tới mức như vậy" Nhìn Tần Kham: "Lão phu vốn định ngày mai mời ngươi tới Yến Lai lâu tụ yến, nhưng với loại khẩu vị hiện giờ của ngươi thì chắc không khiến ngươi có hứng thú. Lão phu biết tìm đâu ra hai lão thái thái không phải nhà đàng hoàng để ẩm nhạc với ngươi đây? Thôi, việc tụ yến để sau hẵng nói."