Hôm nay hắn và Chu Hậu Chiếu coi như là nan huynh nan đệ rồi, có đều gặp chuyện xui xẻo, hơn nữa đều khó lòng giãi bày.
Dương Đình Hòa thấy Chu Hậu Chiếu nhận sai, tuy rằng thái độ không thành khẩn, nhưng đối với tác phong cố tình gây sự trên triều đường của Chu Hậu Chiếu mà nói thì hôm nay xem như đã phá lệ một lần rồi. Dương Đình Hòa cũng không đành lòng trách móc nặng nề quá, thế là lui về hàng.
Bởi vì vấn đề tư thế đi đứng của hoàng đế, trên triều hội liền phí mất nửa canh giờ, mấy tên ngự sử đang định ra khỏi hàng hạch tội Tần Kham chuyện bạo lực ở ngọ môn, nhưng tiếc rằng nội các Đại học sĩ Lý Đông Dương lại đi ra bẩm tấu quốc sự trước.
Triều hội có quy củ của triều hội, một khi đã nói đến quốc sự đứng đắn, các ngự sử cũng không tiện lấy việc nhỏ này ra để hạch tội người khác.
Chu Hậu Chiếu nhịn đau, gắng gượng tinh thần nghe các học sĩ nội các đọc ra từng việc đình nghị, như thuế má biên quân. Mỗi ngày đều có chính sự chồng chất như núi, từ sau khi Lưu Cẩn bị giết, Trương Vĩnh nắm đại quyền ti lễ giám, Trương Vĩnh thông minh hơn Lưu Cẩn, vừa thượng nhiệm đã bái phỏng ba vị Đại học sĩ nội các, ngôn ngữ khiêm tốn, thái độ cung kính, rất nhanh đã giành được hảo cảm của ba vị Đại học sĩ.
Không chỉ như vậy, Trương Vĩnh cũng học được giáo huấn từ Lưu Cẩn, không dám thiện quyền lộng quyền, cho dù Chu Hậu Chiếu bực mình tới mấy, Trương Vĩnh cũng bất chấp mưa gió bẩm tấu xin chỉ thị mọi chuyện, thế là Chu Hậu Chiếu càng mệt, mỗi ngày sớ hắn phải phê duyệt cho dù chọn đi chọn lại thì trên bàn vẫn chồng cao như núi.
Từng chuyện quốc sự tấu xong, Chu Hậu Chiếu dùng tay áo che miệng, ngáp một cái thật dài, nói: "Chuyện các ngươi đều nói xong rồi, chuyện chưa giải quyết được thì giao cho ba vị Đại học sĩ nội các thương nghị thêm rồi định đoạt, nhưng có chuyện trẫm lại thấy lạ..."
Chu Hậu Chiếu đứng dậy nhìn quét một vòng các chúng thần trong điện, nhíu mày nói: "Mấy tháng trước Phách Châu dân loạn, phản tặc thanh thế lớn mạnh, nghịch thủ Đường Tử Hòa chia mà đánh Bắc Trực Đãi, Hà Nam và Sơn Đông, khiến ba tỉnh sinh linh đồ thán, bách tính lâm vào chiến hỏa, toàn nhờ Sơn Âm Hầu Tần Kham bình loạn có cách, vừa thu phục lại Phách Châu, cũng chia đánh phản tặc ba tỉnh, cuối cùng trong nửa năm đã bình được loạn này, hôm qua Tần khanh cuối cùng cũng khải hoàn hồi kinh. Trẫm thấy lạ, chuyện lớn như thế, các ngươi vì sao chẳng nhắc tới một câu."
Đô Sát viện Hữu Đô ngự sử Đồ Dung đứng ra khỏi hàng nói: "Sơn Âm Hầu Tần Kham thu phục Phách Châu, bệ hạ làm ban cho vàng bạc vải vóc để thưởng công."
Chu Hậu Chiếu mày càng nhíu sâu: ""Đồ khanh, Tần Kham không chỉ thu phục Phách Châu, mà là mấy chục thành trì đã mất đất là Bắc Trực Đãi, Hà Nam, Sơn Đông, chỉ ban thưởng vàng bạc vải vóc, người trong thiên hạ chẳng phải cười trẫm khắc bạc quả ân sao?"
Vừa mới dứt lời, trong hàng có người hừ thật mạnh, giám sát ngự sử Lý Nhu bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: "Bệ hạ chậm bạn thưởng đã, thần hạch tội Sơn Âm Hầu Tần Kham ỷ công mà tự đại, ngang ngược, trong cấm cung đoạt chùy truy đánh huân quý, Sơn Âm Hầu tuy có công, nhưng không có đức, Đại Minh ta dùng hiếu đức để trị thiên hạ, người không có đức sao có thể luận công?"
Nói xong hơn mười ngôn quan ngự sử đồng thời đứng ra khỏi hàng, vẻ mặt phẫn nộ đồng thanh phụ họa.
Trong lỗ tai của Chu Hậu Chiếu hiển nhiên mọc thêm cái sàng, lời không muốn nghe thì tự động bỏ qua, cái gọi là không có đức vân vân căn bản không để ý, ngược lại rất có hứng thú với chuyện Tần Kham đoạt chùy đánh người.
"Tần Kham đoạt chùy truy đánh huân quý? Kể ra nghe thử xem nào?" Chu Hậu Chiếu hưng phấn vừa lên, ngay cả đau đớn ở hạ thể tựa hồ cũng giảm bớt đi rất nhiều, mông ở trên long ỷ vặn vẹo mấy cái, chỉ thiếu mỗi nước ở trước mặt mọi người khoanh chân gọi hạt dưa vừa cắn vừa nghe chuyện.
Tần Kham là gian nịnh được cả triều công nhận, đối với cơ hội bỏ đá xuống giếng gian nịnh thì các ngự sử sao bỏ qua được? Thế là hơn mười người ngự sử mồm năm miệng mười, đem tiền căn hậu quả nói ra, đặc biệt thêm mắm thêm muối kể luôn cả việc Tần Kham cùng bà lão đầu bạc dắt tay dạo bước thề non hẹn biển dưới ánh nắng chiều, cho dù cả triều đều biết chuyện này, nhưng sau khi các ngự sử nói xong vẫn dẫn tới tiếng cười của cả điện, có mấy tên gia hỏa xưa nay nhìn Tần Kham không vừa mắt cười đặc biệt lớn tiếng, rất là vui sướng khi người khác gặp họa.
"Ha ha..." Chu Hậu Chiếu cũng cười to, đang cười thì phát hiện Tần Kham đứng trong hàng sắc mặt thập phần âm trầm, Chu Hậu Chiếu lập tức ngừng cười, mặt đỏ bừng nghiêm trang nói: "Quá kỳ lạ, trâu già mặc dù có thể ăn cỏ non, nhưng hải đường sao có thể đè hoa lê? Việc này rất f không ổn, khụ, Tần Kham, bà lão đầu bạc chẳng lẽ có diệu dụng mà người khác không hiểu sao?"
Dương Đình Hòa tức giận nói: "Đây là kim điện, xin bệ hạ trang trọng!"
Chu Hậu Chiếu vội vàng thôi cười, nghiêm mặt nói: "Chuyện nhà của các đại thần các ngươi đừng có đem ra nói trên kim điện, về phần cái gọi là hiệp công tự đại, ngang ngược vân vân, đều không đủ tin. Vô duyên vô cớ đem ngươi tác hợp với bà già cô quả nhà người khác các ngươi không vừa mắt à? Việc này bỏ qua, trẫm tự thấy là quân chủ văn minh, thưởng công phạt tội rõ ràng, Tần Kham có công sao có thể không thưởng? Trẫm quyết định..."
Thấy quần thần phía dưới tất cả đều giỏng lỗ tai lên nghe câu dưới, Chu Hậu Chiếu ho khan một tiếng, lớn tiếng nói: "Trẫm quyết định tấn tước cho Tần Kham một cấp, phong Quốc Công, để biểu dương công bình hiển hách."
Cả điện yên tĩnh...
Chu Hậu Chiếu không thấy được đáp lại, không khỏi nhíu mày nói: "Chư khanh thấy thế nào? Mau nói ra đi."
Bùm!
Trong điện hơn một trăm đại thần đồng thời quỳ xuống.
"Bệ hạ không thể!"
"Xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban!"
"Trẻ con hà đức hà năng, hơn hai mươi tuổi không ngờ hãnh tiến Quốc Công, quả thực là vớ vẩn."
"Quân hôn thần nịnh, xã tắc nước sông ngày một xuống dốc, tiên đế ơi."
Chu Hậu Chiếu vừa thốt lên muốn tấn tước cho Tần Kham, sau khi cả điện lặng đi một thoáng thì tiếng phản đồn vang lên như núi đổ đất nứt.
Cảm xúc phản đối của Các đại thần kích động ngoài dự đoán của mọi người, mấy vị lão thần thậm chí quỳ gối giữa điện khóc rống lên, bày ra tư thái ngươi nếu tấn tước cho hắn thì ta sẽ đâm đầu vào cột chết cho ngươi xem.
Chu Hậu Chiếu sợ ngây người, Tần Kham cũng sợ ngây người.
Khả năng tấn tước sẽ gặp lực cản thì Chu Hậu Chiếu và Tần Kham trước đó đều đã dự liệu tới, chỉ là bọn họ không ngờ loại lực cản này lại lớn như vậy.
Chu Hậu Chiếu ngồi trên long ỷ, nhíu mày thật sâu.
Chỉ là tấn tước vị thôi mà, từ đến Quốc Công chỉ là chuyện nhỏ, vì sao những đại thần này lòng đầy căm phẫn như cha mẹ ruột bị giết vậy.
Tần Kham đứng trong hàng không nói tiếng nào.
Bản thân Tần Kham cũng không có nhiều dã tâm, chung quy thì mình cũng đã là một thành viêmn trong huân quý, hầu tước và Quốc Công đối với hắn mà nói thì cũng chẳng khác biệt gì nhau lắm, trừ bổng lộc cho Quốc Công thêm mấy trăm thạch gạo, quốc khố bỏ tiền giúp Quốc Công buôi tám thiếp thất thì còn lại cũng chỉ là khi xuất hành xe ngựa có thể từ song mã tăng lên tứ mã, những lợi ích này đối với hắn mà nói thì căn bản là râu ria.
Về phần lên cao về thân phận địa vị thì đối với hắn lại càng là hư vô, thiên hạ đều biết quan hệ của hắn và Chu Hậu Chiếu thâm hậu như thế nào, cho dù hắn không quan không chức không tước, tùy tiện đứng ở bất kỳ một góc nào thì ai dám không nhìn hắn như một pho tượng thần?
Không có dã tâm thì không có dã tâmmà nhưng lúc này nghe thấy tiếng phản đối kịch liệt của đại thần cả điện, Tần Kham vẫn cảm thấy tức giận trong lòng.
Ta không cần là bởi vì phong cách của ta cao, nhưng các ngươi ở ngay trước mặt ta liều chết phản đối là thất đức, chặn tài lộ của người ta cũng như giết cha mẹ người ta, còn cản người ta thăng quan thì quả thực như giết tổ tông của người ta.
Chu Hậu Chiếu cũng đầy một bụng lửa giận, nghe tiếng phản đối ầm ĩ của cả điện, sắc mặt hắn dần dần trở nên âm trầm.
"Chư khanh có phải quá mức chuyện bé xé ra to hay không? Tần Kham bình định dân loạn ba tỉnh, thu phục mấy chục tòa thành trì, trong phạm vi mười vạn đất mất tiêu diệt mấy vạn phản tặc, quân công hiển hách như vậy, tấn tước một cấp lên Quốc Công thì có gì không ổn? Các ngươi liều chết ngăn cản là đạo lý gì?"
Đô Sát viện Hữu Đô ngự sử Đồ Dung nghiêm mặt nói: "Bệ hạ, Quốc Công không phải là có công mở mang đất đai bờ cõi thì không thể phong, hoặc là vào lúc giang sơn nguy cấp, xã tắc sinh tử tồn vong đứng ra ngăn cơn sóng dữ thì mới được, công bình định dân loạn Phách Châu của Tần Kham là không thể phủ nhận, nhưng mà khi hắn lãnh binh Đại Minh ta còn xa mới tới mức sinh tử tồn vong. Chỉ là một dân loạn Phách Châu nho nhỏ mà thôi, phản tặc đều là lưu dân và hưởng mã đạo địa phương tụ tập mà thành, có thể nói là một đám ô hợp, Tần Kham lĩnh mười vạn tinh nhuệ của kinh doanh xuất chinh, dùng thế sư tử vồ thỏ bình định phản loạn. Thắng là tất nhiên, bại mới là tội lớn, có công tất nhiên là có công, nhưng còn xa mới tới mức phong Quốc Công, xin bệ hạ cân nhắc."
Hữu Đô ngự sử nắm giữ quyền lên tiếng của thanh lưu trong triều, Đồ Dung nói ra những lời này, cơ bản là đại biểu cho ý kiến của tất cả các đại thần thanh lưu. Lời vừa thốt ra, vô số đại thần gật đầu liên tục, ngay cả nhạc phụ Đỗ Hoành của Tần Kham cũng không thể không gật đầu đồng ý.