Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 550: Công hãm Phách Châu (hạ)




Tướng sĩ kinh doanh như thủy triều ùa vào Phách Châu, thành trì nho nhỏ giống như đê vỡ, trong chớp mắt bị hồng thủy tràn vào.

Tần Kham biết, kết cục của Phách Châu đã được chú định.

Thương tiếc, thất vọng, thương xót, bất đắc dĩ..... Đủ loại cảm xúc trong nháy mắt ùa vào đầu, Tần Kham đứng ngơ ngác ở ngoài thành như một pho tượng, chăm chú nhìn tòa thành trì gian khổ này, vô số hoang mang giống như bọt xà phòng phình lên rồi vỡ ra.

Mình làm gì sai? Phụng chỉ bình định, khi bách tính cầm binh khí, bọn họ chính là đối tượng mà mình phải tiêu diệt.

Quan binh Kinh doanh sai gì? Bọn họ cần quân công, chức trách của bọn họ là thay hoàng đế uy phục tứ hải.

Bách tính Phách Châu có gì sai? Tham quan ác lại gây đau khổ cho Phách Châu nhiều năm, triều đình đã mất đi lòng tin, bách tính chỉ muốn vì bản thân mà giết ra một con đường sống.

Đường Tử Hòa có gì sai? Nàng ta không bước lên cao hô to thì trong phạm vi trăm dặm của Phách Châu vẫn sẽ có vô số người đứng lên, trong nước biển cuồn cuồn lật thuyền nhẹ, sao có thể trách được trong đó xen lẫn một cành hoa?

Tựa hồ ai cũng đúng cả, nhưng mà vì sao trước mắt tòa thành trì này lại lâm vào trong giết chóc vô tận?

Trong thành tiếng hô giết, tiếng hét, tiếng khóc quyện vào thành một mảng, lửa khói bốc lên cuồn cuộn từ các nơi trong thành Phách Châu, tiếng đàn bà hét, tiếng trẻ con khóc, cả tòa thành trì giống như đang nức nở.

Trước mặt thực lực Tuyệt đối, ý chí chiến đấu chống cự có cao tới đâu thì cũng đều là phí công, thực lực có thể nghiền áp tất cả. Đường Tử Hòa chung quy không thể làm triều đình lay động được, tòa giang sơn nhìn như sắp vỡ nát này vẫn có nội tình không thể lay động của nó, núi sông đế vương danh thần hơn trăm năm cùng nhau cai trị không phải một thiếu nữ có khả năng lật đổ được.

Tướng sĩ vào thành đã tới gần vạn, các tướng sĩ cướp được cửa đông thành Phách Châu, cửa thành mở toang, cầu treo buông xuống, tòa thành này đã rơi vào trong tay triều đình, không thể thay đổi.

"Đinh Thuận, ngươi lĩnh năm trăm thiếu niên binh vào thành." Nhìn thành trì ánh lửa ngút trời, Tần Kham mệt mỏi hạ lệnh.

Đinh Thuận ngẩn người, vẻ mặt đau khổ nói: "Hầu gia thứ tội, thuộc hạ sợ thấy máu lắm, thấy máu cái là ngất luôn."

Tần Kham ừ một tiếng, hắn hiểu rõ ý tứ của Đinh Thuận, tuy nói Đinh Thuận thường làm những chuyện vô pháp vô thiên, cũng không phải chưa từng giết vô tội người, nhưng động đao giết bách tính với quy mô lớn như vậy hiển nhiên là hắn cũng không muốn.

Tâm tình tốt hơn một chút, Tần Kham lạnh lùng nói: "Ngươi và năm trăm thiếu niên binh dùng thân phận đốc chiến đội vào thành, các tướng sĩ giết bách tính cầm binh khí thì không sao, nhưng nếu ai dám động thủ với bách tính tay không tấc sắt, hoặc có làm bất kỳ chuyện gian dâm cướp bóc nào thì giết không tha!"

Đinh Thuận lúc này mới kích động ôm quyền:"Vâng."

Đường Tử Hòa tâm đã như tro tàn.

Nhìn quan binh không ngừng ùa vào dưới thành, bách tính từng người ngã xuống dưới đao kiếm của quan binh. Chung quanh tràn ngập tiếng hét của phụ nữ trẻ con, tim của nàng ta giống như bị một bàn tay vô hình vò nát.

Mục tiêu đánh cướp đầu tiên của quan binh sau khi vào thành là đầu tường, dưới thềm đá của tường thành, thị vệ của Đường Tử Hòa và các phản quân còn lưu lại đang chém giết thảm thiết với tướng sĩ kinh doanh.

"Cẩu quan Binh, ta liều mạng với các ngươi." Một vị lão nhân tóc hoa râm lảo đảo tiến lên, tay cầm một thanh trường thương không biết nhặt từ đâu ra. Mũi thương còn chưa đâm ra thì một trận mưa tên đã bắn lão thành con nhím ngã vào vũng mặt.

Tướng sĩ Kinh doanh mặt không biểu tình xông qua người lão nhân, vẫn cứ lao về phía trước, về phía trước...

Gặp người cầm binh khí thì giết, đây là quân lệnh mà các tướng lĩnh truyền xuống, mà quân lệnh thì như núi.

Một bông tuyết trắng tinh như lông chim lặng lẽ rơi xuống tóc mai của lão nhân.

"Tuyết rơi rồi..." Đường Tử Hòa đứng trên đầu tường vươn tay ra đỡ lấy một mảng tuyết, Đường Tử Hòa bỗng nhiên bật cười, nụ cười điên cuồng, tiếng cười khiến người ta rùng mình.

Các tướng sĩ Kinh doanh vẫn tiến lên trên thềm đá đầu tường, ai nấy anh dũng tranh nhau ùa lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn Đường Tử Hòa ngạo nghễ đứng trên đó, nàng ta ở trong mắt bọn họ là quân công, là tiền đồ, là lợi thế để phong thê ấm tử

"Đường nguyên soái, các huynh đệ không cản được nữa rồi, mạt tướng bảo vệ cô phá vây, rời khỏi Phách Châu hội hợp với tướng quân Dương Hổ hoặc tướng quân Trương Mậu, nghiệp lớn vẫn làm được." Một tướng lãnh phản quân cả người đầy máu tươi quỳ một gối xuống trước mặt nàng ta.

"Chạy á? Đường Tử Hòa ta nợ bách tính Phách Châu nhiều mạng người như vậy, ta chạy đi đâu được?" Đường Tử Hòa vẫn điên cuồng cười to.

Tiếng cười đột nhiên khựng lại, Đường Tử Hòa chỉ vào cờ soái ở doanh trướng trung quân ngoài thành, rơi lệ hét lên: "Tần Kham, tất cả đều là tội của một mình Đường Tử Hòa ta, tội nghiệt của ta ta trả, chỉ xin người sau khi cho tướng sĩ dưới trướng vào thành thì đừng làm tổn thương bách tính!"

Nói xong Đường Tử Hòa rút kiếm, tuyệt nhiên nhắm mắt, lật tay cứa vào cổ mình.

Tần Kham đứng ở ngoài thành, trơ mắt nhìn Đường Tử Hòa rút kiếm tự vẫn, hắn xanh mặt, răng nghiến ken két, không nói tiếng nào.

Đúng vào giây phút kiếm của Đường Tử Hòa sắp chạm vào cổ, một mũi tên từ trong đám người bắn ra, bắn trúng cổ tay phải cầm kiếm của Đường Tử Hòa, nỏ tiễn bắn thủng tay nàng ta, Đường Tử Hòa rên lên một tiếng, kiếm rơi xuống đất.

Đinh Thuận và năm trăm thiếu niên binh như phát điên xông lên đầu tường, một trận trái chém phải gạt, đánh lui phản quân còn sót lại không nhiều lắm ở đầu tường, sau đó năm trăm thiếu niên bao vây Đường Tử Hòa, bất luận là phản quân định cứu chủ soái hay là tướng sĩ kinh doanh muốn bắt Đường Tử Hòa để kiếm quân công thì đều bị thiếu niên binh không chút lưu tình dùng đao chém lui.

"Nghịch thủ Đường Tử Hòa là khâm phạm Tần Hầu gia chỉ định, đám hỗn đản các ngươi thèm quân công tới điên rồi à, ngay cả người Hầu gia cần cũng dám cướp, không muốn sống nữa sao?" Đinh Thuận giơ đao mặt đầy sát khí gầm gè nói.

Đường Tử Hòa ngã xuống đất, ôm cổ tay đang chảy máu không ngừng, cả giận nói: "Đinh Thuận, sĩ có thể giết chứ không thể làm nhục, đừng tưởng rằng..."

Còn chưa dứt lời, Đinh Thuận đã một chưởng bổ vào sau gáy Đường Tử Hòa, Đường Tử Hòa hự một tiếng rồi ngất xỉu.

"Đem nàng ta mang về giao cho Hầu gia!" Đinh Thuận vung tay hét to.

Bầu trời âm trầm, tuyết rơi từng mảng, rất nhanh đã phủ lên một lớp trắng tinh, như che giấu đi tất cả niềm đau khổ và máu tươi của thế gian.

Chiến tranh Thu phục thành trì vẫn tiếp tục, các bách tính vẫn còn đang chống cự, nhưng đã bị tướng sĩ kinh doanh áp chế ở nội thành.

Mấy chục kỵ sĩ phụng mệnh lệnh của Tần Kham, gân cổ không từ bỏ ý định biểu thị công khai nhân chính của triều đình đối với bách tính Phách Châu, cùng với lời hứa không vọng sát người vô tội, các bách tính tuyệt vọng không ai chịu tin lời hứa của Tần Kham, thế là từng đám từng đám dũng mãnh không sợ chết khởi xướng xung phong kiểu tự sát về phía các tướng sĩ kinh doanh.

Gần ba ngàn bách tính ngã trong vũng máu, tuyết trắng rơi xuống, rất nhanh phủ lên thi thể nằm trên đất, còn cả nỗi đau khổ mà họ phải gánh chịu cả đời.

"Ai Tay không tấc sắt triều đình sẽ không động vào! Các Phụ lão hương thân, tin ta đi, buông binh khí thì còn đường sống!"

Đinh Thuận cầm đầu đốc chiến đội cơ hồ gần như muốn quỳ xuống với các bách tính.

Cuối cùng, một bách tính nhát gan cả người run rẩy, thử bỏ binh khí, lặng lẽ đi hai bước về phía các tướng sĩ kinh doanh.

Tướng sĩ Kinh doanh quả nhiên không giết hắn.

Có người đầu tiên, tất nhiên còn có thứ hai, thứ ba...

Cuối cùng, bách tính và phản quân toàn thành Phách Châu đều hàng.

Ngày mười bốn tháng chạp năm Chính Đức thứ hai, ngày tuyết rơi đầu mùa này, triều đình đã thu phục được Phách Châu.