Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 401: Lãnh diễm thần y




Lãnh diễm!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tần Kham đối với nữ tử này, như đóa u lan mọc một mình trong cốc trống, cao ngạo bất quần, lại diễm kinh thiên hạ.

Tần Kham ngây ra, cả hai đời cộng lại, sắc đẹp trong trần tục hắn không biết đã thấy bao nhiêu lần, sớm đã miễn dịch đối với cái đẹp, quan viên các cấp xu nịnh lấy lòng mở tiệc chiêu đãi, trong tiệc vô số nữ tử quốc sắc như hồ điệp xuyên hoa bay lượn trước mặt hắn, chỉ để cố gắng thu hút một cái nhìn của hắn, nhưng Tần Kham vẫn bất động như núi, đến địa vị hiện tại của hắn, trừ kiều thê trong nhà ra, trong phàm tục còn nữ tử nào có thể khiến hắn phải liếc thêm một cái?

Nhưng mà vị vị nữ tử trước mặt này.

Tần Kham không thể không thừa nhận, lần đầu thấy nàng ta, tim hắn như đập chệch một nhịp.

Ra vẻ vô ý thuận tay đặt sách trên giá xuống, Tần Kham liếc nữ tử một cái, ánh mắt cũng đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Xoay người hỏi Mưu Bân: "Vị này... chính là Đường thần y? Nữ đại phu à?"

Mưu Bân cười cười gật đầu, còn chưa kịp trả lời thì Đường thần y đã lạnh lùng mở miệng: "Nữ tử không làm được đại phu à? Người hành nghề y như cha mẹ, người bệnh như con cái, cha mẹ luôn chiếu cố cho con cái, người bệnh có ai đi chọn cha hay mẹ tới chăm sóc không? Trên đời có con cái như vậy à?"

Ngữ khí lạnh như băng, nhưng giọng nói lại rất mềm mại êm tai.

Vừa mở miệng đã khiến cho Tần Kham sặc tí chết, Tần Kham đành phải vuốt mũi ngượng ngùng mỉm cười hai tiếng.

"Vị đại phu này nói không sai, nếu thực sự có con cái không hiểu đạo lý như vậy, bị đánh chết cũng đáng."

Nữ đại phu Họ Đường nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Tần Kham, mặt không biểu tình lạnh lùng hừ một cái.

Mưu Bân cười cười hoà giải: "Hầu gia, vị Đường thần y này là nữ Bồ Tát cưu người vô số nổi danh Thiên Tân, cái mạng này của hạ quan nếu không phải nữ thần y xuất thủ cứu giúp. E là không sống nổi rồi..."

Đường thần y rất không khách khí cắt ngang lời khen tặng của Mưu Bân, hơn nữa nhìn tính tình và bộ dạng của nàng ta cũng không phải là tốt lắm.

Tay trắng nõn như ngọc giơ lên chỉ chỉ Mưu Bân, Đường thần y lạnh lùng nói: "Hôm nay người ngoài cửa cản ta, nếu có lần sau, có quỳ xuống xin ta ta cũng không tới đâu, ngươi nhớ cho kỹ."

Cũng không biết là bởi vì dung mạo của nữ tử quá mức tuyệt sắc, hay là nàng ta quả thật có bản lãnh thật sự, Mưu Bân từng cao cao tại thượng tay nắm mấy vạn Cẩm Y vệ lập tức cười bồi, nói: "Vâng vâng, người ngoài cửa là thuộc hạ của vị khách quý này. Lần tới nhất định sẽ không cản. Đường thần y xin bỏ quá cho sự sơ sót này của ta."

Đường thần y lại hừ một cái, không để ý tới Tần Kham bên cạnh, chỉ vào Mưu Bân nói: "Cởi áo ra để ta thay thuốc."

Mưu Bân rất nghe lời cởi áo, lộ ra thân trên hơi nhăn nheo già nua. Đường thần y cũng không hè tỏ vẻ xấu hổ. Ánh mắt của nàng ta trong suốt, một thân thịt trắng của Mưu Bân ở trong mắt nàng ta giống như biến ảo thành từng khí quan riêng lẻ.

Chậm rãi tháo từng vòng băng quấn bên hông Mưu Bân xuống, lộ ra vết thương ở giữa bụng Mưu Bân. Tần Kham đặc biệt cẩn thận nhìn kỹ, vết thương quả thật do tên dẫn tới, lộ ra một cái hình vòng tròn nhỏ, khiến người ta kỳ quái là, xung quanh vết thương có mủ sưng tấy màu đen, hiển nhiên là bệnh trạng trúng độc.

Không đợi Tần Kham hỏi, Đường thần y cẩn thận quan sát vết thương của Mưu Bân, hơn nữa cũng không hiềm khí mùi trên vải, sau đó có chút hài lòng gật gật đầu: "Độc bị trúng đổi hai lần thuốc là có thể giải, hai vị ô đầu và tế tân trộn lẫn, đây là kịch độc là thế gian, trên mũi tên bôi hai thứ này mà không độc chết được ngươi, coi như mạng ngươi lớn."

Lời nói Không chút khách khí nhưng Mưu Bân lại không hề giận, ngược lại cảm kích chắp tay với nàng ta: "Mạng của Mưu mỗ không lớn, toàn là nhờ diệu thủ khởi tử hồi sinh của nữ thần y. Lần này bị thương thực sự là mạng như mành treo chuông, đối phương thật sự quá hèn hạ, hại Đường thần y...."

Đường thần y vung tay cắt ngang lời nói của hắn, lạnh lùng nói: "Ta nhận bạc chữa bệnh trị thương, bất kể thương thế của ngươi thế nào, cũng không quản cái gì hèn hạ hay không, ngươi không cần phải nói những lời vô nghĩa này với ta."

Không để ý tới sự cảm kích và khen tặng của Mưu Bân, Đường thần y thuần thục mở hộp trúc nhỏ mang theo người ra, trong hộp và đủ loại bình, còn vải để quấn vết thương cùng một bao ngân châm.

Chọn một lúc, nàng ta từ trong hộp lấy ra hai cái bình sứ nhỏ, lại đổ thuốc mỡ lên vải trắng, sau đó quấn lên vết thương của Mưu Bân.

Sau khi quấn xong, lại từ trong bình đổ ra hai viên thuốc màu đen, đặt vào tay Mưu Bân, ngắn gọn ra lệnh: "Uống đi."

Tín nhiệm của Mưu Bân đối với nàng ta quả thực khiến người ta giận sôi, cũng không quản thuốc này có lai lịch tính chất thế nào, há miệng không dọ dự nuốt ngay.

Xong xuôi Tất cả, Đường thần y thu dọn hộp trúc, Mưu Bân cười bồi nói: "Hôm nay Đường thần y tới sớm hơn mọi ngày một chút."

Đường thần y thản nhiên ừ một cái, nói: "Trong nông trang quân hộ Ngoài thành có người bệnh, ta phải lập tức tới khám, ta xử lý vết thương cho ngươi trước để còn tới đó."

"Đa tạ Đường thần y quan tâm, thần y từ bi."

Đường thần y hiển nhiên không nhận cái trò rắm ngựa này, thu thập đồ xong liền đi: "Tiền khám bệnh một xu cũng không được thiếu, đưa cho ta."

"Vâng, thần y đi thong thả."

Một mùi thương thoáng qua, khi Đường thần y đi qua bên cạnh Tần Kham, cuối cùng liếc hắn một cái, bỗng nhiên dừng chân, chỉ chỉ Tần Kham, xoay lại hỏi Mưu Bân: "Người này là khách quý của ngươi à?"

Mưu Bân cũng không tiện tiết lộ thân phận của Tần Kham, thế là cười nói: "Quả thật là khách quý."

Đường thần y gật gật đầu, nói: "Hắn tương lai có bệnh bảo ta khám, tiền khám gấp mười lần của ngươi."

Tần Kham: "..."

Thân ảnh lả lướt của Đường thần y biến mất, trong phòng tựa hồ vẫn lưu lại mấy phần hương ai.

Tần Kham sờ sờ mũi, cười khổ nói: "Vị nữ thần y này thật đúng là.... Ha ha, có cá tính a."

Mưu Bân cười nói: "Nàng ta trước này vẫn là tính tình thế đấy, toàn bộ người của Thiên Tân đều biết, tính tình mặc dù không tốt, nhưng lại thực sự có vài phần bản sự, phàm là nàng ta ra tay, người Diêm Vương muốn cũng có thể đoạt lại đưa về dương gian, cho nên trong thành Thiên Tân rất có thanh danh, ai cũng gọi nàng ta là..."

"Hơn Diêm Vương?"

Mặt Mưu Bân nhanh chóng đen xì: "Không, nữ Bồ Tát."

"Vì sao ta có bệnh thì tiền khám đắt hơn người gấp mười." Tần Kham có chút không vui.

Mưu Bân cười bồi: "Đường thần y thu tiền khám trước nay khác với người ta, người giàu có mời nàng ta xem bệnh một lần, ít thì máy chục lượng, nhiều thì mấy trăm một ngàn, mà xem bệnh cho người nghèo, nàng ta bình thường không lấy một xu, thuốc thang tặng không, mà tiền khám nàng ta lấy được từ chỗ nhà giàu đại bộ phận cũng tặng cho người nghèo..."

"Nàng ta vừa rồi nói ta nếu bị bệnh thì tiền khám gấp mười lần ngươi, vậy ngươi trả cho nàng ta bao nhiêu."

Mưu Bân sợ Tần Kham tức giận, nghe vậy rụt rè nói: "Hạ quan cũng có của cải, hơn nữa lúc ấy tình hình thương thế nguy hiểm, trả tiền khám cho nàng ta là ba trăm lượng bạc, mỗi lần thay thuốc tính thêm..."

"Cho nên ta phải trả nàng ta ba ngàn lượng?"

"Hầu gia là khách quý..."

"Đắc là vì chữ quý đó hả?" Tần Kham bất mãn nói: "Ta nếu nói ta là tiện khách chứ không phải quý khác thì nàng ta liệu có tính rẻ cho một chút không?"

………………..

Tra án khác với đấu đá lẫn nhau trong triều đình, phải kéo tơ bóc kén, đặc biệt là Bạch Liên giáo Thiên Tân, nếu Tần Kham và Mưu Bân đoán đúng, Bạch Liên giáo đã thẩm thấu vào Thiên Tân tam vệ, một khi như vậy tra án càng cần cẩn thận, nếu không một sơ suất nhỏ hoặc một án oán cũng có thể làm Thiên Tân tam vệ nổi binh biến.

Sự việc trọng đại, Tần Kham không dám lơ là, sau khi đến Thiên Tân trừ thăm Mưu Bân, bất kỳ động tác nào khác đều không có, giống như hắn chuyến này tới Thiên Tân chỉ là để nghỉ phép vậy.

Ra khỏi chỗ của Mưu Bân, Tần Kham đi tới chỗ quan viên thuỷ vận và diêm đạo cùng với Chỉ huy sứ của ba vệ đang đợi, mọi người lại hàn huyên một phen.

Tần Kham hơi cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng mà hình thức đưa tiễn trên quan trường là không thể không để ý, cố gắng vực tinh thần ứng phó hồi lâu, dù không muốn nhận lời mời dự tiệc của đám người Trần Hùng, song khâm sai đến địa phương, quan viên mở tiệc đón gió tẩy trần đã là quy củ bất thành văn, Tần Kham đành phải miễn cưỡng đi dự.

Một tiệc rượu xa hoa khách và chủ đều vui, trong tiệc cũng không thể thiếu mấy vị dan kỹ quan viên mời từ thanh lâu kinh sư tới gẩy đàn thổi sáo, gần đến giờ tan tiệc, Tần Kham vẫn từ chối danh kỹ các quan viên võ tướng tặng hắn để ngủ cùng, dưới ánh mắt u oán của đám danh kỹ, Tần Kham đã uống tới mặt mũi đỏ bừng ra khỏi tửu lâu.

Gió lánh thấu xương thổi qua, năm phần cảm giác say đã bớt đi không ít, ánh mắt của Tần Kham lại trở nên tỉnh táo.

Bên ngoài tửu lâu đã được thanh tràng, bất kỳ người không liên quan nào đều không được cho phép tới gần, các Cẩm y Giáo úy như lang như hổ vây chặt tửu lâu ba tầng ngoài ba tầng trong. Lý Nhị mặc giáp mềm, lẳng lặng đứng ở cửa tửu lâu chờ Tần Kham.

Tần Kham cười cười với hắn rồi phân phó: "Đi mời riêng Trần bá gia xuống, cứ nói bản hầu có việc muốn thương lượng với hắn."

Lý Nhị ôm quyền tuân mệnh, rất nhanh, Bình Giang bá Trần Hùng khoác áo da cừu vội vàng đi xuống lâu, cũng giống như Tần Kham, khi xuống lầu vẻ ngà ngà say trên mặt liền biến mất mấy phần, xem ra uống rượu và làm người, đều thầm để lại mấy phần.