Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 549: Công hãm Phách Châu (trung)




Sắc trời rất âm trầm, gió bắc gào thét thổi qua đầu tường Phách Châu, cờ soái thêu chữ "Đường" trên đầu tường bay phất phới, tường thành bị hỏa pháo bắn sập, nhưng cờ soái vẫn sừng sững không đổ.

Lỗ hổng ở tường thành chỉ đổ chừng hai mét vuông, tướng sĩ của hai bên kinh doanh và phản quân đồng thời lấp ngay lỗ hổng chừng hai trượng này, một phía thì liều chết tấn công, một phía thì liều chết thủ vệ, cùng với vô số tiếng hét thảm thiết, thi thể ở giữa lỗ hổng càng lúc tích càng nhiều, máu tươi đặc sệt trên đất bị vô số người giẫm đạp, phân không rõ địch ta, phản quân thì vì bản thân mà liều mạng, kinh doanh thì vì quân công của bản thân.

Đường Tử Hòa ngây ngốc đướng dưới cờ soái, hồn phách giống như đã xuất khiếu, nhìn tướng sĩ liều mạng giết nhau dưới thành, lại nhìn nòng pháo vẫn còn tỏa khói thuốc súng ở xa xa, tim nàng ta lúc này đã như tro tàn.

Thị phi thành bại công dã tràng, thì ra hắn từ lâu đã có năng lực một phát đánh tan ngay Phách Châu, chỉ là vẫn giữ hậu thủ mà thôi, cái gì tranh thiên hạ, cái gì tạo hoàng đồ, kỳ thật chỉ là một trò đùa. Chung quy vẫn là thiên hạ của là nam nhân, nàng ta chỉ là một hòn đá nhỏ khiến nước xuân trong suối khẽ lăn tăn một chút mà thôi.

Một lão nhân khiêng bao cát vội vàng đi qua bên cạnh nàng ta, bao cát trên vai không cẩn thận khẽ đụng vào người nàng ta.

Lão nhân vội quay đầu lại, thấy thân hình như không còn linh hồn của Đường Tử Hòathì lão nhân hai mắt đẫm lệ hai mắt đẫm lệ, ném bao cát quỳ xuống trước người nàng ta.

"Đường nguyên soái, thành sắp bị phá rồi, chúng ta đều biết quan binh sau khi vào thành thì mọi người sẽ có kết cục gì, tính mạng của hơn mười vạn bách tính buộc trên người ngài, bách tính cả thành xin cô hãy tỉnh lại, tỉnh lại đi!"

Nói xong lão nhân đứng dậy khiêng bao cát lên, nép vào lỗ hổng do tường đổ rồi lại tiếp tục đi khiêng bao cát.

Lệ già đục ngầu rơi dưới chân Đường Tử Hòa, tim nàng ta đau nhói giống như bị trúng tên.

Một mũi tên từ ngoài thành bắn tới, nhanh như sao băng, mũi tên này hiển nhiên là thần xạ thủ của kinh doanh bắn ra, mũi tên bắn thẳng vào mặt Đường Tử Hòa.

Thị vệ phía sau kinh hãi, bước nhanh tới vung đao gạt đi.

Thần xạ thủ ngoài thành giống như vẫn chưa từ bỏ ý định, kéo dây bắn thêm một mũi tên, cờ soái theo tiếng đổ xuống.

Tướng sĩ đang ác chiến dưới thành bỗng nhiên lặng đi, một lát sau, tướng sĩ kinh doanh bộc phát ra tiếng hoan hô vang trời.

" Phách Châu bị phá rồi, cờ soái đã đổ! Cờ soái đã đổ!"

Tướng sĩ Phản quân thì vẻ mặt tuyệt vọng, ai nấy mặt xám như tro tàn.

Vào cái thời đại vũ khí lạnh này, cờ soái chính là quân tâm, chính là tín ngưỡng!

Đường Tử Hòa vẫn ngơ ngác đứng ở đầu thành, lá cờ soái vừa đổ xuống cách nàng ta chỉ có năm bước, nhưng mà nàng ta lại vẫn không nhúc nhích, năm bước này nàng ta thủy chung không bước ra được. Tín ngưỡng của nàng ta trước khi cờ soái đổ xuống đã sụp đổ rồi.

Một bóng người lom khom tiến lên, mặc dù chậm chạp nhưng rất kiên định.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tướng sĩ hai bên, cờ soái chữ "Đường" được lão cúi người nhặt lên, một lần nữa cắm lại trên đầu thành Phách Châu, cờ xí màu đen cực to lại đón gió tung bay phấp phới. Người này chính là túc lão họ Tề của Phách Châu, tôn tử bị quan phủ bỏ chết đói trong lao tù.

"Cờ soái không đổ!" Tề lão lệ rơi đầy mặt. Ánh mắt tràn ngập cầu xin: " Các tướng sĩ Nghĩa quân, cờ soái không, bách tính toàn thành vẫn còn, xin các ngươi hãy đuổi quan binh đi, giành lấy một con đường sống cho già trẻ lớn bé cả thành!"

"Đường nguyên soái..." Tề lão mặt quỳ xuống trước người Đường Tử Hòa, dập đầu bang bang: ""Đường nguyên soái! Tỉnh lại đi! Cờ soái không đổ..."

Còn chưa dứt lời thì một mũi ám tiễn vù một tiếng, bắn thủng cổ Tề lão. Tề lão trợn to hai mắt, thân hình già nua run rẩy mấy cái rồi cuối cùng ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Đường Tử Hòa cả người run bắn, nhìn Tề lão hai mắt vẫn mở to đầy phẫn hận trong vũng máu, Đường Tử Hòa ôm mặt bật khóc.

"Là ai đang tạo nghiệp chướng? Tần Kham, là ngươi hay là ta?" Đường Tử Hòa tựa đầu vào ụ tên trên tường thành, hét về phía đại quân ở ngoài thành, trạng thái tuyệt vọng như lệ quỷ.

Ác chiến vẫn còn đang tiếp tục, từng sinh mệnh đang sống mất dần đi trong cái nhìn chăm chú của chủ tướng hai bên.

Tần Kham đứng xa xa, nhìn bách tính trên tường thành bất chấp sinh tử liều mạng khuân vác bao cát lấp chỗ trống ở tường thành, lúc này Tần Kham cũng đau lòng như Đường Tử Hòa.

Luôn cho rằng mình là cứu thế chủ, luôn cho rằng mình đại biểu cho chính nghĩa, nhưng mà biểu hiện của các bách tính Phách Châu lại giống như một cái tát thật đau vào mặt hắn.

Dân tâm, không phải nên đứng ở bên hắn sao? Vì sao những người này lại dũng mãnh không sợ chết chống cự hắn? Hắn làm sai cái gì?

"Là ai đang tạo nghiệp chướng? Đường Tử Hòa, là ngươi hay là ta..." Tần Kham ngửa đầu nhắm mắt, thổng khổ lẩm bẩm.

Hắn phát giác lúc này mình rất đau đớn khó chịu, nhất định chẳng bớt hơn lăng trì bị lăng trì là bao nhiêu.

"Người đâu." Tần Kham run giọng hạ lệnh.

"Có mạt tướng." Kinh doanh Chỉ huy sứ Hạ Dũng lập tức ôm quyền thưa.

"Triệu tập thư lại trong quân, khẩn cấp soạn cáo dân thư, sai thiện xạ bắn tên thư vào thành, rồi phái kỵ binh giọng lớn tiếp cận tường thành, nói với bách tính toàn thành, triều đình tuyệt đối sẽ không gia hại bách tính, hoàng đế bệ hạ đã hạ thánh chỉ nhân từ, tuyệt đối sẽ không nhắc tới chuyện xưa, tất cả thuế phú hà khắc của Phách Châu đều được miễn."

Hạ Dũng nhìn sắc mặt xám trắng của Tần Kham, môi ngập ngừng một chút rồi do dự nói: "Hầu gia, tường thành Phách Châu đã sập, mắt thấy sắp phá thành rồi, hành động này phải chăng là... hơi dư thừa?"

Tần Kham mắt lộ sát khí nhìn chằm chằm Hạ Dũng, lớn tiếng nói: "Hạ Dũng ngươi nghe rõ cho ta! Đây là chiến tranh chính nghĩa! Ngươi nhìn biểu hiện của bách tính trên tường thành đi, nếu đại quân phá thành, bách tính chen chúc chống cự, tướng sĩ không thể không giơ dao mổ với bách tính, thế thì còn gọi là chiến tranh chính nghĩa à? Ngươi bảo ta phải làm sao để ra lệnh cho các tướng sĩ giết bách tính? Làm sao hạ sát thủ được với phụ nữ trẻ con trong thành?"

"Hầu gia, bọn họ đã không còn là bách tính!"

"Bọn họ là bách tính! !" Tần Kham hét to: "Chỉ cần không cầm binh khí, bọn họ chính là bách tính, bọn họ vẫn là con dân của bệ hạ, tướng sĩ chúng ta chúng ta tuyệt đối không được phép chạm vào một sợi tóc của bọn họ! Đây là quân lệnh của bản hầu, ai vi phạm chém đầu, nhanh lên."

Hạ Dũng mấp máy môi, cuối cùng ôm quyền đi truyền lệnh.

Ánh mắt lại hướng về phía bách tính đang bận rộn chạy đi chạy lại trên đầu tường thành, Tần Kham đau đớn thì thầm: "Tranh thêm... tranh thêm dân tâm một lần nữa."

Tề lão dùng sinh mệnh làm cái giá để Đường Tử Hòa không còn là một cái xác không có linh hồn, khi nàng ta lấy lại tinh thần, trên đầu tường thành là mưa tên đầy trời, lỗ hổng ở dưới thành thì hai quân vẫn đang liều chết ác chiến, ngoài năm bước, cờ soái của nàng ta vẫn tung bay, giống như một con thú bị vây khốn những vĩnh viễn không chịu khuất phục, cao ngạo đứng thẳng người, oai hùng nhìn bầy sói hung ác.

Nhìn thi thể chồng chất như núi ở lỗ hổng của tường thành, Đường Tử Hòa rơi nước mắt cười sầu thảm.

"Các tướng sĩ bỏ qua lỗ hổng đi, kết trận trong thành! Một ngàn người đi lên đầu tường, ném bao cát, gỗ, lôi thạch về phía lỗ hổng, phụ nữ và trẻ nhỏ thì di chuyển vào nội thành!"

Đường Tử Hòa mệnh lệnh của Đường Tử Hòa, tất cả tướng sĩ phản quân và bách tính đang bận rộn trên đầu tường phấn chấn, nháy mắt giống như tìm được chủ tâm cốt, theo mệnh lệnh của Đường Tử Hòa mà chấp hành đâu vào đấy.

Phản quân bỗng nhiên từ bỏ chỗ hổng, cho dù biết rõ sau khi đột phá chỗ hổng còn có sát trận sắc bén hơn chờ họ, nhưng các tướng sĩ của kinh doanh vẫn vui mừng khôn xiết, chỉ cần phá tan được sát trận phía trước, người đầu tiên phá thành sẽ có công cao to lớn, phần công lao này thậm chí có thể kéo dài tới mấy đời, đủ để mình mang mạng ra mà liều.

Trong tiếng hét hò nhưng núi lở đất nứt, các tướng sĩ kinh doanh cầm đao lao vào, vừa lao vào trong thành, chờ bọn họ là một màn mưa tên núi đao, cùng với bao cát, gỗ lăn và lôi thạch từ trên đầu tường không ngừng ném xuống, vô số tướng sĩ bị loạn đao chém chết hoặc là bị gỗ đá đè chết, con số thương vong tăng lên nhanh chóng, cuối cùng không còn ai dám xông qua cái lỗ hổng chết người đó nữa.

Chung quy vẫn là địch nhiều ta ít, hai tay khó địch được bốn tay, trận thế do phản quân chưa từng trải qua huấn luyện kết thành vẫn không chịu nổi, gần ngàn tướng sĩ của kinh doanh nhảy vào trong thành như hổ xông vào đàn dê, thế không thể đỡ, phản quân liên tiếp bại lui.

"Nghĩa quân ngã rồi, chúng ta lên nào." Một bách tính lớn tuổi run rẩy nhặt binh khí lên, liều mình xông vào chiến đoàn: "Chỉ có đuổi được cẩu quan binh đi thì chúng ta mới có đường sống!"

Một tiếng hô to, người già, phụ nữ, trẻ nhỏ đều tự giác nhặt binh khí từ dưới đất lên, cả người run rẩy, nhưng thần thái lại vô cùng kiên định địa lao về phía tướng sĩ kinh doanh.

Đây là một hồi công thành chiến thảm thiết chưa từng thấy, quân và dân giống như là lẫn lộn, đúng và sai giống như là mơ hồ, song sống và chết thì lại thấy được rất rõ ràng.

Đường Tử Hòa khóc tới tan nát cõi lòng, quỳ gối dập đầu về phía các bách tính đang liều mạng cầm binh khí lên để chém giết, trán không ngừng túa máu.

Ven sông đào bảo vệ thành Ngoài thành, vô số kỵ binh cầm cờ vừa giục ngựa vừa cao giọng hô to: "Quan Tổng binh có lệnh, khi thành phá bách tính đều không truy xét thù cũ, triều đình tuyệt đối sẽ không giết người vô tội, chỉ xin các ngươi dừng cương trước bờ vực, chớ có theo phản quân! Bệ hạ đã ban nhân chỉ, hà chính (nền chính trị hà khắc) Phách Châu đều phế, thuế phụ thu đều miễn, các hương thân, đừng chấp mê bất ngộ nữa!"

Một viên đá to bằng nắm đấm được nếm về phía kỵ sĩ, một tiểu hài tử chừng bảy tám tuổi nhổ nước bọt xuống dưới thành một cách đầy oán hận, giọng nói vẫn còn non nớt chửi: "Phì! chúng ta không tin!"

Đầu tường vô số bách tính khuân vác bao cát đều giân giữ phụ họa: "Cẩu triều đình gây họa cho Phách Châu đã bao nhiêu năm, chúng ta làm sao còn tin các ngươi được nữa, hôm nay cho dù thành phá, cũng chỉ là chết mà thôi, có gì mà phải ngại."

Rất nhiều bách tính dứt khoát không nói gì, ném bao cát xuống rồi nhắt cung tên trường thương trên đường cái đầu tường lên, xông về phía kỵ sĩ đang quát to ngoài thành.

Trước trận trung quân, chư tướng thần sắc lo lắng ôm quyền với Tần Kham.

"Hầu gia, phá thành chỉ trong khoảnh khắc, chiến cơ chỉ lóe cái là vụt qua, xin Hầu gia hạ lệnh!"

"Xin Hầu gia hạ lệnh!"

Tần Kham thống khổ hét lên: " Bọn họ là bách tính! Bản hầu sao có thể hạ lệnh?"

Giám quân Miêu Quỳ lớn tiếng nói: "Hầu gia, bọn họ đã cầm binh khí thì không còn là bách tính nữa, mà là loạn dân! Loạn dân đáng chết!"

Vô luận quan tướng và quân sĩ chung quanh Tần Kham tất cả đều quỳ xuống.

"Loạn dân đáng chết! Xin Hầu gia hạ lệnh phá thành!"

"Xin Hầu gia hạ lệnh phá thành!"

Tần Kham cả người run rẩy, thống khổ ngửa mặt lên trời thở dài.

Thấy bộ dạng im lặng của Tần Kham, Miêu Quỳ dứt khoát thay hắn hạ quân lệnh.

"Nã pháo! Công thành!"

Rầm rầm!

Trăm khẩu pháo Phật Lãng Cơ phát ra tiếng gầm rung trời, lỗ hổng vừa được bao cát gỗ tròn lấp lại vô tình bị bắn vỡ.

Các tướng sĩ kinh doanh như thủy triều ùa vào lỗ hổng đó.

Tần Kham lảo đảo bước về phía tường thành mấy bước, thất thần nhìn tường thành Phách Châu, lặng im hồi lâu, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Tần Kham ta cả đời làm người làm việc ngửa lên không hổ với trời, cúi xuống không thẹn với đất, các ngươi vì sao không tin ta? Vì sao không tin ta?",