Nhìn phản quân trên đầu thành gào thét, Tần Kham không tả được cảm giác trong lòng là thế nào, miệng thì vẫn thản nhiên nói: "Có hỏa pháo thôi vẫn vẫn chưa đủ, Thát tử am hiểu kỵ binh mà hỏa pháo lắp đạn quá chậm, trên bình nguyên thì tốc độ xung phong của Thát tử chỉ cho chúng ta bắn được hai đợt pháo kích thôi, đối với Thát tử cũng không thể hình thành lực sát thương quá lớn, nếu trang bị thêm súng ngắn, lựu đại thì lực sát thương khả quan hơn."
Dừng một chút, mắt Tần Kham nhíu lại vươn tay chỉ những điểm đạn trên tường thành, nói: "Truyền lệnh cho pháo thủ, nhắm tập trung vào điểm đó, bản hầu muốn xem thử, tường thành dày sáu trượng mất bao nhiêu pháo thì có thể bắn vỡ nó."
"Vâng!"
Ầm!
Đầu tường Phách Châu, một quả đạn pháo bay sượt qua người Đường Tử Hòa, một thị vệ phía sau Đường Tử Hòa xui xẻo bị đạn sắt bắn trung bụng, không rên được một tiếng tứ chi đã tứ phân ngũ liệt, máu tươi và nội tạng nóng hổi bắn cả lên người Đường Tử Hòa.
Ánh mắt Đường Tử Hòa rất lạnh lùng, mặt không biểu tình, đẩy thị vệ muốn kéo nàng ta đi trốn, nói: "Bổn soái chỉ đứng ở đây, thế nào cũng không đi."
quật cường, lãnh khốc, nhưng mà bên cạnh lại thiếu một người như bóng với hình bảo hộ nàng ta.
Cái chết của Cát lão ngũ khiến nàng ta khóc tới khô nước mắt, Đường Tử Hòa lại khôi phục vẻ lạnh lùng ngày xưa, nàng ta giống như không có bất kỳ một biến hóa nào, một nam nhân yêu nàng ta sâu đậm chết ở trước mặt nàng ta tựa như cũng chỉ gơi dậy được một gợn sóng rồi lập tức lại bình tĩnh như không có gì, nhưng mà chẳng ai nhận ra, vẻ đau khổ trong mắt nàng ta lại càng lúc càng nồng.
Nam nhân nàng ta yêu lúc này đang huy binh công thành, muốn mạng của nàng ta, nam nhân yêu nàng ta thì trong thiên quân vạn mã tận một chút tâm lực cuối cùng của mình, đau đớn chết trước mặt nàng ta, nhưng nực cười là, vừa ai điếu nam nhân yêu nàng ta xong đứng dậy quay đầu lại thì phát hiện tất cả những gì chất chứa trong lòng mình, lại vẫn là nam nhân đang chỉ huy đại quân công thành bên ngoài kia.
Nhân sinh, rốt cuộc là thế nào vậy? Ông trời tựa hồ đang chơi một trò đùa rất ác ý, buộc nàng ta phải rơi vào một cái vòng lẩn quẩn đầy đau khổ.
Ngay cả vận mệnh của mình cũng không thể nắm trong tay, vậy thì nói gì tới nắm thiên hạ trong tay?
Đường Tử Hòa chỉ cảm thấy dưới chân mình đang lắc lư, lửa đạn vẫn mãnh liệt, nhưng lửa đạn trút xuống đầy trời lại giống như chỉ nhằm vào một đoạn tường thành dưới chân mình đây, ngay cả đầu cũng không thề thò ra mà nhìn nổi, mặt Đường Tử Hòa đã biến sắc.
"Hỏng rồi, Minh đình tập trung lửa đạn muốn bắn đổ tường thành phía dưới! Mau, điều thêm hai ngàn người dưới thành lên, dân phu chuẩn bị bao cát lấp lỗ thủng!"
Vừa dứt lời, ầm một tiếng, đầu tường rung chuyển như núi đổ đất nứt, tường thành không tới mười trượng phía trước Đường Tử Hòa dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng sập xuống.
Tất cả phản quân trên đầu tường lặng đi một thoáng, trong mắt mỗi người đều ánh lên vẻ không tin nổi.
Không ngờ dùng hỏa pháo bắn thủng tường thành dày trượng, hỏa khí của Minh đình không ngờ lợi hại đến mức này sao?
Phách Châu, phần thắng ở đâu?
"Lấp chỗ hổng!" Đường Tử Hòa quát lên,
Khi dân phu và tướng sĩ phản quân vội vàng người trước ngã xuống, người sau tiến lên lấp bao cát vào chỗ tường thành đổ, đại quân kinh doanh ngoài thành thì bộc phát ra tiếng hoan hô vang trời.
Tần Kham nhìn bóng dáng yếu đuối và tuyệt vòng trên đầu tường, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
"Đinh Thuận..."
"Có."
"Nổi trống, công thành!"
"Vâng."
Trong tiếng hát như dời lúi lấp biển, các tướng sĩ kinh doanh khiêng thang, tay giơ cao cương đao, như thủy triều ùa về phía chỗ tường sập.
Phục Khương Bá Mao Duệ đi trước làm gương, một thanh thiết thương dài một trượng vung lên, đánh bay vô số ám tiễn bắn về phía hắn, mùa đông sông đào bảo vệ thành cận tới bốn thành, Mao Duệ nhảy xuống bơi về phía trước, rất nhanh đã bơi qua sông, ở lỗ hổng của tường thành mấy trăm tướng sĩ phản quân hét to xung phong liều chết xông ra, Mao Duệ không hề sợ hãi, một thanh trường thương gạt phải đâm trái, dũng mảnh không ai cản nổi.
Thành Phách Châu Phòng thủ kiên cố bị man lực của hỏa pháo bắn ra một lỗ thủng, ưu thế thủ thành đã dần dần biến mất hết, tướng sĩ triều đình và phản quân khó tránh khỏi xung đột trực tiếp, phản quân dù sao cũng chỉ là phản quân, bọn họ là do một số lưu dân mất đất, tù phạm và bọn cướp đường cấu thành, nhân viên phức tạp và không được huấn luyện, cái lỗ hổng do hỏa pháo bắn ra đó tựa hồ như đồng thời bắn nát một tia kiên trì còn sót lại trong tim họ.
Khi vô số phản quân chặn ở lỗ hổng chống cự với tướng sĩ kinh doanh thì cũng có vô số phản quân thấy tình thế không ổn liền ném binh khí, hoặc giống như bách tính bình thường ôm đầu ngồi xổm trong lều trại, hoặc là dứt khoát chạy về phía cửa thành phía bắc. Khi Tần Kham vây thành vẫn dùng biện pháp cổ xưa vây ba thả một từ trăm ngàn năm truyền lại, thả cửa thành bắc cho phản quân trong thành có một đường sinh cơ, không để họ liều mạng chống trả, tất cả phản quân nhát gan sợ chiến đều trốn về phía cửa thành duy nhất có thể mang lại đường sống cho họ, áp lực bên tường thành này lập tức giảm bớt đi nhiều.
Sức chống cự của Phản quân càng lúc càng yếu, lỗ hổng bị tướng sĩ kinh doanh phá tan xong vào thì lại bị tướng sĩ phản quân dùng đầu nện, dùng răng cắn bức về. Từng túi bao cái bị bách tính trong thành từ trên tường ném xuống, bách tính sắc mặt ngưng trọng hoặc hoảng loạn khiêng bao cát liều bạn lấp vào lỗ hổng, ý đồ muốn bịt lại chỗ tường thành bị hỏa pháo bắn thẳng, tựa hồ chỉ có bịt được nó thì bọn họ mới có thể giành được sinh cơ.
Một tiểu hài tử tuổi chừng bản tám cố sống cố chết kéo bao cát còn nặng hơn nó mấy lần, nó trên người thậm chỉ chỉ mặc áo vải mỏng manh, hai chân đi đất, quần áo lam lũ giống như ăn mày, tay chân gầy khẳng khiu như cọng cỏ lau mùa đông, thân hình nhỏ yếu hiển nhiên kéo không nổi bao cát, nhưng nó lại vẫn như con kiến dời núi, dồn hết mọi khí lực kéo bao cát về phía lỗ hổng.
Bốp!
Tiểu hài tử ngã xuống đất, trán túa máu, tiểu hài tử cũng không kêu đau, không từ bỏ việc kéo bao cát, nhưng chỉ tiếc bao cát vẫn nằm yên bất động.
Tiểu hài tử cuối cùng bật khóc: "Mẹ, mẹ, quan binh sắp tới giết con rồi, con sợ lắm, mẹ đâu rồi?"
Những người lớn đang vận báo cát đi lấp lỗ hổng ở tường thành vội vàng đi qua nó, ném cái nhìn thương xót, hiển nhiên tiểu hài tử kỳ thật sớm đã là cô nhi, cha mẹ nó có lẽ từ lâu đã chết dưới sự cai trị hà khắc của quan phủ Phách Châu rồi.
Tần Kham tâm tình nặng như chì lẳng lặng đứng cách lỗ hổng ở tường thành không xa, nhìn bách tính không màng sinh tử nối đuôi nhau khiêng bao cát, tâm Tần Kham càng trầm trọng, hắn thậm chí cảm thấy một loại cảm giác run rẩy từ tận xương tủy.
Đây... chính là dân tâm sao?
Đường Tử Hòa, nàng và ta rốt cuộc là ai đang thắng trận chiến này?